SỔ TAY TRA THỤ TÌM ĐƯỜNG CHẾT

“Chán ghét……” Giang Ninh lặp lại hai chữ này, như rơi vào trầm tư, qua vài giây sau, cậu chậm rãi từ trên ghế đứng lên, đứng đối diện Tần Phi, nhìn chăm chú Tần Phi, cười lạnh, “Anh chán ghét ư? Lúc này mới là bao lâu, anh liền chán ghét, tôi từ sáu tuổi cho đến hiện tại, mười bốn năm, mỗi ngày đều chìm trong nỗi thống khổ khi mất đi cha mẹ, Thẩm Trung Hoa và Tiếu Cẩn mang đến sự dày vò trong lòng tôi, tôi còn không chán ghét, sao anh có thể chán ghét cho được?!!”

Tần Phi yên lặng dời ánh mắt đi, lời nói này là thật lòng, anh vẫn không muốn cùng Giang Ninh trở mặt, nhưng sự tình đã đến mức độ này, chân tướng đã rõ ràng, hai người bọn họ tuyệt đối không thể ở cùng nhau, Giang Ninh là người cả đời này anh dành tình cảm sâu đậm nhất, coi như hai người có đi đến điểm kết thúc, anh cũng hi vọng mình tỉnh táo xử lý, vì lẽ đó anh từ đầu đến cuối đều nhẫn nại, ép buộc chính mình không cần nổi giận.

Nhưng Tần Phi một hai lần lặng im đến thế, không ngừng kích phát cơn tức giận trong lòng Giang Ninh, bởi vì Giang Ninh quen thuộc Tần Phi hay dựa vào lí lẽ biện luận, không lưu lại đường sống cho kẻ khác, mà không phải là người trước mắt yên lặng trầm mặc suy nghĩ muốn chia tay trong hòa bình.

“Tần Phi!” Giang Ninh đưa tay nắm lấy cằm Tần Phi, đem mặt Tần Phi quay trở về, “Anh nghĩ muốn thoát khỏi tôi sao, không có cửa đó đâu!”

Nói xong câu đó, Giang Ninh chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, như có một loại cảm tình không quen thuộc, không chịu khống chế nhảy từ bụng lên đến đầu, cậu còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng chính mình muốn làm gì, thân thể liền tiến về phía trước, bước tới trước một bước hướng về Tần Phi ép sát, cúi đầu cắn vào đôi môi Tần Phi.

Tần Phi đột nhiên đẩy Giang Ninh ra, phòng tuyến nỗ lực xây dựng bên trong nháy mắt liền sụp đổ, lửa giận rốt cuộc không thể nào áp chế được, đồng thời liền bùng nổ.

“CMN cậu có tư cách gì ở trước mặt lão tử tinh tướng?!” Tần Phi vung ra một quyền, hướng đến bụng Giang Ninh đánh tới.

Có mấy lần anh cùng Giang Ninh đã từng đánh nhau, mỗi lần đều không chiếm được tiện nghi, tên ngốc Giang Ninh này bởi vì thường xuyên rèn luyện tennis, phản ứng nhanh nhẹn hơn nữa sức mạnh cũng lớn. Trong tình huống bình thường, anh một quyền vung tới, Giang Ninh nhất định sẽ né tránh.

Nhưng ngày hôm nay, Giang Ninh không né tránh.

Chỉ đứng trước mặt anh, chặt chẽ vững vàng nhận lấy cú đấm này, thân thể bị đánh lui về phía sau hai bước, eo chạm vào tay vịn của ghế.

Thân thể Giang Ninh lung lay hai lần, lúc này mới đứng vững, cậu nhíu mày, nhìn về phía Tần Phi, “Cuối cùng cũng không kềm chế được? Chẳng lẽ không phải anh đang tinh tướng sao? Trong lòng hận tôi muốn chết, bề ngoài giả bộ làm ra vẻ không có gì!”

“Ai nói lão tử không có gì?” Tần Phi quát, “CMN tôi bị cậu trêu chọc đến thế này rồi, từ đầu tới đuôi bị cậu xoay vòng vòng, giống như kẻ ngốc ấy, lấy lòng cậu, quay đầu lại, bị người ta bán còn giúp kiếm tiền.”

Sắc mặt Giang Ninh trắng bệch, môi run rẩy mấy lần, nói năng có chút lộn xộn: “Là anh, là anh theo đuổi tôi, lúc trước tôi nói rồi, tránh xa tôi ra, ai bảo anh không nghe……”

“Đúng! Đều do tôi, được chưa? Đáng lẽ tôi không nên trêu chọc Giang đại gia, cầu xin cậu mau chóng cút ngay! Lão tử không muốn mỗi ngày đều thấy cậu.”

“Đã quá trễ!” Lưng Giang Ninh thẳng tắp, hai con mắt đỏ chót, “Bây giờ nói những lời này, e rằng đã quá muộn.”

“Đã quá muộn! CMN nếu như tôi sớm một chút phát hiện trong lòng cậu có tính toán, tôi sẽ không cho cậu đem chứng cứ anh hai tuồn ra ngoài!” Tần Phi trừng đỏ hai mắt, điên cuồng hét lên, “Ngày đó tôi từ Hàng Châu trở về, Thẩm Trung Hoa có gửi bưu phẩm chuyển phát nhanh đến cho tôi, đều bị cậu chụp lại làm bằng chứng trước tòa đi! Giang Ninh, CMN cậu làm việc sốt sắng lắm, giờ còn muốn tôi thế nào đây? Tôi bị cậu chơi cho đã rồi, gần như chuẩn bị tống anh hai vào tù, cậu còn không chịu buông tay? Hay là cậu muốn chính tai nghe được tôi thừa nhận chính mình quá ngu ngốc mới bằng lòng bỏ qua sao? Được thôi, cậu thắng, CMN tôi quá là ngu ngốc, nhìn nhầm người rồi!”

Sắc mặt Giang Ninh càng thêm tái nhợt, hai tay bên người nắm thành nắm đấm, ngực phập phồng lên xuống, gắt gao nhìn chằm chặp Tần Phi.

Tần Phi bực bội gãi tóc, quay người đi, miệng hít vài hơi không khí lạnh lẽo mới coi như hơi tỉnh táo lại, “Cho dù cậu có quấn lấy tôi thì cũng vô dụng thôi, anh tôi xác thực đã làm sai chuyện, ảnh đồng ý thừa nhận, cũng đồng ý phụ trách, đó là sự lựa chọn của chính ảnh, thế nhưng tôi là em trai ruột của ảnh sẽ không trơ mắt nhìn gia đình Nham Nham tan vỡ, dù cho có dùng toàn bộ sức lực, tôi cũng sẽ bảo vệ anh ấy.”

Đây là lần thứ hai xác định thái độ của chính mình.

Giang Ninh, cùng Tần Phi, hai người không chung một con đường!

Cậu cứ quấn lấy tôi như thế, không phải là muốn mượn cơ hội hạn chế tôi giúp Tiếu Cẩn sao?

Thế nhưng Tiếu Cẩn là anh ruột anh, cho dù anh ấy có làm gì sai thì anh cũng phải giúp hắn, cậu quấn lấy lão tử cũng vô dụng thôi!

Tần Phi nói xong những lời này, liền muốn tiêu sái rời đi, nhưng anh chưa kịp động, bỗng nhiên cảm giác được phía sau có người nhào tới. Lần này anh không kịp ra quyền, cả người bị Giang Ninh từ phía sau ôm lấy, cổ bị xoay lại, môi bị Giang Ninh hung hăng ngăn chặn, đầu lưỡi nóng bỏng liền vọt vào.

Tư thế này khiến Tần Phi như bị gông cùm xiềng xích đến chặt chẽ, ngay cả một khe hở cũng không lọt, chỉ có thể tùy ý để Giang Ninh ở trên môi anh gặm cắn.

Giang Ninh không hổ danh là cao thủ, hôn Tần Phi đến thở không ra hơi, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống dưới, lúc này mới vừa lòng mà rời đi đôi môi anh, nhưng cánh tay ôm bên hông Tần Phi cùng tay nắm lấy cằm Tần Phi lực đạo không giảm đi chút nào.

Giang Ninh dùng âm thanh tà ác khó có thể tưởng tượng nói bên tai Tần Phi: “Hóa ra anh nghĩ hiện tại tôi ở bên cạnh anh là bởi vì những việc này, ha ha, so với những lý do anh ngông cuồng phỏng đoán, tôi cũng muốn nói cho anh biết, tôi không chịu rời đi, là bởi vì tôi luyến tiếc không nỡ xa rời mùi vị trên người anh, Tần Phi, anh còn không biết thời điểm tôi chịch anh anh đạt cực khoái đến mức độ nào đi! Anh còn không biết khi nhìn anh ở dưới thân tôi lên đỉnh, anh có bao nhiêu vui vẻ đi?!”

Nói xong, Giang Ninh vươn đầu lưỡi, ở khóe miệng Tần Phi liếm láp, nghiêm túc thưởng thức nước miếng Tần Phi mới vừa chảy xuống.

“Đệt!” Tần phi thật sự chịu không nổi, nhục nhã ê chề không cách nào che dấu được!

Trong cơn giận dữ Tần Phi đôi mắt đỏ chót, quay đầu lại, hướng trên cổ Giang Ninh cắn một cái, cú cắn này tương đối tàn nhẫn, không hề nhẹ nhàng tí nào.

Trong nháy mắt, môi răng tràn ngập mùi máu tươi.

Giang Ninh bị đau, buông Tần Phi ra.

Tần Phi dùng mu bàn tay lau khóe miệng, nheo mắt lại nhìn Giang Ninh che lại cổ, tiếp đó, hung hăng siết chặt nắm đấm, hướng Giang Ninh vung tới.

Giang Ninh nâng cánh tay chặn lại, hai người lao vào đánh nhau.

Nhưng mà, trong lúc bọn họ dây dưa công kích những điểm yếu hại lẫn nhau, cửa sân thượng bỗng nhiên vang lên một tiếng, thanh âm Nham Nham hoảng sợ truyền đến: “Tiểu thúc…… Anh Giang Ninh……”

Hai người giơ lên nắm đấm trong nháy mắt liền ngừng lại, đồng thời hướng về cửa nhìn tới, chỉ thấy Nham Nham mặt khiếp sợ đứng ngoài cửa.

Tần Phi là người phản ứng trước, buông Giang Ninh, lúng túng thu hồi nắm đấm.

Giang Ninh không lên tiếng, quay đầu sang chỗ khác, đứng ở một bên sửa soạng lại quần áo.

“Nham Nham,” Tần Phi hướng về Nham Nham nở ra nụ cười khó coi, “Làm xong bài tập rồi à? Con về phòng trước đi, tiểu thúc cùng anh Giang Ninh có chút chuyện phải nói.”

Nham Nham nhìn Tần Phi, hơn nửa ngày mới cắn môi dưới nói: “Hai người mới vừa nói, ba con sẽ vào tù? Là thật sao?”

Tần Phi sửng sốt, không nghĩ tới Nham Nham đã đứng ngoài cửa rất lâu, vừa nãy anh cùng Giang Ninh nói chuyện đều đã nghe hết vào tai, như vậy vừa rồi Giang Ninh hôn anh, nói ra những lời khó nghe, khẳng định cũng bị nhìn được, nghe thấy……

Tần Phi quay mặt lại hung hăng trừng Giang Ninh, Giang Ninh nhíu mày đứng ở bên kia như đang trầm tư điều gì đó, hai dấu răng trên cổ máu chảy đầm đìa.

“Nham Nham, khi bọn chú cãi nhau, không biết lựa lời mà nói, con đừng tưởng là thiệt.” Tần Phi khó khăn giải thích.

Nham Nham không ngừng lắc đầu: “Nói dối! Con không phải là đứa con nít, con hiểu hết chuyện rồi! Mấy ngày trước ba con có nói với con, nếu như có một ngày ba không còn ở bên cạnh chăm sóc cho con, con phải tự lập chăm sóc chính mình, ba không có gạt con! Các người mới là gạt con.”

Tần Phi đau đầu, Nham Nham mười một tuổi, không phải là đứa nhỏ có thể dễ dàng lừa gạt.

“Đó là do ba con chuẩn bị đưa con đi xuất ngoại du học, cho nên mới nói như vậy.”

“Con không tin!” Nham Nham sốt ruột liền khóc, “Ba không đưa con đi xuất ngoại, mẹ đã bỏ con rồi, không lẽ ba lại bỏ con lại sao?!”

Tần Phi gầm nhẹ nói: “Khóc cái gì?! Có còn là nam tử hán không?! Đã lớn như vậy rồi còn nhõng nhẽo khóc sướt mướt như con gái!”

Nham Nham nghẹn lại miễn cưỡng nhịn xuống, con mắt nhăn lại một chỗ, “Tiểu thúc, con muốn về nhà, tìm ba.”

Tần Phi bất đắc dĩ đỡ trán, trước tình huống này, cũng chỉ đành đưa Nham Nham trở về nhà.

Anh ôm lấy bả vai Nham Nham, “Đi thôi, chú đưa con trở về.” Không muốn nhìn Giang Ninh, hai chú cháu liền đi xuống lầu.

Giang Ninh ngơ ngác nhìn hai người rời đi, trong đầu rất hỗn loạn, vừa nãy khi thấy Nham Nham khóc, khiến cậu nghĩ tới chính mình khi còn bé mất đi ba mẹ lực bất tòng tâm cùng hoang mang như thế nào.

Nhớ lại điều đó, bất kể là chính mình, hay là Tần Phi, Tiếu Cẩn, Nham Nham, không một người nào có hoàn cảnh gia đình sung túc cả.

Tần Phi dẫn Nham Nham xuống lầu thay đồ, Nham Nham vào nhà vệ sinh rửa mặt, trong phòng khách điện thoại bàn vang lên, Tần Phi bắt máy, là Tiếu Cẩn gọi tới, Tiếu Cẩn nói lập tức sẽ kêu tài xế tới đón Nham Nham, dặn Tần Phi không đưa về lúc trời đã tối khuya.

Tần Phi đáp ứng, liền cúp máy, phía sau truyền đến âm thanh Giang Ninh: “Tôi có gọi cho Tiếu Cẩn, đã trễ thế này rồi, tâm tình anh lại không ổn định, không thích hợp lái xe.”

Tần Phi không quay đầu lại, chỉ nói một cách lạnh lùng: “Cậu biến ngay lập tức, tâm tình tôi liền ổn định ngay.”

Giang Ninh ngoài ý muốn không tranh cãi nữa.

Tần Phi hừ nói: “Lúc này cậu phải nên thỏa mãn mới đúng, nhìn thấy Nham Nham biến thành giống như cậu không cha không mẹ yêu thương, mục đích của cậu đã đạt thành!”

Sắc mặt Giang Ninh rất khó coi, nhưng không nói gì thêm, ngồi trên ghế sô pha thất thần.

Hai mươi phút sau, Tiếu Cẩn phái người đến đây, đem Nham Nham dẫn đi, trong phòng chỉ còn lại Tần Phi cùng Giang Ninh.

Vốn không gian chỉ còn lại hai người, phải nên tính sổ mới đúng, nhưng vào lúc này, bọn họ đều quá mệt mỏi, lười nói chuyện, hai người ngồi cách xa hai đầu ghế sô pha, yên lặng hút thuốc.

Tần Phi hút xong một gói, cảm thấy hút đủ rồi, đầu choáng váng, liền đi tắm rửa sạch sẽ, tiến vào trong phòng ngủ.

Đã nhiều ngày trôi qua không ngủ trên giường này, mới nằm ở phía trên, mùi Giang Ninh xông vào mũi anh.

Tần Phi bực bội, lấy chăn kéo xuống đất, sau đó mở tủ quần áo ra lấy thêm một bộ chăn trải lên.

Thật lâu sau, anh nghe được tiếng Giang Ninh đi vào phòng ngủ, nhìn mình chăm chú hồi lâu, sau đó nhặt chăn trên mặt đất lên, ôm chăn đi đến ghế sô pha ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tần Phi rời giường, tiến vào mũi chính là mùi hương điểm tâm cháo trắng, vừa ra phòng ngủ, nhìn thấy Giang Ninh ở trong phòng bếp làm bữa sáng.

Tần Phi không nghĩ tới hai người đã náo loạn cả một buổi, Giang Ninh còn không chịu đi, trước đây người này rất là thanh cao, kiên quyết không chịu nổi cho dù chỉ là chút ít sỉ nhục, nhưng hiện tại, Tần Phi đối với cậu mắng cũng có đánh cũng làm, đã như vậy, cậu vẫn không đi.

Tâm Tần Phi nghĩ, tao đây không tin, đây là nhà của tao, còn đuổi không được mày?

Anh cầm di động lên, vừa định gọi cho trợ lý Trương, bảo tiểu Trương báo cảnh sát, ngay lập tức nhìn thấy Giang Ninh bưng điểm tâm đi tới trước bàn ăn, đặt cháo ăn sáng xuống, trên mặt tĩnh lặng, “Tần Phi, lại đây ăn điểm tâm đi, ăn xong rồi…… Tôi liền đi ngay.”

Bình luận

Truyện đang đọc