SỰ LỰA CHỌN CỦA EM CHỈ CÓ THỂ LÀ TÔI


Sở Bách Nhiên quay đầu nhìn cô gái nhỏ, cảm nhận được vòng ôm của cô, anh vô cùng thỏa mãn.

Khẽ đưa tay ra xoa xoa đầu cô nhóc.
“Đừng sợ, tôi lái rất vững.

Ôm chặt vào nhé.” Nói rồi Sở Bách Nhiên nắm lấy hai tay cô, kéo chúng sát vào nhau một chút, khiến cô càng ôm chặt anh thêm.

Sau khi hài lòng, anh liền khởi động máy lướt trên mặt biển.
Cano chạy rất nhanh, phóng vèo vèo trên mặt nước.

Ban đầu Diệp Châu Anh cảm thấy hơi sợ, ôm chặt lấy Sở Bạch Nhiên, hai mắt nhắm lại vùi mặt vào lưng anh.

Không dám ngẩng đầu lên nhìn, cố gắng kìm nén để không hét lên.

Được một lúc, Sở Bách Nhiên cảm nhận được cô có vẻ sợ hãi, liền giảm tốc độ lại.
“Tiểu Châu Anh, tôi giảm tốc độ rồi, em ngẩng mặt lên ngắm biển đi.

Khi nào em muốn thì bảo tôi tăng tốc, nhé ?”
Diệp Châu Anh nghe tiếng anh nói, từ từ ngẩng mặt lên.

Anh đã giảm tốc độ xuống nên cô cũng không còn sợ hãi nữa.


Cano chạy từ từ, cảm nhận được gió cùng mùi vị của biển khiến tâm trạng Diệp Châu Anh cảm thấy rất thoải mái.

Thật thích!
“Chú, thật là dễ chịu.

Tôi muốn thử đi nhanh một chút.

Chú tăng tốc đi, nhưng tăng tốc từ từ thôi nhé.”
Sở Bách Nhiên quay sang ngắm nhìn gương mặt thư giãn của Diệp Châu Anh.

Anh hài lòng mỉm cười rồi điều khiển cano tăng tốc dần dần theo ý của cô nhóc.
“Aaaa, thật là thích.

Chú, tôi thấy rất vui.”
“Ừ, em thích là tốt.

Thấy em vui vẻ như vậy tôi cũng rất vui.”
Sở Bách Nhiên chở Diệp Châu Anh lượn vài vòng nữa trên biển, thấy cũng gần hết thời gian thuê cano.

Anh liền lái cano vào bờ.
Hai người bước xuống khỏi cano, kêu nhân viên lại làm thủ tục trả cano và đồ bảo hộ.

Sở Bách Nhiên lấy điện thoại ra nhìn nhìn giờ.

Cũng khoảng 10 giờ 30 phút.

Thấy cũng sắp tới giờ ăn trưa, Sở Bách Nhiên quay sang hỏi Diệp Châu Anh.
“Em còn muốn chơi tiếp hay chúng ta đi dạo một chút rồi về ăn ? Cũng sắp tới giờ ăn trưa rồi.”
Nghe anh nói vậy, Diệp Châu Anh ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định chỉ đi dạo một chút rồi về ăn trưa.
“Vậy chúng ta đi dạo một chút rồi về, chú đợi tôi nhắn tin cho Từ Giai Ý nhé.”
Sở Bách Nhiên đợi Diệp Châu Anh nhắn tin cho Từ Giai Ý xong liền bước tới nắm tay cô, cùng cô đi dọc bờ biển.

Diệp Châu Anh thấy vậy hơi phồng má, quay sang nhắc nhở Sở Bách Nhiên.
“Có ai theo đuổi người khác như chú không ? Còn chưa theo đuổi thành công đã hết ôm rồi hôn rồi nắm tay.”
Sở Bách Nhiên quay sang nhìn cô gái nhỏ đang vẩu môi càu nhàu anh.

Anh đưa tay bẹo má cô một cái.
“Không phải có tôi đây sao ? Trước sau gì em cũng trở thành vợ của tôi thôi.”

“Ai là vợ của chú chứ ?” Diệp Châu Anh lập tức đỏ mặt phản ứng lại với anh.

Rút bàn tay đang bị anh nắm ra, đánh vào vai anh một cái.
“Sở Bách Nhiên, tôi còn chưa đồng ý làm bạn gái chú đâu.

Chú muốn kiếm vợ thì đi tìm người khác đi.”
“Em càng ngày càng gan rồi, hôm nay còn gọi cả tên lẫn họ của tôi.

Làm sao chứ ? Có em ở đây rồi thì tôi đi kiếm người khác làm gì ?”
“Mặc kệ chú, tôi không nói với chú nữa.” Nói rồi Diệp Châu Anh chạy một mạch ra bờ biển, để lại Sở Bách Nhiên đứng đó.
Sở Bách Nhiên dõi mắt theo cô gái nhỏ, hai tay đút vào túi quần, miệng nở nụ cười cưng chiều nhìn cô.

Được một lúc, anh cũng sải bước tiến lại gần cô.

Chậm rãi đi theo sau Diệp Châu Anh, ngắm nhìn cô gái nhỏ đang vừa đi vừa vẩy chân nghịch nước, rồi đột nhiên anh đưa tay ra nắm lấy cổ tay Diệp Châu Anh, kéo cô ôm vào lòng.

Một tay xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói.
“Diệp Châu Anh, em hãy mau đồng ý đi.

Nếu em còn chậm trễ nữa thì tôi sẽ già đi thật đó.”
Lại thế nữa rồi, lại động tay động chân.

Từ sau tối qua, số lần Sở Bách Nhiên đụng chạm cô ngày một nhiều lên.

Nhưng lạ là cô không hề phản cảm.

Mỗi lần rơi vào vòng ôm của anh, cô đều cảm thấy rất bình yên nhẹ nhõm.


Diệp Châu Anh không đẩy anh ra, ngẩng mặt lên muốn nhìn biểu cảm của Sở Bách Nhiên hiện tại, lại chỉ thấy được cái cằm hơi lún phún râu của anh.

Cô không cố nhìn xem biểu cảm của anh nữa, nhẹ vùi mặt vào bờ ngực săn chắc của anh rồi nhỏ giọng nói.
“Vậy từ hôm nay tôi cho chú một đặc cách, từ bây giờ tôi không gọi chú là chú nữa.

Được không, anh Bách Nhiên ?”
Thịch ...
Tim Sở Bách Nhiên đột nhiên đập mạnh một cái.

Cô nhóc yêu tinh này, đúng là thích chơi đùa với trái tim của anh.

Ôm cô gái nhỏ vào lòng, nghe cô nũng nĩu gọi tên mình khiến Sở Bách Nhiên cảm thấy mình như trở thành mấy cậu thanh niên mới lớn vừa biết yêu, tim đập thình thịch liên hồi.

Anh càng siết vòng tay đang ôm cô hôn, kìm nén cảm giác lại muốn cưỡng hôn cô nhóc, anh cúi đầu xuống hít ngửi hương thơm trên tóc Diệp Châu Anh, cảm nhận mùi hương trên người cô.

Anh cảm thấy anh sắp chìm đắm vào cô nhóc này mất rồi.
“Được, em gọi tôi là gì cũng được hết.”
“Cảm ơn em, Diệp Châu Anh.

Cảm ơn em vì đã cho tôi một cơ hội được theo đuổi em.”


Bình luận

Truyện đang đọc