SỔ TAY PHÁ HUỶ CỐT TRUYỆN "MARY SUE"



Vì anh muốn ở riêng với Diêu Thiên Thiên một lúc, cho nên lúc báo bình an anh không hề nói với Vương Nhị Nha và Diêu Doanh Tâm là Diêu Thiên Thiên đang ở bệnh viện nào.

Đến lúc mẹ con hai người họ sốt ruột chạy đến bệnh viện, đã là sáng ngày hôm sau.
“Chị ơi! /(ㄒoㄒ)/~~” Diêu Doanh Tâm vừa vào cửa đã khóc lóc bổ nhào tới, mấy ngày nay cô ta đã khóc đến cạn nước mắt rồi.

Chị gái mới mấy phút trước còn ôm bọn họ khóc rưng rưng, kết quả vừa mới đi rửa tay đã không còn thấy người nữa, nữ chính của chúng ta vẫn luôn tự trách vô cùng.
Tiếc là cô ta còn chưa nhào đến mục tiêu đã định, bởi vì Tề Lỗi giống như một vòng bảo vệ, rõ ràng chỉ chiếm lấy không gian của một người, nhưng lại bảo vệ Diêu Thiên Thiên ngăn cách với tất cả những người xung quanh, bất kỳ ai cũng không thể tiếp cận dù chỉ một bước.

Nếu Diêu Thiên Thiên tỉnh lại, nhất định có thể nhìn thấy hào quang cực lớn của đại BOSS Tề Lỗi, áp chế hào quang nữ chính của Diêu Doanh Tâm đến mức biến dạng!

Vương Nhị Nha là một người lãnh đạo, mặc dù cũng rất lo lắng, nhưng so với Diêu Doanh Tâm vẫn bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nếu Tề Lỗi đã ngăn chặn không có cách nào đi đến gần con gái, bà cũng chỉ có thể hỏi rõ ràng tình trạng sức khỏe của Diêu Thiên Thiên.

Lúc cô vừa nhập viện đã làm một loạt các loại kiểm tra, ngoại trừ tra ra được có một chút chấn động não, những chuyện khác còn phải chờ kết quả xét nghiệm mới biết được.

Tề Lỗi vẫn chưa đi lấy giấy xét nghiệm, mà hơi thở u ám của anh cũng khiến cho y tá được giao nhiệm vụ đưa giấy xét nghiệm đã đến trước cửa mà không dám bước vào.

Mãi đến khi Vương Nhị Nha nhìn thấy cô y tá này giống như u hồn du đãng cứ bay qua bay lại trước cửa.
“Sức khỏe của con bé thế nào?” Vương Nhị Nha hỏi.
Khí chất của Vương Nhị Nha còn lãnh đạo hơn cả lãnh đạo, làm cho cô y tá kia suýt chút nữa đã quỳ xuống hành đại lễ rồi! Cô ấy vội vàng đáp lời: “Ngoại trừ bị chấn động não cần phải tĩnh dưỡng một thời gian ra, thì những thứ khác đều chỉ là vết thương ngoài da không có gì nghiêm trọng, mấy ngày nữa là khỏi.

Chỉ là… chuyện này…”
“Làm sao?” Vương Nhị Nha nhíu mày hỏi, bây giờ bà thực sự không muốn nghe thêm bất kỳ tin xấu nào nữa.
“Cô ấy… có thai rồi, còn chưa đến một tháng, nhưng thực sự đã mang thai rồi.” Y tá ngập ngừng nửa ngày cuối cùng mới nghẹn ra lời này.
Mi tâm của Vương Nhị Nha nhẹ nhàng giãn ra, Diêu Thiên Thiên mang thai là chuyện sớm muộn, lại nhìn thấy dáng vẻ Tề Lỗi đang nhìn chằm chằm con bé, như muốn nuốt vào người vào bụng.

Chỉ cần không phải cơ thể Tề Lỗi có vấn đề, mang thai là chuyện ván đã đóng thuyền.

“Nhưng mà…” Y tá nhìn thấy biểu cảm của Vương Nhị Nha, thiệt tình cảm thấy hai chữ nhưng mà này thật sự rất khó nói ra!
“Nói hết một lần đi!” Giọng điệu của Vương Nhị Nha vô cùng nghiêm túc.

Tin tức này phải nói hết một hơi, nếu không cho dù là bà, trái tim có cứng rắn cách mấy cũng chịu không nổi!
Y tá đã bị dọa đến giật mình, vội vàng nói: “Nhưng mà bụng của cô ấy bị đánh rất nặng, tuy lúc bị đánh cô ấy đã cố gắng bảo vệ vùng bụng, lực đánh này cũng không khiến cô ấy bị sảy thai ngay, nhưng tình hình lại không được lạc quan cho lắm, bác sĩ kiến nghị phải điều trị ngay lập tức.

