SỐNG LẠI ĐỂ YÊU ANH [ĐỖ CẬN - LÂM TỬ DƯƠNG]


Từ hôm Mục Khiêm Thư rời đi, gánh nặng trong lòng Đỗ Cận vẫn không bỏ xuống được, Mục Khiêm Thư đến thành phố M gọi điện thoại về báo bình an, cũng an ủi cô đã không có việc gì.
Đỗ Cận nghe Mục Khiêm Kỳ nói tình trạng Mục Khiêm Thư, dường như quả thật đã không có gì trở ngại.

Điều này làm cô cuối cùng cũng có thể thả lỏng tâm tình.
Từ ngày Đỗ Cận tuyên bố lựa chọn của mình cho Lý Nhân và Đỗ Thịnh, không khí trong nhà liền thay đổi, trong nháy mắt tràn ngập đủ mọi áp lực đè nén.

Đỗ Cận giáp mặt Lý Nhân cũng không thể thân mật như trước kia, nói chuyện cũng chỉ hời hợt.
Đỗ Thịnh nhìn mẹ con hai người thành cái dạng này, trước sau có chút khó chịu, ông muốn tìm Đỗ Cận nói chuyện, nhưng con gái giống như không chào đón.

Đỗ Thịnh đành tự nhốt mình trong thư phòng viết chữ…
Đỗ Cận không muốn cùng Đỗ Thịnh, Lý Nhân tranh cãi cái gì, tuy rằng việc bọn họ giấu giếm trong lòng cô vẫn còn chú ý, nhưng là chung quy cha mẹ cũng chỉ vì yêu con của mình.

Cô tình nguyện tin tưởng Lý Nhân chỉ quá mức yêu thương cô nên mới nói như vậy với Mục Khiêm Thư.

Tuy rằng ngay cả bản thân cô cũng khó thuyết phục chính mình.
“Con gái, điện thoại của con kêu kìa!” Đỗ Thịnh ở phòng khách gọi Đỗ Cận đang rửa mặt trong phòng vệ sinh.
“Vâng con tới đây!” Đỗ Cận chầm chậm đi tới, tối qua Mục Khiêm Thư nói tình hình đã giải quyết gần xong, đêm ba mươi có thể chạy tới thành phố L.

Trong lòng Đỗ Cận có chút mong đợi, chỉ là mới có hai ngày ngắn ngủi mà cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.
Đỗ Cận nhìn trên điện thoại di động hiển thị số điện thoại, do dự một hồi mới nhận.
“Alo.” Đỗ Cận cầm di động đứng ở trên ban công, đáp lại là giọng nói có chút suy yếu của một người đàn ông bên kia điện thoại.
“Đỗ Cận, gần đây có khỏe không?” Thanh âm của Lâm Tử Dương nghe qua không chút sức lực, Đỗ Cận phẳng phất cảm thấy hắn dường như đang mỏi mệt, ngồi phịch ở trên sofa, một tay xoa mày một tay cầm điện thoại.
Thật lâu trước kia, hắn thích như vậy…
“Cũng không tệ lắm, có việc gì không?” Đỗ Cận từ trong hồi tưởng hoàn hồn, di động nắm có chút chặt.


Nghe thanh âm của Lâm Tử Dương đứt quãng truyền đến: “Thực xin lỗi, anh không biết Lục Thanh sẽ gọi điện thoại cho em.

Cô ấy… Không có quấy rầy em chứ?”
“Không có việc gì.” Đỗ Cận trả lời có chút lạnh nhạt, ngắn gọn hai chữ đánh gãy lời nói của Lâm Tử Dương.
Lâm Tử Dương cũng cảm thấy được sự lạnh nhạt của Đỗ Cận, trong lúc nhất thời hai người cầm điện thoại đều không lên tiếng.

Lâm Tử Dương lẳng lặng nghe đầu bên kia truyền đến tiếng hít thở, một lát sau nghe thấy Đỗ Cận nói: “Còn có việc không? Không có việc gì tôi cúp máy đây.”
Khóe miệng Lâm Tử Dương lộ ra một nụ cười khổ: “Không có việc gì, không có việc gì.

Năm mới vui vẻ.”
Đỗ Cận cắn cắn môi, trong đầu hiện lên lễ mừng năm mới đầu tiên sau khi cô cùng hắn qua lại, cô ở thành phố L, hắn ở thành phố K.

