SỔ TAY TRA THỤ TÌM ĐƯỜNG CHẾT

Giang Ninh đi tới cửa nhà Tần Phi, nhìn mình đã từng ra vào cửa vô số lần, bước chân đột nhiên dừng lại.

Cậu từ trong túi tiền lén lút lấy ra chìa khóa dự phòng, đang phân vân có nên mở cửa hay không.

Cửa lớn từ bên trong mở ra, Tần Phi xuất hiện trước mặt cậu, trên mặt không có bất kỳ vẻ mặt dư thừa gì.

Tần Phi mở cửa, liếc mắt nhìn cậu, liền xoay người đi vào bên trong, nhưng chính cái nhìn này, lần thứ hai khiến tâm tình Giang Ninh trầm xuống đáy vực.

Ánh mắt Tần Phi lạnh lùng, không chút nào che dấu sự trào phúng, cái trào phúng kia tựa như nói: Không phải cậu có chìa khóa dự phòng sao, còn do dự cái rắm! Ngược lại có chuyện gì mà cậu chưa từng làm ra.

Giang Ninh nhìn bóng lưng Tần Phi, ở nhà mặc áo thun đơn giản phác họa ra sau lưng kiên cường thẳng tắp, trên người đàn ông này, ngoại trừ anh tuấn đẹp trai ra, lại tăng thêm mấy phần uy nghiêm, cho dù không có âu phục giày da tôn dáng, phần uy nghiêm này vẫn như cũ không giảm đi tí nào.

Tần Phi ngồi vào trên ghế sô pha, Giang Ninh dừng lại ở cửa vài giây, mới đi tới, đứng trước mặt Tần Phi.

Tần Phi cầm lấy gói thuốc lá rút ra một điếu thuốc, đốt lên, hút một hơi.

Lúc phun ra làn khói trắng, liền mở miệng nói: “Giang Ninh, đến cùng là cậu có bao nhiêu là hận tôi, mới dùng biện pháp này chơi tôi, còn cùng Vương Chí Đạt liên thủ đối phó tôi?!”

Lời này vừa thốt ra, Giang Ninh nhất thời sửng sốt, không kịp phản ứng lại: “Anh nói cái gì?”

“CMN cái gì là sao?” Tần Phi khinh bỉ hừ lạnh nói, “Là người đàn ông, dám làm thì phải dám nhận!”

Thái độ Tần Phi lập tức kích động đến Giang Ninh: “Đệt mẹ tôi không quen biết Vương Chí Đạt, bắt tôi thừa nhận gì chứ?!”

Tần Phi tay cầm mấy bức ảnh, quăng ra ngoài, vứt vào trên mặt Giang Ninh.

Giang Ninh trong máy camera theo dõi nhìn thấy tay Tần Phi nắm những bức ảnh này, thế nhưng cậu không thấy rõ phía trên có nội dung gì. Trên đường tới đây cậu nhiều lần suy nghĩ đến khả năng này, cũng từng nghĩ đến giả thuyết những video giám sát kia đã bị tuồn ra ngoài.

Khi cậu nhìn thấy rõ ràng những bức ảnh trong tay, sau khi khiếp sợ, chỉ trong chốc lát, cậu không biết nên giải thích như thế nào.

“Tần Phi……” Giang Ninh há miệng thở dốc, lời nói nghẹn trong yết hầu, nói không nên lời.

Tần Phi lạnh lùng thốt: “Tôi mới vừa biết, hóa ra cậu còn thích vừa chơi vừa chụp, sao cậu không nói sớm một chút để tôi bày ra các tiểu tình thú, nếu được tôi còn có thể phối hợp bày ra mấy tư thế có độ khó cao, làm ra vẻ mặt phong phú hơn nữa.”

Sắc mặt Giang Ninh tái nhợt thoáng qua, hít thật sâu một hơi, cố gắng cho mình tỉnh táo lại.