Có điều bác sĩ nói tình trạng của cô ấy rất đặc thù, lại có khả năng truyền nhiễm khi mang thai rất cao, không biết có truyền nhiễm cho đứa bé hay không, cho nên bảo tôi xin ý kiến người nhà có cần đứa trẻ này hay không…”
Đây thực đúng là tin dữ! Đừng nhìn thấy Vương Nhị Nha ngày thường thờ ơ lạnh nhạt, nhưng đứa con đầu tiên của đứa con gái bà yêu thương nhất bà sao có thể không mong chờ! Cho dù bà không thích ba của đứa bé, nhưng mẹ của nó vẫn là Diêu Thiên Thiên!
“Tình huống đặc thù là sao, di truyền cái gì? Nhà chúng tôi không hề có lịch sử bệnh di truyền gia tộc.”
“Bà… vẫn chưa biết sao?” Bởi vì y tá phải túc trực chăm sóc Diêu Thiên Thiên, cho nên biết rất rõ tình trạng của cô ấy, nhút nhát nói: “Vị tiểu thư này bị nhiễm HIV…”
Trong đầu Vương Nhi Nha nổ ầm một cái, âm thanh đinh tai nhức óc cứ quanh quẩn trong đầu, không còn nghe được bất kỳ âm thanh gì nữa.

Hai mắt bà lóe lên lửa đỏ đá cửa phòng đi vào, dùng sức mạnh kinh người như thời đang lập nghiệp khiêng được hai trăm cân gạo kia mà túm lấy Tề Lỗi, trừng mắt nhìn anh, gần như muốn thét ra lửa: “Cậu truyền bệnh đó cho Thiên Thiên!”
Cho nên nói trong lòng Vương Nhị Nha, vốn không hề có chuyện Diêu Thiên Thiên tự mang mầm bệnh, nhất định là do Tề Lỗi truyền nhiễm qua!
Ánh mắt Tề Lỗi đen kịt một mảnh, không hề có bất kỳ cảm xúc gì, anh lẳng lặng nhìn Vương Nhị Nha rồi nói: “Nghe nói Diêu Thiên Thiên đi hiến máu nhân đạo bị lây nhiễm, con cũng có khả năng bị lây nhiễm, ngày mai con sẽ cùng Thiên Thiên đi làm xét nghiệm, chưa tận mắt nhìn thấy con sẽ không tin.”
Trong giọng nói của anh mang theo loại cảm giác tâm như tro tàn, khiến cho Vương Nhị Nha không thể không buông anh ra.
Giọng nói của Vương Nhị Nha hơi lạnh lùng: “Thiên Thiên mang thai rồi, lúc bị bắt cóc vùng bụng chịu nhiều tổn thương, bây giờ đứa trẻ rất nguy hiểm, cậu… cậu quyết định có muốn giữ nó lại hay không.”
Nghe thấy tin Diêu Thiên Thiên mang thai, trong mắt Tề Lỗi khôi phục lại chút thần sắc, anh nhanh chóng đưa ra quyết định: “Cứu trước đã, con nhớ có thể làm biện pháp ngăn chặn giữa mẹ và bé.


Nếu thật sự không được, thì…”
Anh không nói tiếp được nữa, người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất từ trước đến nay đổ máu không đổ lệ mà giờ trong mắt lại chảy ra một dòng nước trong suốt.

Sợ bản thân cũng là người nhiễm bệnh, Tề Lỗi nhanh chóng lui ra phía sau mấy bước, tránh xa Vương Nhị Nha và Diêu Doanh Tâm.

Anh chậm rãi đi đến bên cạnh Diêu Thiên Thiên, nhẹ giọng nói: “Cho dù anh có bị lây nhiễm hay không, cũng sẽ ở bên cạnh em.”
Cầm lấy tay Diêu Thiên Thiên, nhẹ nhàng hôn lên đó.
Nước mắt Diêu Doanh Tâm rơi xuống như mưa, nức nở không thành tiếng, dựa lên tường phòng bệnh yếu đuối trượt xuống, ngồi bệt trên mặt đất.

Tiểu Bát bị cảm xúc của những người xung quanh ảnh hưởng, cũng buồn bã không thôi, đi đến gần liếm liếm nước mắt cho Diêu Doanh Tâm, sau đó bị cô ta ôm lấy cổ, nước mặt lạnh lẽo rơi tí tách trên cổ.
“Chị, chị…” Trong phòng bệnh chỉ còn sót lại tiếng khóc của Diêu Doanh Tâm.

Hai người kiên cường như Vương Nhị Nha và Tề Lỗi, cũng âm thầm lau nước mắt.
Còn tên lừa đảo Diêu Thiên Thiên, ngủ say mơ đẹp không nói, trong mơ còn hái được quả đào lớn trên cây, ăn đến thơm ngọt! Cô còn chép miệng! Quả thực rất mất hình tượng! (Nghe nói đây là thai mộng, phụ nữ mang thai sẽ mơ thấy giấc mơ kiểu này.).


Bình luận

Truyện đang đọc