SỐNG LẠI ĐỂ YÊU ANH [ĐỖ CẬN - LÂM TỬ DƯƠNG]


Ngày hôm sau khi Đỗ Cận đi làm liền nhìn chằm chằm chỗ ngồi Tả Tiểu Lôi đến nửa ngày, Trương Mẫn đi đến vỗ vai Đỗ Cận: “Sao vậy?”
Đỗ Cận thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Trương Mẫn: “Không có gì.”
Trương Mẫn nhún vai: “Chuyện tăng ca cô tính thế nào?”
Mắt Đỗ Cận ngẩng lên nhìn về phía bản thảo thiết kế: “Bĩnh tình chờ đợi!”
Nếu ngày hôm qua không nhìn thấy Tả Tiểu Lôi, Đỗ Cận đoán chừng cô sẽ phải tuân lệnh mà tăng ca.

Nhưng thật khéo như vậy, ai bảo cô ta bị cô bắt gặp.
Đây chẳng lẽ gọi là ác giả ác báo? Nhưng mà mặc kệ thế nào, Tả Tiểu Lôi cũng không nên nhắm vào cô.
Tuy đa phần Đỗ Cận đều trầm lặng, nhưng cũng không thể chịu đựng nỗi oan ức này được.

Hành động của Tả Tiểu Lôi đã chạm đến giới hạn của cô, bây giờ cô cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, mà chính Tả Tiểu Lôi đã ép cô…
Hôm nay Tả Tiểu Lôi ăn mặc rất diễm lệ, chiếc áo đỏ sẫm cổ chữ V hơi khoét sâu, làm tôn lên bộ ng ực hùng vĩ của cô ta.

Th@n dưới mặc chiếc quần màu đen, chân mang đôi giày đen cao mười cm, khiến cho cả người cô ta càng thêm trẻ đẹp.
Đỗ Cận nhìn Tả Tiểu Lôi ăn mặc như vậy không thể không cau mày lại, những đồng nghiệp nam ở văn phòng khác to gan nhìn đùi của Tả Tiểu Lôi, trong mắt hiện lên trêu chọc.

Trong văn phòng Đỗ Cận tổng cộng có mười người, bốn nam sáu nữ.

Ngô Nghị đã rời khỏi cương vị công tác, chiếc ghế trống kia tạm thời chưa có người ngồi.

Giờ phút này tám ánh mắt nhìn chằm chằm Tả Tiểu Lôi, nhưng Tả Tiểu Lôi cũng thật tự nhiên hào phóng, thậm chí còn nhìn những người đàn ông kia cười khẽ.
Ngoài Trương Mẫn ra, trong văn phòng có hai cô gái khi vừa mới vào công ty cũng rất quan tâm đến Đỗ Cận.

Nhưng từ sau khi xảy ra sự kiện bỏ thuốc thì hai người càng xa lánh mình, Đỗ Cận cũng không quá khổ sở, ý nghĩ của mỗi người không giống nhau, không phải là bạn bè thì dựa vào cái gì bắt họ phải quan tâm mình.
Còn có hai người phụ nữ hơi lớn tuổi, là người làm lâu nhất trong văn phòng này, lúc ấy cũng là hai người này lên án nhân phẩm Đỗ Cận khiến cho hai cô gái kia phân chia rạch ròi với mình.
Người lớn tuổi được gọi chị Viên, còn họ gì thì Đỗ Cận cũng không biết, chỉ là khi cô vừa mới đến đây đã nghe người khác gọi chị Viên, hình như lời nói của cô ta đối với Nghiêm Âm rất có trọng lượng.
Chị Viên nhìn chằm chằm cổ áo Tả Tiểu Lôi: “Tiểu Lôi, quần áo này thiết kế thật không đẹp.

Em cũng là nhà thiết kế sao lại chọn bộ quần áo như thế này?”
Tả Tiểu Lôi ngồi xuống: “Chị Viên, chị không biết đó thôi.

Đây là quà tặng của bạn trai mang về từ HongKong!”
Chị Viên nhìn quần áo, vẻ mặt đầy ý vị thâm trầm, tặng quần áo như thế, phẩm vị của người đàn ông này cũng thật…
Đỗ Cận nhớ đến người đàn ông ngày hôm qua, cô cắn bút suy nghĩ một hồi bỗng cảm giác có người đang lắc cánh tay cô.
“Nhanh lên, Nghiêm lão hổ gọi cô vào văn phòng kìa.” Trương Mẫn lắc lắc cánh tay Đỗ Cận, Đỗ Cận rất nhanh hoàn hồn: “Lúc nào?”
“Vừa mới… Cô ta đi ngang qua cô cô cũng không biết sao?” Vẻ mặt Trương Mẫn khó tin.
Đỗ Cận ngượng ngùng nhìn Trương Mẫn cười cười: “Tôi thật không chú ý.”
Đỗ Cận gõ cửa, Nghiêm Âm ở bên trong gọi Đỗ Cận mới đẩy cửa đi vào, văn phòng Nghiêm Âm luôn mở điều hòa, Đỗ Cận vừa vào đã cảm thấy lạnh lẽo.

