SỐC! HOTBOY NHÀ NGHÈO LÀ PAPA CỦA BÉ

Cũng đến lúc Giang Nhược Kiều phải quay về trường rồi, cô trả phòng, hẹn với đám Vân Giai thời gian đến trường ghi danh.
 
Các phòng khác trong ký túc xá không tụ tập đông đủ giống phòng ngủ của họ.
 
Có những sinh viên nhà ở xa trường, phải mấy hôm nữa mới đến trường ghi danh được, có những người thì trong nhà có việc nên cũng phải mất mấy hôm nữa mới quay về trường. So ra thì ký túc xá của họ rộn ràng hơn rất nhiều, bốn người đều có mặt, gần như cả buổi sáng bọn họ đều bận rộn. Có người giặt ga giường, người thì dọn dẹp bàn học, kẻ lại dắt mùng lên. Tất cả mọi người đều bận rộn làm việc của mình, đợi đến buổi trưa mới tạm ổn, bốn người hẹn nhau xuống căn tin.
 
Lịch học của năm ba đại học cũng không nhiều lắm.
 
Suốt cả một tuần chỉ có một ngày là học suốt từ sáng đến chiều.
 
Tối hôm qua Giang Nhược Kiều đã nhận được email của bên công ty tuyển dụng nhân sự, thông báo rằng cô có thể đi làm, bên phía công ty cũng biết tình hình của cô. Lúc phỏng vấn, cô cũng nói rõ ràng rằng mình không làm việc toàn thời gian được, chỉ làm bán thời gian, tiền lương cũng tính theo hoa hồng và mức lương của nhân viên làm thêm. HR kêu cô đến lúc đó cứ liên hệ trực tiếp với quản lý, công ty sẽ sắp xếp công việc theo lịch học của cô cho cô.
 
Sự tình tiến triển còn thuận lợi hơn cô tưởng.
 
Tiền lương làm thêm vốn không nhiều, tiền hoa hồng cũng thấp hơn nhân viên chính thức, nhưng cô lên mạng tìm kiếm tài liệu liên quan, cũng hỏi thăm đàn chị có kinh nghiệm về mảng này. Công ty với quy mô cỡ này sẽ không bao giờ thiếu việc, chỉ cần cô chịu khó siêng năng một chút, tiền lương sẽ rất lý tưởng.
 
Mùa khai giảng cũng là sinh nhật của Giang Nhược Kiều.
 
Cô chào đời vào cuối tháng tám.
 
Ba người bạn cùng phòng đều đang nghĩ phải tổ chức sinh nhật cho cô như thế nào. Thật ra, sinh nhật năm nào cũng có, truyền thống của phòng ký túc xá bọn cô cũng chính là ba người còn lại mua bánh kem sinh nhật, nhân vật chính thì mời đi ăn. Giang Nhược Kiều nhớ lại lời hứa với Lục Tư Nghiên, bèn nói: “Tối mai tớ có việc bận, cho nên ngày mai chúng ta tổ chức tiệc vào buổi trưa nhé.”
 
Vân Giai kéo tay Giang Nhược Kiều, đánh hơi được sự khác thường: “Buổi tối có hẹn à?”
 
Lạc Văn vẫn là kẻ hủy diệt đề tài như mọi khi, cô ấy bỗng thốt lên: “Đừng nói là hẹn với Tưởng Diên nhé?”
 
Vân Giai giơ tay vỗ vào đầu Lạc Văn: “Thấp kém, quá thấp kém rồi, Nhược Kiều nhà ta là ai chứ, trên cõi đời này cậu ấy chính là người tuyệt đối không nhai lại cỏ!”
 
Lạc Văn tủi thân: “Tớ chỉ hỏi một chút thôi mà, làm gì đánh tớ.”
 
Giang Nhược Kiều ghé tới: “Tới đây nào, chị gái thổi cho bé.”
 
Lạc Văn: “Ờ!”
 
