SÔNG NGẦM TRƯỜNG MINH

Editor: Meng

Cố Thần đập di động trong tay "Bộp" một tiếng xuống bàn vị trí ngay trước mặt Lục Liễm Ninh.

Lục Liễm Ninh ngồi ở đối diện trên sô pha, xốc lên mí mắt nhìn nhìn, là một bức ảnh chụp.

Trên màn hình điện thoại là ảnh của cậu ta và Trần Miểu đi cùng nhau dưới gara ngầm hôm tiệc đóng máy, cả người cậu ta đều dán lên người Trần Miểu, giữa hai người gần như không có khoảng cách, nhìn thoáng qua tấm ảnh thì không hề giống Trần Miểu đang dìu một tên say rượu, mà giống Trần Miểu đang bị cậu ta ôm ấp thân mật hơn.

Cậu ta mặc một cái áo khoác dài hoạ tiết carô mà nâu, quần tây đen, vóc người thon dài đĩnh bạt, một bàn tay ấn trên đầu người bên cạnh, đè chiếc mũ người đó xuống, ánh mắt lại lạnh lùng mang theo ý tứ cảnh cáo hung hăng nhìn về phía ống kính.

Người bên cạnh mặc một chiếc áo khoác bông màu đen, trong hình chỉ thấy được cái cằm nhỏ của người đó, đứng bên cạnh Lục Liễm Ninh khí thế bức người thì thấp hơn nửa cái đầu, nhìn rất gầy, mặc quần áo đen đứng bên cạnh Lục Liễm Ninh như thể một cái bóng tầm thường không gây chú ý cho người khác.

Lục Liễm Ninh gõ gõ ngón tay lên điện thoại, nhìn thấy có bình luận nói:

"Ôi, Lục đại thiếu gia lại đổi người rồi"

"Nhìn cái ánh mắt kia đi, boyfriend material bùng nổ luôn á!"

"Má ơi, em chịu hết nổi rồi, nói thật cho mọi người biết vậy, em có mặt ở hiện trường đó, em là chiếc mũ kia, tay của Lục thiếu gia ấm áp lắm các chị ơi."

"Người bên cạnh này rốt cuộc là ai vậy nhỉ, bức này chụp lúc vừa kết thúc party đóng máy, là người trong đoàn phim sao?"

"Cái cậu minh tinh họ Lục này cũng bê bối quá nhỉ, thay bồ như thay quần áo vậy đó."

"..."

Lục Liễm Ninh đưa điện thoại di động lại cho chủ nhân của nó, Cố Thần liếc cậu ta một cái: "Cái này thà không che còn hơn, lẽ ra cậu không nên che, đó là Trần Miểu bị chụp thì có sao đâu, chuyện trợ lý đưa ông chủ say rượu về nhà là chuyện hết sức bình thường, cậu che như thế ngược lại làm người ta nghi ngờ như thể có chuyện gì mờ ám."

Lục Liễm Ninh ngữ khí nhàn nhạt tỏ vẻ không quan tâm: "Như anh nói đó, tôi uống say mà."

Cố Thần nhìn thái độ trốn tránh trách nhiệm của cậu ta mà bực tức không chịu nổi: "Có phải cậu cảm thấy bây giờ thanh danh của cậu tốt đẹp lắm không hả?" Hắn ta cầm lại điện thoại nói lời châm chọc không rõ ý tứ: "Mấy lần trước uống say không phải đều động tay động chân đánh paparazi sao? Lần này sao lại ngoan nggoãn mà che mặt cho trợ lý thế."

"Cậu che mặt Trần Miểu còn không bằng cậu tự che chính mình, bức này bị chụp rõ ràng như vậy, muốn chối người trong ảnh không phải cậu là không được rồi đó, mà giờ muốn giải thích người bên cạnh cậu là trợ lý cũng khó, lúc này làm gì còn có ai tin chứ! Đi cùng trợ lý thì mắc gì sợ bị chụp mà che chắn!"