“Cái này…… Tần Phi, đầu tiên tôi muốn nói chính là, những bức hình này tôi không có đưa cho Vương Chí Đạt, tôi căn bản không quen biết Vương Chí Đạt! Tuy rằng tôi cùng Tiếu Cẩn có xích mích, thế nhưng tôi đối với anh…… Không có ác ý gì, càng không đê tiện đến nỗi theo sát Vương Chí Đạt đồng thời hãm hại anh! Tôi biết Vương Chí Đạt đã từng ngược đãi anh, tôi làm sao có thể gật bừa theo lão? Anh hẳn nên hiểu rõ tôi, tôi không phải loại người như vậy!”

Tần Phi nhìn chằm chằm Giang Ninh, anh từ trong mắt Giang Ninh nhìn thấy sự hoảng loạn hiếm thấy.

Cho tới nay, Giang Ninh giống như một pho tượng băng điêu khắc hoàn mỹ, không muốn bị người khác nhìn thấy tâm tình liền đem giấu phía dưới tượng băng, hiện tại, ngôi tượng đá bị nứt lộ ra khe hở, lộ ra hết thảy tâm tình bên trong chưa bao giờ cho người khác biết.

Chỉ tiếc là, Tần Phi đối với những thứ này đã mất đi hứng thú.

“Hiểu rõ cậu?” Tần Phi châm chọc nở nụ cười, “Cậu đánh giá tôi quá cao rồi.”

Trong lòng Giang Ninh như từng mũi kim châm đau đớn, chậm rãi cúi đầu xuống, không muốn nhìn thấy nụ cười chói mắt từ Tần Phi.

Tần Phi dập tắt điếu thuốc, từ ghế sô pha đứng lên, hướng đến cửa phòng.

Hai tay anh cắm vào trong túi quần, nhịp bước nhìn rất mềm mại.

Chỉ là, một giây trước nhìn nam nhân còn rất nhẹ nhàng, bỗng nhiên từ trên mặt đất nhặt lấy một cây côn sắt, hướng tới cửa phòng trần nhà ném tới!

Chất gỗ trần nhà chỉ là buộc tạm, rầm một tiếng liền vỡ nát, rớt xuống một mảng lớn, ngay cả camera mini cũng rớt xuống theo.

Tần Phi vẫn không cam lòng, nhấc theo cây gậy kia không ngừng gõ vào trần nhà.

Giang Ninh bị hành động của Tần Phi làm cho kinh sợ, vài giây sau mới phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy rõ ràng trong tay Tần Phi không phải là cây côn sắt, mà là dùng khúc tạ nâng cánh tay lúc bình thường hai người có tập thể hình dùng qua.

Giang Ninh nhìn Tần Phi không có ý định dừng lại, liền nhanh chân tiến lên, từ phía sau đưa tay muốn ôm chặt Tần Phi.

Tay cậu vừa mới tiếp xúc được Tần Phi, khoảnh khắc Tần Phi được chạm vào giống như có luồng điện xẹt qua, đem cậu đẩy ra, trong mắt đầy tức giận quay đầu liếc cậu một cái, sau đó nhấc theo khúc tạ đi đến phòng ngủ.

Tần Phi vừa vào phòng ngủ, liền hướng đối diện giường lớn hung hăng đập mạnh, anh dùng sức lớn vô cùng, đập mấy lần liền khiến tường nứt thành lỗ thủng, bên trong liền lộ ra dây điện cắm trên máy camera.

Tần Phi dùng tay rút ra máy camera, ném xuống đất, lại dùng khúc tạ đập nát máy camera mini.

Giang Ninh nhìn Tần Phi như thế, như muốn phát điên lên, liền tiến về phía trước, muốn đoạt khúc tạ trong tay anh ra.

Tần Phi nện rất cao hứng, không phải anh cứ lôi kéo là có thể lôi kéo, trong lúc vung vẩy khúc tạ, nhiều lần nện vào trên cánh tay Giang Ninh.

Giang Ninh nhẫn nhịn đau, hô lớn: “Đủ rồi! Tần Phi! Đừng tiếp tục dằn vặt mình nữa!”