Đêm ba mươi mười hai giờ tối hai người gọi điện thoại nói chuyện phiếm, cho đến khi truyền đến tiếng pháo nổ, Lâm Tử Dương nói trong điện thoại: Tiểu Cận, lễ mừng năm mới năm sau, em cũng anh đón nhé.
Đáng tiếc, không còn có lần sau nữa.
“Ừ, năm mới vui vẻ.” Nhanh chóng cúp điện thoại, Đỗ Cận cầm di động đứng ở trên ban công suy nghĩ, từ khi nào mà Lâm Tử Dương đã cách xa cô như vậy.
Mục đích trọng sinh đã đạt được, cô muốn né tránh Lâm Tử Dương, né tránh tình cảm của hắn.

Cô đã từng một lần bị tổn thương, đối với Lâm Tử Dương đã hoàn toàn chết tâm, mà hiện tại trong lòng cô cũng chỉ có một người, tên là Mục Khiêm Thư.
Vừa nghĩ tới người đàn ông ở trong lòng, tim Đỗ Cận vô cùng ngọt ngào.

Cô thật sự may mắn sau khi sống lại có thể gặp được một người đàn ông giống như anh vậy, không có lời ngon tiếng ngọt, không có lãng mạn dưới ánh trăng, nhưng lòng của cô lại thật sự cảm thấy rất an tâm, giống như miễn là nơi nào có anh, khó khăn cũng không còn là khó khăn nữa.
Đỗ Cận nghĩ đến đêm ba mươi sẽ cùng Mục Khiêm Thư trải qua ở thành phố L, cô cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
“Con gái! Mới sáng sớm con định đi đâu? Điểm tâm còn chưa có ăn mà!” Giọng nói Đỗ Thịnh từ phía sau truyền đến, Đỗ Cận quay người hôn một cái lên gương mặt của Đỗ Thịnh: “Ba, con đi ra ngoài một lát!”
Lý Nhân từ trong phòng đi ra, Đỗ Cận nhìn thấy nụ cười càng thêm rạng rỡ, đi về phía Lý Nhân: “Mẹ, con đi trước.”
Hôn hai má của bà hai cái, Đỗ Cận liền đi xuống lầu.


Lý Nhân nhìn bóng dáng Đỗ Cận rời đi, bàn tay sờ sờ hai má bị hôn, trên mặt liền hiện lên nụ cười yếu ớt.

Buồn bực trong lòng vơi đi một chút.
“Lại đây ăn điểm tâm đi.” Đỗ Thịnh giúp Lý Nhân múc một chén cháo, đem thìa đặt vào tay Lý Nhân: “Chỉ cần con gái vui vẻ, chúng ta cũng sẽ vui vẻ.”
Lý Nhân nhìn Đỗ Thịnh bận rộn, thở dài một hơi: “Tôi đây không phải là sợ Tiểu Cận bị tổn thương sao.”
Đỗ Thịnh cũng múc cho mình một chén cháo, ngồi ở bên cạnh Lý Nhân, cúi đầu: “Bà không nói, tôi không nói.

Thì sẽ không có tổn thương gì cả.”
Lý Nhân cũng cúi đầu ăn điểm tâm, mắt long lanh hơi nước, Đỗ Thịnh đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Lý Nhân: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, Tiểu Cận là con của chúng ta mà.”
Giọng mũi của Lý Nhân dày đặc truyền đến: “Ừ.”
Đỗ Cận đi xuống cầu thang liền nhìn thấy trước cổng có một người phụ nữ nắm tay con đang chờ xe, người phụ nữ khoảng hai mươi mấy tuổi, ăn mặc trang điểm xinh đẹp.

Toàn thân khoác áo khoác lông chồn màu đen khiến dáng người vốn nhỏ bé trở nên mập mạp.

Đi đến gần Đỗ Cận, thanh âm của người phụ nữ đó liền truyền đến: “Đỗ Cận?”
Đỗ Cận ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ hơi mập này cảm giác có chút quen thuộc, quen cô sao?
“Đỗ Cận? Đúng là cậu rồi! Mình là Hiểu Viện đây, Chu Hiểu Viện!” Đỗ Cận nhìn nửa ngày: “Chu Hiểu Viện! Là cậu à!”
Đỗ Cận có chút kinh ngạc nhìn Chu Hiểu Viện, Chu Hiểu Viện là bạn ngồi cùng bàn với cô hồi cấp hai, quan hệ hai người không phải quá thân cũng không quá xa lạ, chỉ là Chu Hiểu Viện hơi thanh cao, thành tích học tập rất tốt, lại rất xinh đẹp, đương nhiên có rất nhiều người theo đuôi.