Lục Liễm Ninh bị hắn ta lải nhải bào mòn sự kiên nhẫn, trực tiếp đứng lên, nói: "Tôi mệt rồi."

Cuối cùng Cố Thần cũng bị chọc tức tông cửa chạy ra ngoài, bức ảnh này hắn ta cũng không thèm thay Lục Liễm Ninh áp xuống, tùy ý để nó bay đầy các diễn đàn trên mạng.

***

Lục Liễm Ninh điễn xong bộ phim này vào khoảng thời gian những ngày cuối năm, Cố Thần cũng không sắp xếp thêm công việc gì cho cậu ta, đêm 30 đó, một mình Lục Liễm Ninh lái xe trở về nhà, pháo hoa nở rộ giữa trời đêm, khắp nơi bao phủ một bầu không khí đoàn viên náo nhiệt.

Cậu ta một mình ngồi trong phòng chơi game, bật âm thanh rất lớn, như thể thanh âm từ game có thể lấn át đi những ồn ào náo nhiệt ngoài kia.

Khi cậu ta nghe thấy tiếng động dưới tầng còn tưởng mình nghe lầm, kết quả khi cậu ta mở cửa đi ra ngoài thì thấy, quả thật có người, là Trần Miểu xách theo hai túi rác đứng trong phòng khách nhà cậu ta.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau một lát, Trần Miểu lập tức phản ứng lại trước mà giật mình, sau đó cầm theo hai túi rác quay người về phía cái cửa nhanh chân bước đi, trong miệng nói: "Anh Lục, tôi về trước nhé, tôi chỉ tới quét dọn rác sơ sơ thoi."

Trần Miểu cũng không ngờ đêm 30 Lục Liễm Ninh không bận công việc gì vậy mà vẫn ở đây, lại còn ở một mình, trong suy nghĩ của cậu, thì Lục Liễm Ninh chắc hẳn là đã về nhà đón tết cùng cha mẹ.

"Đứng lại!" Lục Liễm Ninh lập tức gọi cậu lại.

Trần Miểu đành phải dừng lại, cậu đã đi gần tới cửa, sau đó hình như cậu không dám xoay người lại nhìn Lục Liễm Ninh, nên cứ giữ nguyên tư thế đưa lưng về phía cậu ta.

Cái trò vặt vãnh lừa mình dối người này thật sự không giúp cậu che giấu được gì cả.

Lục Liễm Ninh từng bước tới gần, sau đó duỗi tay túm Trần Miểu đang đưa lưng về phía mình lại gần ép cậu xoay ngươi đối mặt mình, ánh mắt mang theo mười phần áp bách mà lướt lên lướt xuống trên người cậu.

Sau đó mới như thể xác định mà lên tiếng: "Trộm quần áo của tôi vê mặc à?"

Hình như Trần Miểu bị chữ "trộm" này doạ sợ, liên tục lắc đầu: "Không phải, không phải, là anh đưa cho tôi bảo tôi vứt."

Đó là một chiếc áo ấm bằng lông vũ rất dày, phong cách ăn mặc của Lục Liễm Ninh là thoải mái nhưng phải phóng khoáng, cho nên chiếc áo dày như vậy cậu ta đương nhiên không thèm mặc cho dù là trong mùa đông lạnh giá cũng không thèm sờ tới, nói là mặc vào nhìn rất mập, chỉ mặc hai lần là vứt cho Trần Miểu kêu cậu xử lý.

Trần Miểu tất nhiên sẽ luyến tiếc không nỡ ném đi chiếc áo tốt như vậy, nhưng cậu cũng cực kì hiểu rõ tính nết của Lục Liễm Ninh, cho nên trước giờ chưa từng mặc trước mặt Lục Liễm Ninh, chỉ lén lút giấu ở nhà, buổi tối khi ngủ dùng nó đắp đè lên chiếc chăn mỏng của mình.

Cậu vốn dĩ cho rằng đêm 30 Lục Liễm Ninh sẽ không có ở đây, ai mà ngờ lại bị cậu ta phát hiện.

