SƯ ĐỆ! NGƯƠI YÊU NHẦM NGƯỜI!

   Kể từ ngày thành hôn, Lục Trường Sinh liền triệt để không để tâm tới Hàn Thiên nữa. Ngay cả phòng cũng không cho hắn bước vào, gặp mặt liền đã tránh xa.
   Đối với việc này, Hàn Thiên mặc dù bất đắc dĩ, nhưng cũng không dám dán lên. Quyết định cho y một khoảng thời gian nguôi giận.
   Nhưng rốt cuộc, việc gì tới cũng tới, hai tháng sau, Lục Trường Sinh vẫn là có thai.
   Mà việc này cũng gây chấn động cả thiên hạ.
   Một nam nhân, làm sao lại có thai được?
   Nhưng mặc kệ nghĩ thế nào, đám người vẫn vô cùng chân chó mà đưa tặng đủ loại kỳ trân dị thảo. Phu thê Trình Húy còn trực tiếp xây một tòa đại điện làm đồ chơi cho tôn tử chưa ra đời.
   Mà phu thê Hàn Phong thì lại còn quá đáng hơn, ngay cả tên hài tử đều đã đặt xong. Thậm chí cả vũ khí bản mệnh trong tương lai, cũng sớm tìm người chế tạo cho hài tử.
   Lúc này, trong phân đà Ma cung, Lục Trường Sinh đang chán chường ngồi. Phẫn nộ trừng mắt nhìn Huyền Vũ :"Ngươi không phải đã hứa là sẽ không nói ra ngoài hay sao?"
   "Vậy bây giờ là thế nào, vì sao mọi người đều biết cả rồi?!!"
   Huyền Vũ ngượng ngùng dời mắt, nhưng cũng không dám phản bác.
   Hôm đó, sau khi hứa với Lục Trường Sinh là sẽ không đem việc y mang thai nói ra ngoài, nàng cũng vô tình gặp được Chu Tước.
   Thấy nàng nén cười, Chu Tước liền nghi hoặc dò hỏi :"Huyền Vũ, có chuyện gì mà trông ngươi vui vẻ như vậy a?"
   Nghe Chu Tước hỏi, bát quái tâm của Huyền Vũ cũng bị câu lên, lén lút lôi kéo hắn sang một bên, thấp giọng căn dặn.
   "Việc này ta chỉ nói cho một mình ngươi biết, ngươi không được nói cho người khác, có biết không?"
   Chu Tước nghiêm mặt gật đầu, chắc nịch đáp :"Tốt, ta sẽ không nói cho người khác."
   Chỉ là, đợi khi Huyền Vũ nói cho hắn biết, Lục Trường Sinh có thai. Hai mắt của hắn liền chậm rãi mở to, không khống chế được bật thốt :"Cái gì? Chủ thượng có thai?!!"
   Sau đó, liền như tình trạng bây giờ. Cả Ma cung đều biết Lục Trường Sinh mang thai.
   Một truyền mười, mười truyền trăm, biến thành cả thiên hạ đều biết.
   Lục Trường Sinh rất tức giận về chuyện này, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể tùy ý để bọn họ đồn thổi.
   Bộ nam nhân sinh con rất kỳ lạ sao?
   Ân, xác thực là rất kỳ lạ.
   Thời gian mang thai, tính tình Lục Trường Sinh cũng trở nên vô cùng khó dò, một chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến y nổi giận thật lâu, làm đám người trong phân đà đều cẩn thận dè dặt từng chút một, sợ chọc y sinh khí.
   "Hàn Thiên, ngươi rốt cuộc xem ta là gì vậy? Ta cũng không phải là đồ dễ vỡ."
   Lúc này, Lục Trường Sinh đã mang thai được tám tháng, bụng rất to, khiến y gần như đều trạch ở trong nhà, đại môn không ra, nhị môn không tới.
   Hôm nay là ngày lập đông, không khí có chút lạnh, tuyết đã bắt đầu rơi.
   Đồ vật sắc nhọn trong phòng đều đã bị Hàn Thiên dọn sạch. Cạnh tủ, bàn, sàn nhà, đều được hắn phủ lên một lớp vải nhung. Lò sưởi trong phòng lúc nào cũng được mở ra, tránh cho y bị lạnh.
   Lúc này, Lục Trường Sinh đang chuẩn bị đi dạo một vòng trong sân.
   Chỉ là, ngay khi y sắp ra cửa, Hàn Thiên lại bất chợt để y ngồi xuống giường. Lấy ra một đôi dép bông thật dày, đổi giày cho y.
   Sau đó, lại thay y mang lò sưởi tay.
   Đối với lời phàn nàn của y, Hàn Thiên cũng chỉ cười không nói, tựa như đối đãi với tiểu hài tử.
   Thấy hắn không lý mình, Lục Trường Sinh liền bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn để hắn khoác đấu bồng cho bản thân.
   Với tu vi của y, căn bản là đã không sợ lạnh. Nhưng nếu hắn thích, thì liền mặc hắn đi.
   Y chậm rãi nâng người dậy. Y phục mùa đông thật dày, khiến y trông như một quả  cầu tuyết tròn vo.
   Từ phía trên nhìn xuống, y thậm chí còn không nhìn thấy được hai chân của mình.
   Tuyết đóng trên những tán hoa mận. Tạo nên một khung cảnh vô cùng xinh đẹp.
   Cành cây 'răng rắc' bị gió đông thổi gãy, rơi rụng trên đất.
   "Hàn Thiên này, ngươi nói thật đi, có phải ta bây giờ trông rất xấu không?" Dạo gần đây, nhìn mình trong gương, y cứ có cảm giác chính mình giống như đang ngày càng xấu đi, vừa già lại vừa mập.
   "Ta lớn tuổi hơn ngươi, người không đẹp, tính tình cũng xấu như vậy, ngươi tại sao lại thích ta chứ?"
   Thấy gió lộng vào mũ chùm của y, Hàn Thiên liền giúp y kéo lại mũ. Hắn bất chợt dừng bước, bàn tay chà xát mang theo hơi ấm nhẹ nhàng giữ lấy sườn mặt y, đạm cười :"Bởi vì đó là ngươi."
   Chỉ cần là ngươi, ta đều thích.
   Lại bước đi, Hàn Thiên vẫn luôn thả chậm tốc độ đợi y.
   Bỗng dưng, hắn lại hơi suy tư hỏi :"Sinh nhi, giữa Vô Song Kiếm Thánh, Vĩnh Hằng Ma Quân và Phong Luân Tà Tôn, ngươi thích ai hơn?"
   "Đó không phải đều là ngươi sao?"
   "Không giống."
   "Không giống chỗ nào chứ? Ngươi còn tự ăn giấm của mình không bằng." Lục Trường Sinh là thật có chút không lý giải được mạch não của nam nhân này.
   Mà nghe y nói vậy, Hàn Thiên liền mím môi, có phần không phục nói :"Nhưng ngươi vẫn phải trả lời a! Giữa ba người bọn họ, ngươi rốt cuộc chọn ai?"
   "Chỉ có con nít mới cần lựa chọn, ta chọn cả ba." Lục Trường Sinh nhún vai nói.
   Nhưng Hàn Thiên đã lập tức bác bỏ ý kiến này của y :"Không được. Chỉ được chọn một."
   "Kia...ta chọn Hàn Thiên là được rồi chứ?"
   "Sinh nhi!"
   "Rốt cuộc ta là người mang thai hay ngươi là người mang thai vậy? Ta chiều ngươi quá nên ngươi sinh hư rồi có đúng không?"
   "....................."

Bình luận

Truyện đang đọc