Không biết từ thời điểm nào, Tần Phi hai con mắt đỏ chót, giận dữ hét: “CMN tôi thật quá ngu ngốc, mới đi tin tưởng cậu, tin tưởng cậu không phải là hạng người bụng dạ khó lường, tin tưởng cậu ít nhiều gì cũng có một chút xíu cảm giác thích tôi, thậm chí còn tin tưởng khuya ngày hôm trước ở trong điện thoại nói những câu ma quỷ không buông bỏ xuống được kia! Đệt mẹ nhà nó, Giang Ninh, cậu giăng bẫy tôi nhiều riết nghiện rồi đúng không? Hãm hại hết một lần lại một lần!!!”

Đầu Giang Ninh “Ong” lên một tiếng, bỗng nhiên có cái gì đó từ bên trong mơ hồ đi ra.

Từ khi hai người ngả bài, Tần Phi mỗi lần thấy cậu thái độ đều ác liệt, nói ra mỗi một câu đều không xuôi tai, nhưng vào giờ phút này, Giang Ninh rõ ràng biết được, trong từng lời nói của Tần Phi, chỉ có câu vừa rồi là câu tuyệt đối thật lòng!!!

Hóa ra Tần Phi vẫn còn đối với cậu giữ lại chút nho nhỏ chờ mong!!!

Phần mong chờ này vẫn còn giữ trong lòng Tần Phi, hi vọng có một ngày có thể to lớn trở lại!!!

Giang Ninh cũng là vào thời khắc này mới triệt để rõ ràng: Kỳ thực Tần Phi chưa hề đem cậu đóng kín hoàn toàn, có chừa lại cho cậu một cánh cửa, chỉ cần cậu có phương thức chính xác đụng đến tâm Tần Phi, là có thể mở ra cánh cửa kia.

Nhưng mà, cậu lại dùng phương thức sai lầm tự tay đem cánh cửa kia đóng lại.

“Tần Phi,” Giang Ninh nói năng lộn xộn giải thích, “Anh nghe tôi nói, tôi sắp xếp những máy camera này thật sự không phải nhắm vào anh, tôi chưa hề nghĩ tới sẽ đem những thứ đồ này tuồn ra bên ngoài cho người khác xem, lúc trước thời điểm tôi chuyển vào đây ở, là do đầu óc tôi nóng lên hỏng rồi, cảm thấy nếu như không tìm ra được chứng cứ Tiếu Cẩn, liền đem video hai ta làm tình đi làm áp lực với Tiếu Cẩn…… Tần Phi, tôi thừa nhận ban đầu có dụng tâm bất lương, nhưng mà tôi, tôi không nghĩ tới sẽ bị người ngoài lấy đi những thứ đồ này…… Tần Phi, tôi, tôi……”

Động tác trong tay Tần Phi đập loạn liền ngừng lại, nhìn Giang Ninh, lạnh lùng hừ nói: “Mấy lời vô nghĩa này còn nói làm gì, dù sao, chả phải cậu chỉ muốn lợi dụng tôi thôi sao!”

“Không phải!” Giang Ninh bật thốt lên, nhưng lập tức nghĩ đến cái gì đó, âm thanh nhu hòa xuống, “Quả thật ngay từ đầu tôi có ý nghĩa đó, bởi vì khi đó tôi bị cừu hận làm đầu óc choáng váng, nhưng mà sau đó…… Tôi cố hết sức không muốn thương tổn anh, Tần Phi, tôi, tôi thích anh, tôi sao có thể lợi dụng anh được?”

Câu nói cuối cùng này thoát ra khỏi miệng, chính Giang Ninh cũng giật mình sửng sốt.

Tần Phi cũng sửng sốt, yên lặng nhìn Giang Ninh.

Trong lúc nhất thời, bên trong phòng rơi vào tĩnh lặng, hai người mặt đối mặt, mặt đất bừa bộn khắp nơi.

Có một loại bầu không khí khẩn trương bồi hồi bao quanh giữa hai người.

Thật lâu sau, Giang Ninh cau mày, thử nói: “Tần Phi……”

“Cút!” Bỗng nhiên Tần Phi chợt quát một tiếng, giơ tay chỉ vào cửa, trong mắt đầy lạnh lẽo.

