SỐC! HOTBOY NHÀ NGHÈO LÀ PAPA CỦA BÉ

Giang Nhược Kiều vẫn còn đang bần thần nhìn Lục Dĩ Thành.
 
Lục Dĩ Thành bị nhìn một cách chăm chú như vậy thì lòng bàn tay nóng bừng, tai cũng ửng hồng, nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô.
 
Quả thật anh rất ngạc nhiên, với tính cách của cô thì đời nào cô chịu ra khỏi phòng vào thời tiết nắng gay gắt như này.
 
Thế tại sao cô lại ở đây?
 
Giang Nhược Kiều hoàn hồn, bấy giờ cô mới trả lời: “À, tôi cần tới đây làm vài chuyện ấy mà. Còn cậu thì sao, sao cậu lại ở đây?”
 
Giọng điệu cô nghe hơi căng thẳng.
 
Kỳ lạ thật, cô tới đây, anh cũng tới đây, đã thế anh còn đi tới chỗ cô y như trong giấc mơ. Dù lời thoại khác nhau nhưng giọng điệu thì vẫn nhẹ nhàng như thế.
 
“Tôi hả?” Lục Dĩ Thành cười trả lời: “Tôi đang làm thêm ở công ty của một anh khóa trên, chức vụ hơi phức tạp nên phải học rất nhiều thứ. Anh ấy biết một đàn anh có tài liệu ở lĩnh vực này nên tôi đi lấy, đàn anh đó đi làm ở bên này.”
 
Giang Nhược Kiều đáp một tiếng. Cũng đúng, quả thật nơi này có một công ty rất lớn.
 
Lục Dĩ Thành nhìn lướt qua đồng hồ: “Cậu về trường luôn hay sao? Rảnh không, mình ăn chung nhé?”
 
Giọng điệu anh nghe thì bình thản nhưng thật ra anh cũng đang bồn chồn, nhưng vì sao bồn chồn thì anh lại chẳng thể thốt thành lời.
 
Giang Nhược Kiều: “Ờ.”
 
Lục Dĩ Thành thầm nghĩ: Thế này chắc là đồng ý rồi nhỉ?
 
Hai người không biết nhiều về nơi này. Mặc dù ở đây toàn người đi làm nhưng những công ty này đều có chung một đặc điểm, đó là có hẳn một căn tin cho nhân viên, tóm lại là hầu như các nhà hàng, quán cơm ở đây rất vắng khách. Giang Nhược Kiều che ô đi theo phía sau Lục Dĩ Thành gần một cây số, đến khi cô nổi điên muốn lấy điện thoại ra kêu xe thì rốt cuộc cũng tìm được chỗ để ăn.
 
Có điều...
 
Giang Nhược Kiều đứng phân vân giữa các quán ăn nhỏ, chưa quyết định được nên đi quán nào.
 
Lục Dĩ Thành dè dặt hỏi: “Cậu muốn ăn ở tiệm nào?”
 
Anh đi theo hướng dẫn chỉ đường tới đây.
 
Không ngờ đến nơi thì hôm nay quán lẩu đó nghỉ bán.
 
Còn các quán còn lại...
 
Có món ngon Sa Huyện, Mini Bowl và mì bò Lan Châu.
 
Lục Dĩ Thành hơi lúng túng sờ trán, đề nghị: “Hay chúng ta tìm quán khác đi, nhanh thôi.”
 
Anh đang vô cùng căng thẳng.
 
Căng thẳng đến nỗi sắp sửa ngang lúc thi đại học luôn rồi.
 
Lục Dĩ Thành thấy cô như chuẩn bị bùng nổ tới nơi vậy, trông vô chẳng vui chút nào. Nhưng anh thật sự không cố ý mà, anh tìm một quán lẩu, ai ngờ hôm nay tiệm đó lại nghỉ bán chứ.
 
“Nhanh thôi?” Giang Nhược Kiều cũng hơi bực mình: “Ý cậu là đi thêm hai chục phút dưới ánh nắng chói chang này đó hả Lục Dĩ Thành!”
 

Lục Dĩ Thành cuống quýt xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, là lỗi của tôi.”
 
Anh nhanh chóng xin lỗi một cách chân thành như thế làm Giang Nhược Kiều không trút giận lên anh nổi, cô bất đắc dĩ phất tay: “Thôi, cậu chẳng làm gì sai cả.”
 
Lục Dĩ Thành: “Thế làm gì giờ?”
 
Giang Nhược Kiều trả lời: “Tìm đại quán nào đi.”
 
Cô dừng lại, cố ý nhấn mạnh: “Quán nào cách đây không quá một trăm mét ấy.”
 
Lục Dĩ Thành thầm ghi nhớ: Sau này tuyệt đối không được để cô đi chặng đường dài như vậy và trước khi đi tiệm ăn nào phải gọi điện xác nhận xem người ta có mở cửa không.
 
Lục Dĩ Thành khắc sâu vào trong trí óc.
 
Cuối cùng, Lục Dĩ Thành dẫn Giang Nhược Kiều tới quán Mini Bowl.
 
Quán không đông người, Giang Nhược Kiều tỏ rõ mình không muốn gọi đồ ăn, chỉ tìm chỗ ngồi xuống, còn chuyện gọi món lấy món giao hết cho Lục Dĩ Thành làm. Nếu như chỉ có một mình Lục Dĩ Thành thì anh đặt cùng lắm là một món mặn, một món chay. Nhưng bây giờ có hai người, người kia lại là cô... Lục Dĩ Thành phóng khoáng chọn món đắt tiền nhất. Lúc nhân viên phục vụ mang sáu, bảy cái bát nhỏ lên, Giang Nhược Kiều ngây người: “Ăn hết không thế?”
 
Lục Dĩ Thành: “Chắc... hết đó.”
 
Giang Nhược Kiều bắt đầu nổi hứng thú, cười tủm tỉm để lộ lúm đồng tiền, cô chế nhạo anh: “Lục Dĩ Thành, thói tiết kiệm của cậu đâu rồi?”
 
Anh hay nói phải tiết kiệm, phải tiết kiệm mà?
 
Với thói quen và tính cách của anh thì nhiều nhất chỉ gọi bốn món thôi mà nhỉ? Sao một lần gọi hết sáu bảy món thế này?
 
Lục Dĩ Thành bị chọc ghẹo nhưng vẫn cố gắng giả bộ nghiêm túc đứng đắn, đáp: “Tôi thấy ăn trưa ở Mini Bowl đã là phương án tiết kiệm cực tốt rồi.”
 
Giang Nhược Kiều á khẩu.
 
Cũng có lý.
 
Sáu bảy món cộng lại chắc không quá một trăm đâu nhỉ?
 
Món mặn đắt hơn chút đỉnh nhưng lúc vào cửa cô có nhìn lướt qua bảng giá, món đắt nhất cũng không quá hai mươi.
 
Đồ ăn chay thì rẻ hơn.
 
Lục Dĩ Thành thấy Giang Nhược Kiều không nói gì nên thầm tự kiểm điểm bản thân. Có phải lần nào anh đưa cô đi ăn cũng toàn quán bình dân không nhỉ?
 
Lúc trước anh dẫn cô ra vỉa hè ăn sủi cảo, giờ lại là Mini Bowl, tính ra lần “chơi lớn” nhất lại là nấu cơm ở nhà...
 
Không phải nói ngoa chứ đồ ăn ở Mini Bowl thật sự rất vừa với ví tiền, vị cũng ngon, Giang Nhược Kiều ăn ít nên chỉ ăn một bát cơm, toàn bộ chỗ đồ ăn còn lại rơi hết vào bụng Lục Dĩ Thành.
 
...
 
Ăn trưa xong, hai người cùng nhau về trường.
 
Giang Nhược Kiều thì muốn xem thông tin về khách hàng, nhân tiện làm bản kế hoạch chi tiết về chuyến tham quan đại học A, còn Lục Dĩ Thành do chiều nay có tiết.
 
Lúc Lục Dĩ Thành vào giảng đường, bọn Tưởng Diên cũng đã đến.

 
Bầu không khí lập tức trở nên hơi vi diệu.
 
Những người trong lớp nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt. Qua hai ngày, hiện giờ ai mà không biết Lục Dĩ Thành đang theo đuổi Giang Nhược Kiều, mà chuyện Giang Nhược Kiều chia tay với Tưởng Diên cũng đã được truyền đi khắp nơi, quan hệ của hai người này liệu có thể trở lại như xưa không? Đương nhiên là không rồi.
 
Trước đây bốn người phòng này đều ngồi chung với nhau.
 
Đỗ Vũ vốn đã giành chỗ cho Lục Dĩ Thành theo thói quen nhưng vừa định kêu anh tới thì sực nhớ ra Tưởng Diên đang ngồi đằng sau mình, đành ngậm miệng lại.
 
Lục Dĩ Thành cũng không thể qua đó ngồi được. Anh nhìn quanh lớp một vòng tìm một chỗ trống ngồi xuống, sau đó điềm nhiên như không lấy giáo trình và vở ghi từ trong balo ra.
 
Tưởng Diên gõ bút với gương mặt không cảm xúc, mỗi lần bút gõ trúng mặt bàn là Đỗ Vũ lại giật thót tim.
 
Không chỉ Đỗ Vũ mà những người khác cũng vô cùng lo lắng, sợ Tưởng Diên sẽ đánh nhau với Lục Dĩ Thành.
 
Lục Dĩ Thành hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
 
Đỗ Vũ đấu tranh tâm lý dữ dội vì thật sự tiếng gõ bút của Tưởng Diên quá khó chịu. Cuối cùng, anh ta hiên ngang cầm giáo trình và sách lên đi lom khom tới chỗ bên cạnh Lục Dĩ Thành, ngồi xuống.
 
Những người đang nhìn: “...”
 
Vương Kiếm Phong: “...”
 
Đệt, anh ta chậm một bước rồi!
 
Thật ra không phải họ đang chia phe phái. Thật ra Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong từng lén thảo luận với nhau, họ không cho bất kỳ ý kiến nào về chuyện của ba người, cũng không đứng về phía ai... Sở dĩ Đỗ Vũ chạy sang chỗ của Lục Dĩ Thành hoàn toàn vì... bà giảng viên học phần này rất thích bắt sinh viên trả lời câu hỏi!
 
Có Lục Dĩ Thành ở cạnh thì họ khỏi phải lo gì sất.
 
Bây giờ Đỗ Vũ đã sang chỗ Lục Dĩ Thành, Vương Kiếm Phong không thể đi qua đó để người khác khỏi cho rằng bọn họ chia bè chia phái, nghĩ ba người họ cô lập Tưởng Diên. Họ chẳng thích cái trò đó chút nào.
 
Lục Dĩ Thành là bạn nhưng Tưởng Diên cũng là bạn, họ không muốn hời hợt với bất kỳ ai.
 
Tuy nhiên, gần đây quả thật Tưởng Diên tỏ ra khá khó gần.
 
Mặt lúc nào cũng hằm hằm khiến người ta không biết nên bắt chuyện với anh ta thế nào.
 
Còn Lục Dĩ Thành thì vẫn như lúc trước.
 
Lúc giảng viên đi vào cũng cảm nhận không khí lớp hôm nay hơi bất thường. Bà ấy đứng trước bục giảng, cảm xúc dạt dào thốt lên với vẻ vui mừng: “Các em lên năm ba hiểu chuyện cả ra! Không ai chơi điện thoại, không ai ngủ, không ai nói chuyện riêng, tốt lắm! Mong các em hãy tiếp tục phát huy, cô vui lắm.”
 
Người trong lớp: “...”
 
Không đâu ạ, cô hiểu lầm rồi.
 
Chúng em vẫn là đám bị cô chê là bùn nhão thôi.
 
Chẳng qua là do có drama, thân lạc giữa chốn phong ba bão táp thôi ạ!

 
*
 
Kênh vlog của Giang Nhược Kiều nhận được rất nhiều sự quan tâm từ cư dân mạng.
 
Một fan hỏi Giang Nhược Kiều: [Chị ơi, hồi trước chị có nói sẽ up video tặng quà cho nhau với bạn trai mà đúng không ạ? Em lót dép hóng lâu lắm rồi nè. Mong có thể tham khảo sương sương từ chị ạ, dù gì còn vài tháng nữa là đến Giáng Sinh rồi ~]
 
Đúng là trước đây Giang Nhược Kiều từng tung hint.
 
Cô bảo rằng sẽ up một video nói về quá trình chuẩn bị món quà nho nhỏ tặng cho bạn trai vào ngày lễ.
 
Lúc ấy cô nói vậy là để mồi chài cho ngày hôm nay.
 
Cô lựa lời trả lời bình luận này: [Xin lỗi, tôi chưa kịp edit video xong thì đã chia tay mất rồi TAT]
 
Có fan chú ý tới ngay, người đó vội vàng dò hỏi: [Sao thế sao thế, sao lại chia tay rồi?]
 
Giang Nhược Kiều lướt xuống xem bình luận, khẽ mỉm cười.
 
Cô sẽ không nói xấu nửa câu về Tưởng Diên.
 
Bí bách quá thì chỉ cần mắng trong lòng một trận là được rồi, đem đi bêu riếu với người khác là không nên.
 
Một, hai người từng hẹn hò với nhau, cùng từng thích nhau nên không cần thiết phải đã chia tay rồi còn chỉ trích đối phương, huống gì họ còn chẳng cạch mặt nhau.
 
Hai là có liên quan tới hình ảnh của cô. Bây giờ cô tỏ ra thản nhiên, không gièm pha thì sau này lỡ chẳng may Tưởng Diên muốn hắt nước bẩn vào cô là biết nhân cách ai đẹp ai xấu ngay.
 
Giang Nhược Kiều trả lời một cách dí dỏm: [Chắc do anh ấy thích đậu hũ mặn còn tôi thích đậu hũ ngọt chăng? Ha ha ha đùa thôi, bạn trai cũ của tôi tốt lắm, chúng tôi cũng từng có những kỉ niệm đẹp với nhau. Nhưng nói sao nhỉ? Dù ở bên nhau rất vui nhưng chia tay sẽ thoải mái hơn, thế nên để tốt cho nhau, chúng tôi chọn trở thành người dưng.]
 
Quả nhiên cô vừa bình luận như vậy thì các fan hâm mộ của cô chú ý tới ngay.
 
Tại phòng ký túc xá nữ ở trường đại học nào đó.
 
Mạnh Tư Vũ cực kỳ tức tối: “Tiểu Kiều chia tay rồi! Tớ mới hỏi bạn ở đại học A của tớ nhờ cậu ấy vào diễn đàn của trường xem, trên diễn đàn có người nói hình như là do tác phong của anh bạn trai hơi có vấn đề! Tiểu Kiều tốt thật, không nói xấu tên cặn bã đó lời nào luôn!”
 
Nghe xong, Lâm Khả Tinh thấy vô cùng chối tai.
 
Khó chịu đến mức như có một cục tức nghẹn ở lồng ngực.
 
Sau ngày hôm đó, Tưởng Diên chỉ về nhà hai lần, mấy hôm trước anh ta đã xếp đồ đạc dọn đi khỏi Danh Môn Hoa Phủ.
 
Trong suốt thời gian đó, Tưởng Diên không hề gọi cho cô ta lấy một cuộc cũng không hề nhắn một tin nào.
 
“Không biết có tìm được ảnh của tên khốn nạn đó không nhỉ!”
 
“Quá cặn bã! Con người đó nghĩ gì thế không biết, Tiểu Kiều tốt như thế mà, tớ là con gái mà còn rung rinh đây này, thế mà anh ta lại không hề biết quý trọng cô ấy chút nào! Bộ anh ta bị phân trâu che mắt rồi à?”
 
Nghe người khác chửi rủa, còn hiểu lầm cả Tưởng Diên, Lâm Khả Tinh hít sâu một hơi nhưng vẫn không nhịn nổi, lạnh lùng nói: “Cậu thì biết cái gì? Cậu biết gì chứ? Cậu biết họ à? Cái gì cậu cũng không biết thì sao lại ngồi đây đánh giá người ta?”
 
Ba cô gái còn lại trong phòng đều sững sờ.
 
Ơ kìa...
 
Trong thoáng chốc, bầu không khí trở nên vô cùng kỳ quặc.
 
Lâm Khả Tinh lườm bọn họ rồi bỏ ra ngoài.
 
“Con nhỏ đó có ý gì thế!”
 

“Tớ có nói cậu ta đâu, tự dưng nhảy cẫng lên như thế làm gì!”
 
*
 
Hôm sau, Giang Nhược Kiều gặp vị khách hàng đến từ nước ngoài kia.
 
Đúng như tài liệu đã đề cập, là một quý bà mặt mũi hiền lành.
 
Thoạt trông bà ấy khoảng chừng năm mươi tuổi.
 
Quý bà này tên là Mai Lê, bà ấy dí dỏm giải thích bà ấy vốn tên là Merry rồi sau này lấy chồng họ Mai.
 
Mai Lê còn chuẩn bị một món quà gặp mặt cho Giang Nhược Kiều, là một chai nước hoa.
 
Đối với Mai Lê, bà ấy tới đây một chuyến là để làm tròn ước nguyện của chồng. Bà ấy cũng muốn xem nơi chồng từng ở thế nào. Thật ra cách đây nhiều năm về trước, hai vợ chồng bà ấy cũng từng cùng nhau trải qua cuộc đời sinh viên tại đại học A. Chuyến tham quan mà Giang Nhược Kiều chuẩn bị rất thú vị, cô dẫn Mai Lê tới sân trường và giới thiệu với bà ấy bằng tiếng Anh trôi chảy. Mặc dù Giang Nhược Kiều vừa phấn khích vừa căng thẳng nhưng may thay Mai Lê rất rộng lượng, hào phóng bỏ qua.
 
Đi được một hồi, Giang Nhược Kiều dẫn Mai Lê đi trên con đường nhỏ, tình cờ bắt gặp Lục Dĩ Thành.
 
Lục Dĩ Thành đang dắt xe đạp đứng ở cách đó không xa.
 
Anh trùng hợp đi ngang qua, muốn đi tới chào hỏi với cô nhưng lại thấy người phụ nữ bên cạnh cô. Anh hơi do dự.
 
Lục Dĩ Thành có nghe cô bảo mấy ngày nay cô sẽ rất bận, cô phải làm hướng dẫn viên cho một khách hàng nước ngoài.
 
Nghĩ vậy, anh thấy mình không nên đi qua quấy rầy công việc của cô.
 
Lục Dĩ Thành không tiến lên, đương nhiên Giang Nhược Kiều cũng sẽ không bỏ Mai Lê lại để đi qua nói chuyện với anh.
 
Cô tiếp tục giới thiệu với Mai Lê về các tòa nhà và cảnh vật trong sân trường, tiện đà kể một vài câu chuyện bên lề cho bà ấy nghe. Sáng tinh mơ, quanh đây chẳng có mấy ai, Lục Dĩ Thành có thể thấp thoáng nghe thấy giọng cô. Anh ngẩn ra, nắng ban mai len lỏi qua cành lá hắt lên người Giang Nhược Kiều. Cô mặc chiếc đầm trắng được cắt may đơn giản nhưng đầy khéo léo giảng giải với khách bằng tốc độ nói vừa phải, phát âm tròn chữ thu hút ánh nhìn của người khác.
 
Đây cũng là một khía cạnh khác của Giang Nhược Kiều mà Lục Dĩ Thành chưa nhìn thấy bao giờ.
 
Toàn thân cô toát lên sự phấn chấn - tinh thần hứng khởi của một cô sinh viên hai mươi tuổi.
 
Đồng thời còn chứa đựng sự điềm tĩnh và tự tin không tài nào che giấu được.
 
Tỏa ra ánh hào quang chói mắt khiến người ta ngây ngất.
 
Giang Nhược Kiều đang giới thiệu.
 
Thì Mai Lê bỗng nói với vẻ thích thú: “Kiều, nhìn kìa, có cậu con trai đang nhìn cô đấy.”
 
Giang Nhược Kiều: “...”
 
Đôi mắt Mai Lê đong đầy nét cười: “Nhìn đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy, nhìn ánh mắt của cậu ấy, tôi dám chắc cậu ấy đang nhìn cô đấy.”
 
Bấy giờ Giang Nhược Kiều mới dè dặt nhìn về phía Lục Dĩ Thành.
 
Lục Dĩ Thành thấy cả hai người họ đều nhìn mình thì vội vàng quay ngoắt sang chỗ khác, dắt xe đạp đi.
 
Mai Lê cười: “Ngượng kìa, cậu chàng ngây thơ phải biết.”
 
Giang Nhược Kiều nghe thấy lời đánh giá này của bà ấy thì không kìm được bật cười.
 
Cô nghĩ lời đánh giá này khá là hay ho. Nghe người khác bảo Lục Dĩ Thành là cậu chàng ngây thơ, dùng từ “cậu chàng” trong tiếng Trung thì chẳng thấy có gì nhưng đằng này bà ấy dùng “boy”, cô buồn cười chết đi được.
 
Tiếng cười vang lên làm Lục Dĩ Thành nghe mà phát ngượng, dắt xe muốn rời khỏi đây ngay nhưng lại sực nhớ ra gì đó, cuống quýt gật đầu với hai người xem như chào hỏi rồi mới chạy biến như đang bỏ trốn.

 


Bình luận

Truyện đang đọc