SƯ ĐỆ! NGƯƠI YÊU NHẦM NGƯỜI!

   Bị Lục Trường Sinh mắng, nhưng vì tự biết bản thân đuối lý, nên Hàn Thiên cũng không dám nói gì, chỉ có thể ngượng ngùng sờ mũi.
   Mà nhìn thấy Hàn Thiên ngầm thừa nhận, Lục Trường Sinh lại càng thêm không nói nổi. Rốt cuộc trong đầu kẻ này suốt ngày đều là chứa thứ gì vậy a? Tại sao lại não động lớn đến vậy?
   "Ngươi nghi ngờ ta thì cũng thôi đi. Chẳng lẽ ngay cả nhân phẩm của Sư Ca, ngươi cũng không tin sao?" Lục Trường Sinh tức giận nói, vì Sư Ca cảm thấy bất bình.
   Lúc này, Tần Lãnh cùng Quân Thường Tiếu cũng đều bị động tĩnh của cả hai làm kinh động. Nhíu mày đi ra ngoài.
   Quân Thường Tiếu đi tới, nhìn thấy mặt mũi nghẹn khuất đến đỏ bừng của Lục Trường Sinh cùng với vẻ xấu hổ trên mặt Hàn Thiên, liền nghiêm giọng hỏi :"Đã xảy ra chuyện gì?"
   Tần Lãnh ôm kiếm đứng sau lưng Lục Trường Sinh, mặc dù không hỏi, nhưng ý tứ cũng cùng Quân Thường Tiếu không mấy khác biệt.
   Bị cả hai nhìn chằm chằm, Hàn Thiên nhất thời tiến thoái lưỡng nan, á khẩu không trả lời được. Dù sao, chẳng lẽ lại nói bản thân nghi ngờ Lục Trường Sinh và Tần Lãnh đang làm chuyện mờ ám cho nên mới chạy sang đây?
   Nếu thật nói ra, có bị Tần Lãnh đánh chết không thì chưa biết. Nhưng khẳng định sẽ bị sư tôn chán ghét hơn nữa. Cả hai đều không phải là kết quả mà hắn mong muốn.
   Cho nên, Hàn Thiên chỉ có thể cầu cứu nhìn sang Lục Trường Sinh.
   Bị đối phương dùng ánh mắt đáng thương, cầu xin nhìn chăm chú. Lục Trường Sinh không thể không thừa nhận, bản thân đã không có chút liêm sỉ nào mà mềm lòng.
   Chỉ là, muốn y thành toàn Hàn Thiên, y lại không cam tâm. Cho nên, y liền nghĩ ra một cách, đó chính là...
   "Sư Đệ có chuyện gấp muốn nói với ta, cho nên mới chạy qua đây tìm ta. Sẵn tiện cũng hỏi ta có muốn đổi phòng, ở chung với hắn hay không. Dù sao huynh đệ chúng ta đã hiểu lầm nhau lâu như vậy, ở chung một phòng cũng có thể dễ dàng tâm sự, bồi đắp cảm tình a."
   "Sư Đệ, ngươi nói có đúng không?" Lục Trường Sinh ác thú vị nhìn sang Hàn Thiên, mang theo thâm ý cười cười.
   Ngươi muốn ngủ chung phòng với sư tôn thân yêu của mình? Ta chính là cố ý không cho đó. Ngươi có giỏi thì phản bác, vạch trần lời nói của ta đi.
   Hừ, để ngươi nghĩ xấu cho ta.
   Mặc dù biết rõ ác ý của Lục Trường Sinh, nhưng bi ai chính là, Hàn Thiên lại không tìm ra biện pháp giải quyết nào khác. Cho nên, chỉ có thể ngậm ngùi, cười gượng đáp :"Sư Tỷ nói rất đúng. Ta chính là có ý như vậy."
   "Vậy sao." Quân Thường Tiếu cũng không hoài nghi, chỉ là thật sâu nhìn Hàn Thiên. Sau đó mới trở về phòng, ý tứ rõ ràng chính là : Các ngươi thích làm thế nào liền làm thế đó đi.
   Về phần Tần Lãnh...hắn cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ quyết định của Lục Trường Sinh. Cho nên, hắn chỉ gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một lọ kim sang dược, đưa cho y :"Nhớ thoa lên vai."
   Sau đó liền xoay người ly khai.
   Người cũng đã đi hết, Lục Trường Sinh và Hàn Thiên cũng không tiện đứng ngoài hành lang nữa. Chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ, đi vào trong.
   Cả hai vẫn chưa kịp nói gì, thì tiểu nhị của khách điếm đã xuất hiện trước cửa phòng. Thấy hai vị tiên quân vẫn còn chưa nghỉ ngơi, tiểu nhị cũng không dám loạn nhìn, vội cúi đầu bẩm báo :"Bẩm hai vị tiên quân, nước nóng đã chuẩn bị xong."
   "Đem vào đi." Lục Trường Sinh nhướng mày, trầm giọng phân phó.
   Đến đúng lúc lắm a, cả người y lúc này đều đang nhức mỏi khôn cùng. Có lẽ ngâm nước nóng rồi liền sẽ khá hơn.