“Nhưng mà nói thật nhá.” Giang Nhược Kiều nói: “Vân Giai nói đúng, tớ phải nghĩ quẩn đến mức nào mới nhai lại cỏ chứ? Yên tâm đi, tối mai tớ thật sự có chuyện, nhưng mà không liên quan đến đàn ông.”
 
Cô cảm thấy câu này của mình chẳng có gì sai.
 
Cậu nhóc Tư Nghiên kia chỉ là một đứa trẻ mà thôi, chưa phải đàn ông.
 
Trông Vân Giai có vẻ khá thất vọng: “Không phải đàn ông à...”
 
Giang Nhược Kiều: “Ê!”
 
Một bên khác, Lục Dĩ Thành dẫn theo Lục Tư Nghiên đi dọn nhà.
 
Dọn nhà là việc tay chân vừa rắc rối vừa phiền phức, nhưng may là chỉ mất có một ngày họ đã dọn vào căn phòng nhỏ gần trường đại học A. Sau khi dọn nhà xong, Lục Tư Nghiên mới tìm được cơ hội nói với Lục Dĩ Thành về chuyện muốn đi ra phố mua quà sinh nhật cho mẹ.
 
Lục Dĩ Thành liếc cậu bé: “Quà sinh nhật? Con có tiền à?”
 
Lục Tư Nghiên xoa tay, nhóc con năm tuổi bày ra vẻ mặt nịnh nọt, thật sự là vừa dễ thương vừa làm người ta thấy buồn cười.
 
“Ba ơi, ba cho con mượn ít tiền đi mà ~ Ba yêu dấu của con ~” Lục Tư Nghiên ngẫu hứng phát huy, vì muốn mượn tiền mà có thể nói là sử dụng đủ mọi chiêu trò, thế mà lại bắt đầu hát bài hát “Ba tốt ba xấu” kia: “Con có một người ba, nấu cơm thì leng keng leng keng~ Giặt đồ thì chát chát chát~”
 
Lục Dĩ Thành rợn cả da đầu.
 
Anh giơ tay kêu dừng: “Đừng hát nữa, coi chừng hàng xóm qua mắng đấy.”

 
Mỗi lần Lục Tư Nghiên cười lên, khóe môi sẽ có lúm đồng tiền rất đáng yêu.
 
Lục Dĩ Thành nhìn vào lại nhớ đến Giang Nhược Kiều.
 
“Mượn bao nhiêu, khi nào trả?” Lục Dĩ Thành cố tình trêu Lục Tư Nghiên.
 
Lục Tư Nghiên: “... Con cũng không rõ lắm, chắc một ngàn.”
 
Lục Dĩ Thành: “Đừng nói nữa, không có.”
 
Lục Tư Nghiên lại thử hỏi: “Năm trăm?”
 
“...” Lục Dĩ Thành tiếp tục mỉm cười.
 
Thế là Lục Tư Nghiên chỉ đành cò kè mặc cả: “Ba trăm vậy?”
 
Lục Dĩ Thành chỉ cười không nói.
 
Lục Tư Nghiên hoàn toàn nổi quạu: “Không thể ít thêm nữa đâu, thế này đi, ba à, ba nói xem ba cho con mượn được bao nhiêu?”
 
Lục Dĩ Thành cười cười: “Một trăm.”
 
Lục Tư Nghiên ngửa mặt lên trời hét to: “Ba ơi, ba keo kiệt như vậy mẹ có biết không? Lúc đó rốt cuộc ba làm cách nào để theo đuổi mẹ vậy?” Cậu nhóc bắt đầu nghi ngờ chuyện này!
 