Tần Phi hiện tại, trong đầu chỉ có một ý niệm: Thích ngươi!

Hiển nhiên, Giang Ninh cũng chưa từ bỏ ý định, cậu tiến lên một bước, muốn đưa tay kéo Tần Phi.

Tần Phi bỗng nhiên nhấc chân lên, một cước đá vào bụng Giang Ninh, Giang Ninh không có bất kỳ phòng bị nào, bị đá lảo đảo hướng về sau, eo đụng vào cạnh bàn, gây nên một trận đau đớn.

Một cước của Tần Phi hầu như dùng toàn bộ sức lực, trong nháy mắt mặt Giang Ninh chảy đầy mồ hôi lăn xuống từng giọt, ôm bụng, nửa ngày không động đậy nổi.

Tần Phi đá xong, cảm giác chính mình có hơi nặng tay, thế nhưng anh rất nhanh đem ý niệm này vứt bỏ, bởi vì Giang Ninh đem đến cho anh quá nhiều nhục nhã, ngay cả ý niệm muốn bóp chết Giang Ninh cũng đều hiện ra trong đầu anh!!!

Thích anh……

Thích anh……

Vừa nghĩ tới điều này, cơn tức liền bùng lên, tiện tay đem khúc tạ cầm trong tay hướng về Giang Ninh ném qua.

Cái tạ tay kia ít nhất cũng nặng mười mấy kg, Giang Ninh không trốn, cũng không tránh thoát, liền nâng tay lên cản lại, vừa lúc nện lên trên cánh tay phải, đau đớn kịch liệt khiến sắc mặt Giang Ninh trở nên trắng bệch.

“Cút!” Tần Phi lại gầm lên giận dữ.

Giang Ninh biết, lần này không có cách nào bàn chuyện được. Cậu điều chỉnh một chút, ôm bụng gian nan đứng lên, nhìn chăm chú Tần Phi một lát, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Hai ta…… Sẽ không kết thúc đâu.”

Nắm đấm Tần Phi nắm chặt đặt hai bên thân thể, anh thật muốn đánh Giang Ninh mấy quyền, không kết thúc, là không muốn để yên, những ngày tháng sau này, lão tử sẽ không để mày dễ chịu!

Anh đã từng cân nhắc, đều là nam nhân, hảo tụ hảo tán, anh sẽ không làm cho Giang Ninh khó xử, cũng chỉ là bạn tình mà thôi, ngủ lâu như vậy, ít nhiều cũng phải có cảm tình chứ.

Nhưng hiện tại, anh đột nhiên phát hiện, hết thảy chỉ còn là vô nghĩa!

Giang Ninh rời đi, Tần Phi dùng suốt một đêm mới bình tĩnh trở lại, sáng sớm hôm sau, anh liền gọi điện thoại cho trợ lý Trương.

“Tiểu Trương, lập tức đi làm ba chuyện: Một, đi tra vụ án về Tiếu Cẩn do luật sư Chu nắm giữ, nhìn xem có biện pháp nào khiến ông ta cự tuyệt đảm nhiệm làm luật sư cho bên nguyên cáo; Hai, đi tìm những gia đình thợ mỏ nguyên cáo kia, nếu bọn họ nguyện ý rút đơn kiện, cấp cho mỗi người hai mươi vạn bồi thường; Ba, đi thăm dò tài sản cá nhân của Giang Ninh, càng tỉ mỉ càng tốt.”

Trợ lý Trương từng cái đều đáp ứng.

Cúp máy, Tần Phi mệt mỏi đi vào phòng tắm, nhìn chằm chằm vào gương hiện lên đôi mắt vành đen.

Hay là anh cho Giang Ninh quá nhiều gương mặt tươi cười, để Giang Ninh suýt chút nữa quên hóa ra Tần Phi là dạng người gì.

Như vậy hiện tại, anh phải dùng hành động thực tế nói cho Giang Ninh biết: Tần Phi không phải là một người xấu, nhưng từ xưa đến nay cũng không phải là một người tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc