SỐNG CHUNG VỚI NGƯỜI KHÔNG PHẢI BẠN TRAI


Lời mở đầu: Giấc mộng đau thương
Dịch Độc tem
Tỉnh dậy, phát hiện tất cả mọi chuyện đã không giống nhau.
Bầu trời, giống như đúc như trong kí ức, màu đen nhuộm cả một khoảng không, bao lấy toàn thân Ma Thanh Thái là máu đỏ, nước mắt lũ lượt rơi xuống, miệng không ngừng gào thét tên anh, nhưng đáng tiếc người đã rơi vào hôn mê từ lâu, anh không thể nghe bất kỳ một tiếng nói nào, cũng không thể phản ứng lại cho tôi biết.
“Cô gái, xin tránh sang một bên được không? Chúng tôi phải nâng bệnh nhân dậy.”
Tiếng xe cứu thương vang bên tai, tôi bị cưỡng chế đẩy sang bên cạnh anh, hai tay bưng mặt, ánh mắt mơ màng, không thấy rõ ràng xung quanh người người qua lại vội vã.
“ Chị Tường, chị bình tĩnh, anh họ sẽ không sao đâu.” Vương Giới cố gắng an ủi tôi trong sự hoang mang, muốn giúp tôi ổn định cảm xúc.
“Xe cứu thương đã đi rồi, chúng ta cũng bắt taxi sang đó đi, chị đừng khóc nữa.”
“Thái… Thái không còn nữa…..

Ma Thanh Thái của tôi, không còn nữa.” Trái tim như bị khoét mất một lỗ, máu tươi thấm đẫm, một nỗi tang thương khôn nguôi.

Hồi ức không ngừng hiện lên trong đầu tôi, tất cả những người tôi yêu, những người yêu tôi, dù là ba, mẹ, anh trai, hay là người đàn ông mà tôi yêu, từng người từng người lần lượt rời khỏi cuộc đời tôi.
“Anh ấy sẽ quay lại, chị Tường, anh ấy đang được cấp cứu, chúng ta nhanh đến bệnh viện được không?”
“…..Tôi, không cần.” Hai mắt trống rỗng, tôi giãy dụa, Vương Giới ôm lấy hai vai tôi, khuôn mặt lộ vẻ thê lương.

“Tôi chỉ đang hại chết anh ấy, hại chết người tôi yêu.”
Giống như là một lời nguyền, một lời nguyền rằng sẽ mãi mãi không nắm được hạnh phúc, đến lúc nào tôi mới có thể phá giải nó.
“Chị nói bậy gì đó, anh họ cần chị mà.” Vương Giỏi không hiểu suy nghĩ của tôi, chỉ biết cố gắng kéo tôi về hiện thực.

Nhưng trái tim của tôi thật sự rất đau, nếu lại mất thêm lần nữa tôi sẽ không còn sức lực để đứng dậy nữa.

Không còn sức để đứng dậy…..
“Tôi không cần, tôi về đó chỉ hại chết anh ấy, Vương Giới….

Anh ấy sẽ chết mất, tôi không muốn một người tốt đẹp như anh ấy phải rời khỏi thế giới này.

Tôi thật sự rất sợ, tôi sợ sự tồn tại của mình sẽ hại anh ấy mất.” Khóc lóc, van xin, bi thương như mưa trút xuống.

“Cậu đi đi, một mình cậu tới bệnh viện được rồi, tôi phải đợi ở đây, lặng lẽ đợi ở đây.”
“Tống Tường!”

“Đừng ép tôi….

Xin cậu…..!” Tiếng kêu cứu từ trong đáy lòng, tôi quỳ trên mặt đất, cố gắng trốn khỏi hiện thực.

Nghe tiếng bước chân đầy bất đắc dĩ của Vương Giới, lòng cậu ấy gấp như lửa đốt chỉ đành từ bỏ một người đang tự mua dây trói mình là tôi.
Nhưng cho dù là tự mua dây trói mình tôi cũng không được tới bệnh viện, tận mắt tận tai chứng kiến sự thật Ma Thanh Thái rời khỏi tôi.

Sự đau khổ tột cùng khi mất đi một người, thật sự rất rất đau.
“Mẹ kiếp tôi ép cậu cái gì chứ! Mau đứng dậy nấu cơm cho tôi, hôm nay tới lượt cậu nấu bữa sáng!”
Cảm xúc đau thương trong phút chốc bị thay đổi, bên vai bị ai đó đẩy mấy cái, tôi mơ màng hé mở đôi mắt đầy chua xót.

“Má ơi, mắt cậu bị trúng cái quỷ gì vậy? Vốn đã không đẹp đẽ gì mấy, bây giờ còn nhăn nheo như quả óc chó, muốn nhát ma ai hả.”
“Quả óc chó? Cậu vẫn chưa chết!” Bộ não qua một lúc mới tỉnh táo hẳn, tôi mở to mắt không dám tin.
“Tôi có chết cũng là bị cậu dọa cho chết, khuôn mặt vốn đã có lỗi với ông bà rồi, còn khóc lóc nức nở thế này.


Làm sao đây? Tôi chết cậu vui tới nỗi rớt nước mắt luôn đó hả? Ông đây khoẻ như vâm, chạy mười vòng sân vận động chưa thấy mệt nhá! Còn cậu đấy, mau dậy đi, một ngày đẹp trời thế này mà còn ngủ nướng cái gì.”
Một khuôn mặt trẻ tuổi đang bày tỏ thái độ ghét bỏ, Ma Thanh Thái hoàn toàn không hiểu được nỗi đau thương trong giấc mơ của tôi, cậu tháo tai nghe rồi bước ra ngoài.
Trong lòng tôi một dấu hỏi không lời giải, rốt cuộc là giấc mơ quái quỷ gì đây!
Khóc lóc như mấy chị gái Quỳnh Dao đã vậy còn đau lòng như xé ruột xé gan.
Tôi chớp mắt nghi ngờ không biết mình có phải bị ma quỷ đẩy tới, nếu không sao có thể khóc lóc vì cái tên shota già miệng tiện đến nỗi người thần đều căm phẫn.

Lẽ nào là do tiếp xúc quá lâu, tôi bắt đầu nảy sinh lòng thương hại?
Chuyện này thật sự quá khó chấp nhận mà! Cái tên vô liêm sỉ, điên khùng, hung hăng càn quấy, tôi lại có thể đau lòng vì hắn…… khi tôi nhận ra điều này, lòng tôi rối bời, suy nghĩ lộn xộn cả lên.
Một lúc sau, tôi nhìn hình ảnh hốc hác của bản thân qua mặt kính, kiềm lòng không đặng lần nữa nhớ về cái ngày đã làm mối nghiệt duyên của tôi và Ma Thanh Thái bắt đầu, một ngày trời trong nắng ấm, tôi đang đứng trước bảng thông báo của trường xem thông tin cho thuê phòng trọ, mang theo một trái tim thiết tha mong chờ, không ngờ niềm vui bị sét đánh, cuộc sống gà bay chó chạy, sau khi tôi gặp được Ma Thanh Thái mới từ từ trình diễn..


Bình luận

Truyện đang đọc