Về chuyện này, Lục Dĩ Thành không chịu trả lời. Suy nghĩ của anh rất đơn giản, nhìn đồ đạc bình thường của Giang Nhược Kiều thì biết, có lẽ cô không thiếu thốn thứ gì, cho dù thiếu thì cũng nằm ngoài mức chi tiêu của anh. Tốn hơn mấy trăm ngàn mua một thứ mà cô vốn đã có, vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Tất nhiên, đây cũng là cơ hội để giáo dục bạn nhỏ, quà cáp không quý ở giá trị mà là quý ở tấm lòng.
 
“Vậy con có lấy không?” Lục Dĩ Thành hỏi.
 
Lục Tư Nghiên cúi gằm mặt xuống, nuốt giận mà trả lời: “... Lấy.”
 
Đến một trăm tệ cậu còn chả có.
 
Lục Dĩ Thành cố tình nói như thật: “Con nói là mượn, vậy thì viết giấy nợ đi.”
 
Lục Tư Nghiên: “?”
 
Không phải chứ, phải trả thật hả? Làm thật luôn à?
 
Cậu trợn tròn mắt, nhìn ba mình với ánh mắt khó tin.
 
Vẻ mặt Lục Dĩ Thành vẫn rất bình tĩnh: “Chẳng lẽ con nói mượn chỉ là nói suông thôi hả, cũng không tính trả lại cho ba?”
 
Lục Tư Nghiên phản bác theo bản năng: “Không phải, con không có!”
 
Chẳng qua cậu nhóc không ngờ ba lại keo kiệt như vậy, một trăm tệ thôi mà cũng bắt cậu trả lại, rốt cuộc cậu có phải là con trai của anh không đấy?
 
Lục Dĩ Thành mỉm cười nói: “Nếu như con nói với ba rằng con muốn xin một trăm tệ làm tiền tiêu vặt, vậy thì ba sẽ cho con. Nhưng vừa rồi con tự nói là mượn, mượn thì tất nhiên phải trả rồi, mặc kệ là con mượn của ai, hiểu chưa?”
 
Lúc này Lục Tư Nghiên mới hiểu ra.
 
Cậu hối hận quá, biết thế thì đã xin ba tiền tiêu vặt là được rồi!
 
Thế lúc nãy cậu cần gì phải nói mượn chi cho thừa thãi chứ?
 
Cậu hé miệng, muốn đổi ý.
 

Lục Dĩ Thành biết cậu nhóc đang nghĩ gì, bèn lắc đầu: “Lời đã nói ra sao có thể đổi lại được. Không thể để lời nói của mình mất đi sự uy tín, như vậy thì sau này lời nói của con không còn có giá trị nữa.”
 
Lục Tư Nghiên mếu máo.
 
Oan quá đi thôi!
 
Nhưng dưới ánh mắt thúc giục của ba, cậu vẫn cầm bút lên viết một tờ giấy nợ. Có rất nhiều chữ cậu không biết viết nhưng cậu rất thông minh, học được bính âm đơn giản. Dưới sự hướng dẫn của Lục Dĩ Thành, cuối cùng cậu nhóc đã hoàn thành được tờ giấy nợ đầu tiên trong đời.
 
Còn về thời gian trả tiền.
 
Là mười ba năm sau.
 
Mười ba năm sau cậu mười tám tuổi, mười tám tuổi là trưởng thành rồi, có thể đi làm thêm kiếm tiền.
 
Hai ba con dắt nhau lên phố, xung quanh đây chỉ có mấy cửa hàng loại nhỏ, cầm một trăm tệ trong tay, Lục Tư Nghiên nhìn trái nhìn phải, cũng không tìm được món gì phù hợp. Đến cửa hàng đồ lưu niệm cuối cùng, cậu mua cho Giang Nhược Kiều một cái kẹp tóc, cái kẹp tóc này rất trẻ trung rất dễ thương, bên trên còn trang trí một quả anh đào trông rất thật, giống như là quả anh đào thật sự. Điều làm Lục Dĩ Thành ngạc nhiên đó chính là, một cái kẹp tóc bé tẹo thế này mà lại đến chín mươi tám tệ?
 