Trái lại, Đỗ Cận hồi cấp hai rất béo, cùng Chu Hiểu Viện xinh đẹp rực rỡ thật không thể so sánh.
Lúc đầu Chu Hiểu Viện rất thích lôi kéo Đỗ Cận đi khắp nơi chơi đùa, trong lòng Đỗ Cận cũng rất vui vẻ.

Cô cũng có bạn tốt, chỉ là vào ngày khai giảng lúc ở trong toilet cô nghe được lời nói Chu Hiểu Viện, trong lòng liền nguội lạnh đi một nữa.
Chu Hiểu Viện nói: Không có con vịt xấu xí kia, làm sao thiên nga trắng như mình có thể nổi bật.

Đỗ Cận nghe thấy những nữ sinh lớp khác khác nhao nhao nói, đúng vậy, cậu ta như vậy mà còn muốn làm bạn bè với cậu, thật sự là chuyện cười!
Lúc Đỗ Cận đi ra khỏi toilet, liền đến gặp giáo viên chủ nhiệm nói muốn đổi chỗ ngồi, sau này cũng rất ít nói chuyện cùng Chu Hiểu Viện.
“Đỗ Cận, nhiều năm như vậy không gặp, cậu trở nên thật xinh đẹp nha.

Không giống như mình già rồi…” Trong ánh mắt của Chu Hiểu Viện nổi lên một tia ghen tị, người này trước kia chỉ là người hầu của mình, dựa vào cái gì hiện tại so với chính mình xinh đẹp hơn!
Đỗ Cận lúc học trung học vẫn rất béo, lúc lên cấp ba bạn bè cũng không thay đổi nhiều lắm, khi đó cô đã gầy một chút.

Khi lên đại học thì hoàn toàn gầy đi, lại càng lúc càng trở nên xinh đẹp.
Đỗ Cận không thấy được ánh mắt ghen tị của Chu Hiểu Viện, chỉ đem ánh mắt dừng trên người bé trai bên cạnh Chu Hiểu Viện: “Đây là con của cậu sao? Rất dễ thương.

Cậu còn trẻ như vậy đã lên chức mẹ rồi.”
Chu Hiểu Viện nắm tay đứa bé khoảng ba tuổi, nhìn thấy Đỗ Cận cười ngọt ngào: “Cháu chào cô ạ.”
“Ngoan quá!” Đỗ Cận lấy tay nhéo nhéo hai má đứa nhỏ, thật sự là khuôn mặt bánh bao của bé rất đáng yêu làm người ta chỉ muốn cắn một miếng.
Chu Hiểu Viện nhìn Đỗ Cận đi một mình, ghen tị trong lòng ít đi một tí: “Bạn trai cậu đâu?”
Đỗ Cận ngẩng đầu nhìn Chu Hiểu Viện: “Đi công tác rồi.”
“Gần đến năm mới vẫn đi công tác à, Tiểu Cận, bạn trai cậu làm gì vậy?” Trong lòng Chu Hiểu Viện hiện lên sự khinh thường.
“Không có gì, chỉ là một công ty nhỏ thôi.” Đỗ Cận không muốn nhiều lời, hoặc là kỳ thật đã không còn chủ đề gì nói cùng Chu Hiểu Viện.

Cô từng vì câu nói con vịt xấu xí kia của Chu Hiểu Viện mà dồn hết sức lực giảm béo, cũng khiến cho cô có một đoạn thời gian không dám kết giao bạn bè.
“Này, không phải mình nói Tiểu Cận à, cậu nói cả đời của một người phụ nữ quan trọng nhất là cái gì? Không phải là chỉ muốn gả cho một người đàn ông tốt thôi sao, cậu xem mình đi, được gả cho…”
“Mẹ, ba đến rồi kìa.” Tiểu bánh bao lắc lắc tay Chu Hiểu Viện, chỉ chỉ bến xe buýt phía trước, cắt ngang lời nói của Chu Hiểu Viện.
Đỗ Cận nhìn theo ngón tay của tiểu bánh bao chỉ, một chiếc xe Buick màu lam ngừng lại, một người đàn ông từ trên xe bước xuống, khoảng ba mươi tuổi, mặc tây trang màu đen.

Biểu tình nghiêm khắc, khẩu khí rất không nhẫn nại nói với Chu Hiểu Viện: “Không lên xe còn đứng đấy làm gì?”
Chu Hiểu Viện nghe thấy lời nói của người đàn ông, trong ánh mắt hiện lên sự hoảng hốt, lôi kéo tay tiểu bánh bao chuẩn bị lên xe, trước khi lên xe còn muốn xin số điện thoại của Đỗ Cận.
Đỗ Cận nhìn Chu Hiểu Viện ngồi lên xe, nói với người đàn ông ngồi trên xe: “Thúc giục cái gì, không phải là lên rồi sao!” Nói xong liền chào tạm biệt Đỗ Cận, còn chưa chờ Đỗ Cận giơ tay tạm biệt, xe liền nghênh ngang rời đi.
Đỗ Cận quay đầu, sau khi chiếc Buick vừa rời đi một chiếc xe buýt cũng vừa đến.
Đỗ Cận ngồi trên xe buýt, trong đầu đã đem việc nhỏ kia quên đi, chỉ chuyên tâm nghĩ xem năm mới tặng quà gì cho Mục Khiêm Thư.
Đỗ Cận ở khu bán quà tặng đi qua đi lại rất lâu, cũng không biết mua cái gì.


Hình như anh cái gì cũng không thiếu.
Cuối cùng Đỗ Cận bất đắc dĩ, nhắn một tin cho Mục Khiêm Thư.
“Hi, nam thần.

Nói cho em biết anh thích cái gì đi!?”
Di động rất nhanh rung lên, Đỗ Cận vui vẻ mở di động ra, chỉ có một từ: “Em.”
Hai má Đỗ Cận hơi ửng đỏ, cắn cắn môi trả lời: “Em không phải nói cái này.”
Mục Khiêm Thư gọi điện thoại tới, bên kia im lặng, so sánh với bên này ồn ào ầm ĩ làm cho Đỗ Cận có chút ngượng ngùng.
“Làm sao vậy?” Thanh âm của Mục Khiêm Thư nghe qua vẫn dịu dàng như vậy, Đỗ Cận dùng tiếng nói lớn che dấu sự ngượng ngùng của mình.
“Không có gì, chỉ là muốn tìm hiểu thêm thôi.”
Mục Khiêm Thư ở điện thoại bên kia cong lên khóe môi: “À? Tìm hiểu?”
Đỗ Cận gật gật đầu, ánh mắt đảo quanh mấy món vật phẩm trang sức: “Đúng vậy, anh xem em đi, thời gian dài như vậy cũng không biết anh thích gì.”
Mục Khiêm Thư ừ một tiếng, khẩu khí càng trở nên mập mờ: “Anh không ngại để em tìm hiểu sâu thêm đâu.”
Nghe được câu này, Đỗ Cận liền lập tức ù ù cạc cạc mà hiểu sai.

Cô lại xấu hổ mở miệng, ấp úng hai câu liền muốn cúp điện thoại, lần này Mục Khiêm Thư còn cười ra tiếng.
Đùa với cô bé này, thật sự là rất thú vị.
Nghe được tiếng cười của Mục Khiêm Thư, Đỗ Cận cảm thấy bên tai càng thêm đỏ, cô lớn tiếng la to lên tên của anh liền cúp điện thoại.
Một lúc sau, Mục Khiêm Thư mới nhắn tới một tin: Em tặng cái gì anh cũng thích.

Không cần ở đó phiền não như vậy.
Khóe miệng Đỗ Cận mỉm cười, Mục Khiêm Thư vẫn là thông minh như vậy.

Sau đó di động liền kêu lên hai tiếng, Đỗ Cận lại mở di động ra.
Mục Khiêm Thư lại nhắn tiếp một tin: Nếu quà tặng là em, vậy không còn gì tốt hơn.
Đỗ Cận nhét điện thoại di động vào trong túi, trong lòng vẫn nhớ lại câu nói kia của Mục Khiêm Thư: Có thể tìm hiểu sâu thêm.
A… Cô thật sự không phải là sắc nữ màaaaa!.


Bình luận

Truyện đang đọc