   Mà nghe Lục Trường Sinh phân phó, tiểu nhị cũng không dám chậm trễ, lập tức sai người mang nước nóng tiến vào, đổ đầy dục thùng phía sau bình phong.
   ( dục thùng : thùng tắm.)
   Nhìn thấy đám người nối đuôi nhau xách nước đi vào, Lục Trường Sinh liền nghiêng đầu, hỏi Hàn Thiên :"Ngươi tắm trước hay ta tắm trước?"
   Câu hỏi này của Lục Trường Sinh, lại khiến Hàn Thiên chợt nghĩ tới một chuyện. Khoan đã, hắn có phải hay không đã bỏ qua một vấn đề...Mỗi một gian phòng trọ, giống như chỉ được phân phối một cái dục thùng có đúng không?
   Kia chẳng phải...hắn cùng y sẽ dùng chung một cái dục thùng rồi?
   Suy diễn đến loại khả năng này, Hàn Thiên liền lắc đầu nguầy nguậy, phản đối ý kiến của Lục Trường Sinh :"Không cần, một mình ngươi tắm là được rồi, ta...ta không cần tắm cũng được."
   "Hả?" Hàn Thiên từ chối khiến Lục Trường Sinh hơi bất ngờ một chút, dù sao nước nóng cũng là do hắn gọi tới a. Nhưng rất nhanh, y đã dùng ánh mắt quái dị nhìn xem hắn, lặng yên cùng hắn kéo dài khoảng cách, ghét bỏ lầm bầm :"Đi một ngày trời lại không tắm, không ngờ hắn ở dơ đến vậy."
   Hàn Thiên : Ngươi nghĩ ngươi 'thì thào' như vậy, ta sẽ không nghe thấy sao?
   Đợi khi tiểu nhị rời khỏi, Lục Trường Sinh đóng cửa lại. Sau đó liền gấp không chờ nổi muốn đi ngâm nước nóng. Vừa đi vừa tháo đai lưng.
   "Khoan đã! Ngươi định...cứ như vậy tắm sao?"
   Lục Trường Sinh nghi hoặc quay đầu, đai lưng đã cởi được một nửa :"Không tắm như vậy thì còn có thể tắm thế nào?"
   "Khụ...ý của ta là...ngươi có cần ta tránh mặt đi không..." Hàn Thiên ho khan một tiếng, tầm mắt chỉ hướng ngoài phòng.
   Thần sắc Lục Trường Sinh không có chút quẫn bách nào, hơi nhướng mày, suy tư một lát, y liền lắc đầu bảo :"Không cần đâu, ở đây có một tấm bình phong mà, ngươi cần gì phải ra ngoài chứ?"
   "Được rồi, ta đi tắm trước, có gì một lát hẳn nói." Mồ hôi dinh dính trên người, làm Lục Trường Sinh cảm thấy toàn thân khó chịu, căn bản đã không đủ kiên nhẫn cùng Hàn Thiên nói nhảm. Nhanh chóng bước ra sau bình phong.
   Dù biết rõ Hàn Thiên là trai cong, nhưng Lục Trường Sinh cũng chưa từng sợ hãi đối phương sẽ có ý đồ gì khác với mình.
   Đây không phải y lạc quan hay ngây thơ. Mà chỉ là do y đã từng đọc qua nguyên tác, biết rõ Hàn Thiên có bao nhiêu chuyên tình với Quân Thường Tiếu.
   Còn nhớ, trong nguyên tác có một tình tiết nhỏ, đó là lúc Hàn Thiên đã trở thành Ma Chủ của Ma giới. Một nam tử có dung mạo giống Quân Thường Tiếu đến bảy phần đã từng nhân lúc hắn uống say mà bò lên giường của hắn.
   Kết quả đâu? Bị người một cước đạp văng xuống sàn không nói. Còn bị hắn cho người đem đi lăng trì xử tử, đến tận ba ngày ba đêm mới có thể trút xuống hơi thở cuối cùng.
   Cho nên, Lục Trường Sinh cũng không có tự tin đến mức cho rằng, bộ dạng 'thường thường không có gì lạ' của bản thân lại có thể đả động đến 'tấm chân tình' của Hàn Thiên dành cho Quân Thường Tiếu.
   Do đó, Lục Trường Sinh liền vô cùng thoải mái, không chút gánh nặng tâm lý bắt đầu cởi y phục, phao nước nóng.
   Chỉ là, Lục Trường Sinh rất thư sướng, nhưng Hàn Thiên thì không!
   Nghe thấy tiếng nước tràn ra ngoài, hắn liền đoán được đối phương nhất định đã bước vào dục thùng. Muốn kháng nghị gì đó đã không còn kịp nữa. Cho nên, hắn chỉ có thể ảo não dời mắt.
   Thế nhưng, một khắc tầm mắt rơi vào trên bình phong, hơi thở của Hàn Thiên liền cứng lại, cả người đều ngốc.

Bình luận

Truyện đang đọc