?
 
Nhưng Lục Dĩ Thành vẫn để cho Lục Tư Nghiên thanh toán, sau đó bỏ thêm một ít tiền kêu nhân viên đóng gói lại cho đẹp.
 
Cứ như thế, Lục Tư Nghiên rầu rĩ nói: “Chưa biết chừng đây là cái kẹp tóc rẻ nhất của mẹ đó.” Cậu nhóc siết chặt nắm tay nho nhỏ, tiếp thêm động lực cho bản thân: “Sau này con muốn tự mình kiếm tiền, mua cho mẹ cái tốt nhất!”
 
Lục Dĩ Thành: “?”
 
Một cái kẹp tóc chín mươi tám tệ mà còn kêu là rẻ nhất á?
 
Buổi tối, Giang Nhược Kiều xách theo nửa cái bánh kem còn dư lại đến căn phòng trọ của Lục Dĩ Thành.
 
Ba người bạn cùng phòng đặt cho cô cái bánh kem tám tấc, nhưng bây giờ bốn người bọn họ đều đang kiêng đồ ngọt, cho dù không kiêng đồ ngọt thì bọn họ cũng không ăn hết cái bánh kem này. Còn dư lại hơn phân nửa, lúc Giang Nhược Kiều đi vào khu chung cư, cô còn ngẩng đầu nhìn mặt trăng rồi cảm khái. Cô thế này có được xem là bị Lục Dĩ Thành thao túng tâm lý không nhỉ? Cô lại cảm thấy nếu vứt chiếc bánh kem còn thừa hơn phân nửa này đi thì sẽ rất lãng phí... Rõ ràng trước đây, nếu ăn không hết bánh kem thì cô đã bỏ đi rồi.
 
Giang Nhược Kiều cũng rất có duyên với con trai.
 
Thật ra cũng có những bạn trai cùng ngành cùng lớp mua bánh kem cho cô, nhưng cô đều bỏ trong ký túc xá, chẳng buồn đụng tới.
 
Cô vốn có thể chọn một cái trong số đó để đem tới, nhưng nghĩ lại thì lấy bánh kem của người đàn ông khác mua cho cô đi tìm Lục Tư Nghiên và Lục Dĩ Thành...
 
À, vẫn nên dẹp suy nghĩ này đi thôi!
 
Trên đường đến đây, Giang Nhược Kiều đã đặt thức ăn bên ngoài, cô vào nhà được một lát thì anh shipper đã đến gõ cửa, đưa bánh pizza mười hai tầng, bốn cái cánh gà nướng và mì Ý mà Lục Tư Nghiên thích ăn cho cô. Ngoài ra cô còn tiện tay đặt cho Lục Dĩ Thành một phần cơm chiên phô mai.
 
Lục Dĩ Thành: “?”
 
Quá nhiều.
 
Bao nhiêu đây làm sao bọn họ có thể ăn hết?
 
Còn Giang Nhược Kiều đi rửa một quả táo cho mình xem như bữa tối, lúc Lục Dĩ Thành bày thức ăn ra, anh thuận miệng hỏi cô một câu: “Cậu không ăn à?”
 
“Không ăn.” Giang Nhược Kiều cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình: “Hôm nay ăn một miếng bánh kem rồi, ở ký túc xá còn uống trà sữa nữa, buổi trưa còn đi ăn cơm Tây với bạn.”
 
Chỉ số calo đã vượt chỉ tiêu nghiêm trọng.
 
Tối nay chỉ có thể gặm táo thôi.
 

Nếu như chỗ này của Lục Dĩ Thành mà có dưa leo thì cô sẽ bỏ qua quả táo này luôn.
 
Lục Dĩ Thành: “...”
 
Anh phát hiện ra mình thật sự không hiểu gì về phụ nữ.
 
Đã gầy như thế rồi mà còn phải giảm cân à?
 