Đỗ Cận xoa xoa cánh tay rồi đi đến bàn làm việc.
“Trưởng phòng, cô tìm tôi?” Đỗ Cận nhìn Nghiêm Âm ngồi bàn làm việc đang uống cà phê, nhỏ giọng mở miệng dò hỏi.
“Đỗ Cận, cô cảm thấy tôi đối với cô thế nào?” Thái độ Nghiêm Âm khác thường, không chỉ nói chuyện rất ôn hòa, trên mặt còn tươi cười hỏi cô.
Đỗ Cận nhất thời không hiểu được thái độ Nghiêm Âm, nhưng vẫn tươi cười nói: “Trưởng phòng rất quan tâm tới tôi!”

Nghiêm Âm nghiêng nghiêng nhìn Đỗ Cận: “Thật không?”
Đỗ Cận đứng đối diện Nghiêm Âm, gật đầu: “Trưởng phòng đối với tôi rất tốt.”
Lúc này Nghiêm Âm mới ngẩng mặt đối diện với Đỗ Cận, trong nháy mắt thanh âm liền cao lên: “Nếu như vậy, cô hãy đi nói với ông Mục tết này tăng ca là cô tự nguyện.”
Nghiêm Âm nói xong đem tờ đơn thông báo tăng ca đưa cho Đỗ Cận, đây là vừa mới làm xong.

Trên mặt biểu thị rõ ràng Đỗ Cận được làm việc ở đây là do có quan hệ với đàn ông.
Đỗ Cận cầm đơn có chút ngạc nhiên: “Ông Mục?”
Nghiêm Âm nhìn dáng vẻ Đỗ Cận trong lòng không khỏi cười nhạo, buổi sáng vừa mới đi làm đã nhận được điện thoại ông Mục, nói lịch tăng ca tết này để đồng nghiệp khác thay cho Đỗ Cận.

Nghiêm Âm ngoài miệng lập tức đồng ý, còn mình tại sao không nói thẳng, đương nhiên là vì ông Mục chị ta không dám động đến.
Mục Học Lâm cũng không giải thích thêm, đối với câu nói sẽ tận lực của Nghiêm Âm cũng không phản bác lại.

Trong lòng Nghiêm Âm hiểu rõ, trò chuyện hai câu liền cúp máy.
Vừa nói chuyện điện thoại với Mục Học Lâm xong, Nghiêm Âm liền ra cửa gọi Đỗ Cận vào.

Ngoài miệng nói không quan hệ với ông Mục, không có quan hệ mà chỉ một đêm đã biết chuyện tăng ca của Đỗ Cận?
Nghiêm Âm đương nhiên không tin, thậm chí trong đầu trực tiếp khẳng định Đỗ Cận là tình nhân ông Mục bao nuôi.
Đỗ Cận đương nhiên không biết suy nghĩ của Nghiêm Âm, cô biết đây là Mục Khiêm Thư nói cho Mục Học Lâm.
Trong lòng tràn đầy suy nghĩ ngọt ngào, nhưng nhìn vẻ mặt Nghiêm Âm khóe miệng Đỗ Cận ngoan ngoãn thu lại: “Trưởng phòng, đây là chuyện của bộ phận nhân sự, tôi đi hình như không thích hợp… “
Nụ cười trên mặt Nghiêm Âm bay đi, ngược lại chuyển thành cười nhạo: “Đỗ tiểu thư cũng không coi lại mình, toàn bộ người trong công ty ai mà không biết quan hệ giữa cô và ông Mục.”

Đỗ Cận nhất thời cảm thấy nhức đầu, cô như thế nào lại quên chuyện này, cô nhìn vẻ mặt của Nghiêm Âm.

Thật rõ ràng, Nghiêm Âm hiểu lầm quan hệ của cô và ông Mục.
“Trưởng phòng, tôi thật không có quan hệ gì với ông Mục!” Đỗ Cận lại lười giải thích, trong lòng cảm thấy mỏi mệt.
“Được rồi.

Có quan hệ hay không thì trong lòng cô tự biết, về phần tăng ca cô xem mà đi xử lý.” Nghiêm Âm khoát tay bảo Đỗ Cận ra ngoài.
Đỗ Cận rời khỏi văn phòng, nhắm hai mắt lại, con đường này hình như không giống như tưởng tượng của cô…
Không tăng ca thì đắc tội Nghiêm Âm, về sau ở bộ phận thiết kế này sẽ không được sống yên ổn.

Nhưng cô lại không muốn nói chuyện này cho Mục Khiêm Thư nghe, chuyện này suy cho cùng là việc riêng của cô, nếu như không quen với Mục Khiêm Thư cô cũng sẽ không phải chịu sự xa lánh của người trong công ty.
Nếu bây giờ ỷ vào Mục Khiêm Thư, Đỗ Cận cảm thấy mình làm không được.

Chươ.


Bình luận

Truyện đang đọc