Lục Liễm Ninh quả nhiên cực kỳ không vui: "Tôi kêu cậu ném, chứ có nói để lại cho cậu mặc không hả!"

Lời nói như này quả thật rất tổn thương người khác, ý tứ trong lời này chính là cho dù ném cũng không muốn để lại cho cậu.

Lục Liễm Ninh cảm thấy Trần Miểu quả thật vô cùng keo kiệt, Cố Thần không phải là người bủn xỉn, phát lương cho Trần Miểu tuyệt đối không ít, thế mà đã qua mấy tháng, cậu chỉ toàn mặc những bộ đồ cũ nát.

Ban đầu cậu ta cũng không ham hố gì cái áo kia, thế nhưng để Trần Miểu mặc quần áo của mình, nhìn thế nào trong lòng cũng có cảm giác quái dị.

Cái áo ấm kia lớn hơn size của Trần Miểu, mặc trên người cậu, có thể trực tiếp che tới mông.

Trong lòng Lục Liễm Ninh đột nhiên lan tràn một niềm hứng thú ác ý muốn trêu đùa người ta, đối diện ánh mắt quẫn bách né tránh của Trần Miểu, nói: "Vậy mấy cái quần lót lúc trước của tôi, khi cậu quét dọn phòng ốc mà nhặt được ấy, cậu xử lý thế nào?"

"Cậu cũng sẽ trộm nó về mặc à."

Mặt Trần Miểu ửng hồng, khi cậu sốt ruột sẽ bắt đầu nói lắp: "Không...Không có...Thật sự không có mà..."

"Cậu nói không có thì là không có hả? Cởi quần ra! Tôi kiểm tra." Cậu ta nói xong thì lập tức vươn tay chộp lấy quần Trần Miểu.

Trần Miểu sợ tới mức tay cầm hai túi rác cũng buông lỏng, liều mạng túm lại lưng quần của mình: "Thật sự không có mà..., những thứ đó..., tôi chỉ đem đi giặt giùm cậu thôi!"

"Cái gì!?" Lần này Lục Liễm Ninh mới thật sự bị Trần Miểu doạ.

"Còn phơi ở ban công phòng giặt, anh không tin... không tin, thì đi kiểm tra thử đi." Trần Miểu giãy khỏi tay của Lục Liễm Ninh kéo lại chiếc quần đã bị cậu ta tuột xuống một nửa.

Lục Liễm Ninh thật sự đi ra ban công phòng giặt kiểm tra, cậu ta chưa bao giờ giặt quần áo, những thứ đó đều sẽ có người tới dọn, đương nhiên cậu ta cũng không có việc gì cần phải đến phòng giặt.

Khi Lục Liễm Ninh vừa vào phòng giặt, thì lập tức ngửi được mùi oải hương dễ chịu trong không khí, trên giá quần áo quả thật có treo ba chiếc quần lót cậu ta đã mặc qua, màu đen màu trắng và màu xám.

Sau đó Trần Miểu chậm rãi bước tới gần, ngồi xổm trên sàn nhà, kéo ra một ngăn kéo tủ, rồi nói: "Những cái khác tôi đều đã giặt sạch đặt ở đây."

Lục Liễm Ninh nói: "Cậu dùng máy giặt để giặt à?"

Trần Miểu lắc đầu nói: "Không, tôi giặt bằng tay hết." Còn bổ sung nói: "Nhưng quần áo thì dùng máy giặt."

Lục Liễm Ninh nhìn ba cái quần lót tung bay trong gió, nghe Trần Miểu nghiêm túc trả lời, mặt cậu ta chậm rãi đỏ lên, đương nhiên chính cậu ta cũng không biết mặt mình đỏ.

Cậu ta có hơi thẹn quá hoá giận mà mắng: "Trần Miểu! Mẹ nó cậu có bệnh à, hay là có cái tật xấu gì vậy chứ!"

Sau đó lại chèn thêm một câu cảnh cáo: "Cậu thu hồi hết mấy cái suy nghĩ xấu xa của cậu lại cho tôi!"

Bình luận

Truyện đang đọc