Mấy hôm nay tâm trạng của Giang Nhược Kiều khá vui vẻ, cũng bằng lòng nói thêm mấy câu với Lục Dĩ Thành: “Cậu cũng biết tôi làm người mẫu ở cửa hàng Hán phục mà, dù nói là ảnh chụp nào cũng phải qua chỉnh sửa nhưng thật sự thì ốm một chút mới ăn ảnh. Tôi cảm thấy đây cũng là một loại đạo đức nghề nghiệp, bởi vì người mẫu rất quan trọng, nếu không bà chủ của mấy cái cửa hàng đó cũng không cần tốn nhiều tiền để mời người mẫu như thế.”
 
Cô cũng không  được coi là rất gầy, rất gầy.
 
Gầy quá thì cũng không được.
 
Cô vẫn muốn giữ cho mình một vóc dáng gầy nhưng khỏe mạnh, không thể để người ta cảm thấy cô gầy theo kiểu thiếu chất dinh dưỡng được.
 
Lục Dĩ Thành: “Ừ.”
 
Ra là như vậy.
 
“Năm nào tôi cũng đế bệnh viện kiểm tra sức khỏe.” Giang Nhược Kiều mỉm cười: “Yên tâm đi, không có ai yêu mạng sống của mình bằng tôi đâu.”
 
Trong mắt của Lục Dĩ Thành cũng toát lên ý cười.
 
Lục Tư Nghiên lại cực kỳ hưng phấn, hôm nay hạnh phúc quá, vừa có bánh kem để ăn vừa có pizza và cả cánh gà, còn có mì Ý! Mẹ nên tổ chức sinh nhật mỗi ngày luôn.
 
Trước khi cắt bánh kem, Lục Tư Nghiên kêu Lục Dĩ Thành thắp nến lên: “Mẹ ước thêm một điều nữa đi ạ ~ Sinh nhật mà!”
 
Giang Nhược Kiều cũng bó tay, chỉ đành phối hợp, Lục Dĩ Thành cắm cây nến lên bánh kem, sau đó đi lấy hộp diêm đốt lên, còn nghe theo lời lải nhải của Lục Tư Nghiên đi tắt đèn phòng khách. Nhất thời trong cả căn phòng cũng chỉ còn lại mỗi chỗ này là có ánh nến. Giang Nhược Kiều chắp tay lại đặt trước ngực, nhắm mắt lại với vẻ mặt rất chân thành, nhưng khóe môi lại nhếch lên, lúm đồng tiền thoáng hiện ra, Lục Dĩ Thành nhìn về phía cô theo bản năng, ánh sáng yếu ớt hắt lên sườn mặt trắng nõn của cô, vừa nhu hòa vừa sống động.
 
Giang Nhược Kiều đang ước điều gì nhỉ?
 
Vào ngày sinh nhật thì có thể tham lam mà.
 
Buổi trưa lúc cầu nguyện với các bạn cùng phòng, nguyện vọng của cô là mong cho những người thân bạn bè ở bên cạnh mình luôn luôn khỏe mạnh, còn cô muốn phát tài.
 
Lần này, có Lục Tư Nghiên ở bên cạnh, trong lòng cô lại cảm nhận được một sự ấm áp khác biệt.
 
Cô nghĩ rằng: Nếu như ước nguyện của mình có thể trở thành sự thật, thế thì cô mong con trai mình có thể khỏe mạnh trưởng thành.
 
Họ cầu nguyện xong thì ăn bánh kem, Giang Nhược Kiều ngồi bên cạnh nhìn Lục Tư Nghiên ăn, một tay chống cằm, nở nụ cười tươi tắn.
 
Lục Dĩ Thành thì đi xuống bếp lấy găng tay sử dụng một lần, sẵn tiện rót nước cho Giang Nhược Kiều.
 
Đúng lúc này, điện thoại di động nằm trong túi anh chợt reo lên mấy lần.
 
Anh lấy ra xem thử, là tin nhắn trong nhóm ký túc xá.
 
Tưởng Diên tag anh ở trong nhóm: [@Lu, sếp Lục, bây giờ ba người bọn tôi đang ở phố ăn vặt, cậu cũng ra đây đi, tôi mời khách.]
 
Lục Dĩ Thành ra khỏi nhà bếp, dựa vào khung cửa nhìn Giang Nhược Kiều ngồi trong phòng khách chấm một chút kem rồi trét lên giữa trán Lục Tư Nghiên, sau đó cô bắt đầu cười ha ha, tiếng cười vang vọng khắp toàn bộ căn nhà, anh cũng kìm lòng không đậu nhoẻn miệng cười.
 
Xong anh cúi đầu, ngón tay thon dài soạn thảo trên màn hình: [Xin lỗi, hôm nay có việc.]
 
Tưởng Diên ngồi ở quầy hàng trên phố ăn vặt.
 
Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong đang tán gẫu với nhau, tất cả mọi thứ xung quanh đều rộn ràng.
 
Nhưng lúc nhìn thấy tin nhắn này của Lục Dĩ Thành, những tiếng động này đều biến mất, bàn tay đang để dưới gầm bàn của Tưởng Diên siết chặt lại thành nắm đấm, vẻ mặt anh ta rất nặng nề, tròng mắt u ám.
 
Thời gian không còn sớm, Giang Nhược Kiều cũng không thể nán lại chỗ Lục Dĩ Thành quá lâu.
 
Sau khi Lục Tư Nghiên ăn uống no nê, cô ngước lên xem thì thấy đã gần chín giờ, cô phải trở về ký túc xá, ngày mai còn rất nhiều chuyện cần làm.
 
Cô đứng dậy, Lục Dĩ Thành cũng đứng dậy theo.
 

Lục Tư Nghiên xoa cái bụng nhỏ căng tròn của mình, ợ một tiếng đầy thỏa mãn.
 
Cánh gà ngon quá đi mất!
 
Cậu nhóc thấy mẹ sắp về, không chút nghĩ ngợi đã nói với Lục Dĩ Thành: “Đã muộn thế này rồi, đêm hôm khuya khoắt mà để mẹ đi về một mình sẽ rất nguy hiểm, ba tiễn mẹ về đi!”
 
Giang Nhược Kiều vốn định từ chối khéo, nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay đàn chị của cô nói.
 
Thời tiết hanh khô, mấy thằng biến thái kia lại đi ra đường gây chuyện. Hai ngày trước, có một đàn chị học nghiên cứu sinh năm nhất quay về trường vào ban đêm lại gặp phải biến thái. Tên biến thái kia thấy cô ấy đi tới thì cố tình tụt quần xuống. Lúc đó đàn chị kia cũng sợ hết hồn, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì thằng biến thái kia đã chạy mất tăm rồi.
 
Hiển nhiên là Lục Dĩ Thành cũng nghe kể về chuyện này.
 
Đàn chị học nghiên cứu sinh năm nhất đã vào nhóm chat của học sinh trong trường và diễn đàn của trường nhắc nhở mọi người chú ý an toàn, cũng kêu gọi mọi người nếu có manh mối thì lập tức báo cho nhà trường.
 
Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều đưa mắt nhìn nhau.
 
Lục Dĩ Thành bèn gật đầu: “Tôi đưa cậu về, cũng không bao xa.”
 
Giang Nhược Kiều không phải loại người ra vẻ này nọ, cô nghĩ một lát sau đó cũng đồng ý: “Vậy làm phiền cậu rồi.”
 
Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều dặn dò Lục Tư Nghiên.
 
Lục Tư Nghiên giơ tay bảo ok: “Yên tâm, con sẽ không đi đâu cả, ai tới cũng không mở cửa, cũng không mở bếp gas dưới bếp hay đụng vào ổ điện lung tung, sẽ không thò đầu ra cửa sổ dòm ngó. Con sẽ nằm yên trên ghế sofa mãi đến khi ba về mới thôi.”
 
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành: “...”
 
Hai người ra khỏi nhà.
 
Thật ra, bọn họ cũng không yên tâm khi để Lục Tư Nghiên ở nhà một mình, tuy rằng cậu nhóc là một bạn nhỏ rất ngoan ngoãn.
 
Hai người đều rất ăn ý mà đi thật nhanh, ai không biết chuyện còn tưởng đâu bọn họ đang thi đi bộ.
 
Sau khi đi vào sân trường, bọn họ mới từ từ giảm tốc độ. Đi chung với nhau thì buộc phải nói chuyện, hiện tại hai người cũng đã thân thiết hơn rồi, bèn trò chuyện về định hướng tương lai của mỗi người.
 
Lục Dĩ Thành biết được cuối năm nay Giang Nhược Kiều sẽ hết hợp đồng với bên cửa hàng Hán phục, cũng biết cô đã được tuyển dụng, sau này sẽ đi làm thêm bên mảng phiên dịch.
 
Giang Nhược Kiều cũng biết được Lục Dĩ Thành đã hứa với đàn anh đến công ty của đàn anh giúp đỡ.
 
“Nói thật thì trước đây tôi cũng không biết nuôi con nít lại tốn tiền như thế.” Giang Nhược Kiều nói: “Trước kia nghe một đàn chị đã tốt nghiệp nói, chị ấy vừa sinh con, vì vấn đề sức khỏe nên từ lúc sinh ra đứa nhỏ đã uống sữa bột. Mà con của chị ấy thì rất háu ăn, lúc ăn khỏe nhất, một tháng có khi uống đến tám hộp sữa bột, với cả sữa bột chị ấy mua toàn là bốn trăm, năm trăm một hộp. Cậu cứ tính thử xem, chỉ mỗi sữa bột thôi một tháng cũng đã tốn hết bốn ngàn rồi.”
 
Thật ra nếu ở trước mặt người khác, Giang Nhược Kiều chắc chắn sẽ không nghĩ lung tung như vậy.
 
Nhưng Lục Dĩ Thành thì khác.
 
Chí ít, anh có thể hiểu được những gì cô nói.
 
Đúng như dự đoán, Lục Dĩ Thành vừa nghe cô nói thế thì thở dài, nói: “Đúng vậy, nuôi con rất tốn tiền.”
 
Giang Nhược Kiều lại cười nói: “Cho nên cũng không biết nên mừng hay không, ít ra hiện tại Tư Nghiên đã qua tuổi mặc tã, cũng không cần uống sữa bột đắt tiền dành cho trẻ sơ sinh nữa. Như vậy tính ra, bọn mình cũng đã bớt được một khoản chi lớn rồi nhỉ?”
 
Giang Nhược Kiều lại bật cười trông rất vui vẻ, cô nghiêng đầu, mặt mày cong cong vô cùng sống động, trong đôi mắt như lấp lánh ánh sao: “Cậu nói xem, chúng ta như thế này có được xem là một kiểu tinh thần AQ khác hay không?”
 
Lục Dĩ Thành cũng bị chọc cười, dáng người anh cao lớn, nhét một tay vào túi quần: “Cũng có thể nói như vậy.”
 
Nói chuyện một hồi, bọn họ đã đến dưới lầu ký túc xá nữ.
 
Bây giờ còn khá nhiều sinh viên chưa quay về trường, ký túc xá nữ cũng không còn rộn ràng như lúc trước, vào giờ này cũng chẳng thấy bóng ai.
 
Đang lúc hai người định tạm biệt nhau thì đột nhiên có một người đi ra từ trong bóng tối.
 
Là Tưởng Diên.
 
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người đang trò chuyện vui vẻ kia.

 


Bình luận

Truyện đang đọc