SƯ PHỤ LÀ LÒNG TA NHẤT SỦNG


Về đến Thiên Quang môn, Ngọc Y Thần liền lôi Lâm Minh Nguyệt vào phòng của nàng, đem vết thương một lần nữa băng bó kĩ càng.

Nhìn Lâm Minh Nguyệt không còn như vậy nguy hiểm, Ngọc Y Thần cũng là thở phào nhẹ nhõm.

" Trở về hảo hảo nghỉ ngơi "
" Ân, ta đã biết "
Lâm Minh Nguyệt nhìn nàng quan tâm như vậy rất vui.

Chợt nhớ khi nãy ở hang động Ngọc Y Thần độc tố mơ hồ lại tái phát.

" Sư phụ, ta có việc muốn hỏi "
" Việc gì "
" Người thân thể như thế nào trúng độc "
Ngọc Y Thần cả kinh, Lâm Minh Nguyệt như thế nào biết nàng trúng độc, nàng chưa bao giờ để lộ cũng như nói cho Lâm Minh Nguyệt nghe.

" Ngươi làm sao biết được "
" Lần đó đem người từ hồ Thanh Trì trở về, ta liền biết "
" Chuyện của ta, ngươi không cần biết " Nàng đi đến bàn, ngồi đó mà uống trà, ánh mắt nhìn về xa xăm.

Lâm Minh Nguyệt biết nàng không muốn nói lý do, lại cũng không biết lấy gì thân phận mà bắt buộc nàng nói ra, thở dài một tiếng, đi đến chỗ Ngọc Y Thần.

" Hảo, người không muốn nói ta liền sẽ không hỏi đến nữa.

Chỉ là người biết đó, ta luôn là ở quan tâm người "
Lâm Minh Nguyệt nói xong, xin phép trở về phòng nghỉ ngơi.

Để lại Ngọc Y Thần nhìn theo nàng bóng dáng, đến khi không còn nhìn thấy liền thu hồi tầm mắt.

Tay cầm chén trà run nhẹ, nàng khi nãy là muốn gọi lại Lâm Minh Nguyệt, chỉ là gọi lại rồi lại sợ hãi không biết nói gì.

Ngọc Y Thần bắt đầu cảm thấy sợ hãi nàng cảm xúc, đời này thật sự quá nhiều biến số mà đặc biệt nhất chính là Lâm Minh Nguyệt.

.........!
Lâm Minh Nguyệt nằm ở trên giường suy nghĩ, như thế nào xuất hiện một quỷ tướng cấp cao như vậy ở gần nơi bá tánh sinh sống như vậy.

Nàng lúc vào hang động cảm nhận được ở đó từng tồn tại khí tức của ma tộc, mà này khí tức so với Xích Huyết quỷ càng là đáng sợ.

Chuyện này cần phải gọi Bích Dao thay nàng điều tra.

Nàng viết một phong thư, gọi ra lôi điểu, đem nhét vào chân nó, lôi điểm nhận lệnh hóa thành tia sáng hướng lên trời bay đi.


Cả ngày hôm qua tiêu tốn linh lực, Lâm Minh Nguyệt nhắm mắt một lát liền ngủ say.

Lâm Minh Nguyệt ở ngủ say, Ngọc Y Thần bên này lại lâm vào khó xử.

Lâm Minh Nguyệt hôm nay trọng thương, không thể đi nhà bếp làm cơm.

Ngọc Y Thần vốn chưa từng đụng đến bếp núc lại không nghĩ để Lâm Minh Nguyệt đói bụng, cắn răng liền tiến phòng bếp đi đến.

Nàng ở đó loay hoay cả buổi cũng không biết nên làm thế nào.

Lúc này ở ngoài cửa xuất hiện một bóng người, Ngọc Y Thần rất nhanh liền cảm nhận được, xoay lưng nhìn, nguyên bản vẻ mặt lạnh lẽo, nhìn đến đối phương khi, ánh mắt hoàn hoãn một chút.

" Không nghỉ ngơi lại chạy đến đây "
Lâm Minh Nguyệt vốn là đang ngủ nhưng nhớ đến ở đây cũng chỉ có hai người các nàng, nàng ngủ rồi ai nấu cơm cho sư phụ ăn đây, cho nên chạy đến phòng bếp, thấy được Ngọc Y Thần ở đây loay hoay nấu cơm.

" Ta thương không nghiêm trọng, nằm một chỗ nghỉ ngơi cũng rất khó chịu.

Để ta nấu cơm, người ra ngoài uống trà đi, phòng bếp khói lửa hương đến người thật không tốt.

"
Lâm Minh Nguyệt không nghĩ làm Ngọc Y Thần xuống bếp, nàng sau này đều muốn thay nàng ấy nấu cơm, đẩy đẩy Ngọc Y Thần ra ngoài cửa.

Bản thân bắt tay tiến hành nấu cơm.

Ngọc Y Thần bị nàng đẩy ra ngoài, lại không có rời đi, tựa vào cửa, đứng nhìn Lâm Minh Nguyệt bận bịu.

Như thường lệ, hai người các nàng cùng nhau ăn cơm, sau mỗi bữa cơm Lâm Minh Nguyệt vẫn như cũ pha trà cho nàng, đây cũng chính trở thành thói quen của hai người các nàng.

......!
Ngọc Y Thần ngồi ở đình viện uống trà, Lâm Minh Nguyệt thì cặm cụi với vườn thảo dược của nàng.

Phía xa, Lý Ân một mình ngự kiếm đến, đáp xuống điện Thanh Trì, hướng Ngọc Y Thần hành lễ.

" Bái kiến Ngọc sư thúc "
" Có việc? " hiếm thấy có đệ tử tông môn dám đến điện Thanh Trì của nàng, trừ phi là có việc cấp bách cần báo nếu không bọn họ một bước cũng không dám vào đến.

" Sư phụ cho gọi các vị chủ tọa đến chính điện, có việc quan trọng.

Sư phụ còn nói nên dẫn theo đệ tử cùng đến.


"
" Đã biết " Nàng phất phất tay, Lý Ân biết ý liền chào nàng, rời đi.

Ngọc Y Thần suy nghĩ, đều là các nàng đi là được, lần này lại gọi thêm đồ đệ theo để làm gì? Ngọc Y Thần thử nhớ lại khoảng thời gian này có cái gì sẽ xảy ra hay không nhưng vẫn không tài nào nhớ được.

Không tiếp tục tốn thời gian vào những việc này, nàng gọi theo Lâm Minh Nguyệt, cùng nhau đến chính điện.

Bạch Phong nhìn chủ tọa các điện đã đến đầy đủ, đệ tử tông môn cũng là có mặt.

Hắn ngồi trên đại điện, uy nghiêm nhìn xuống các nàng.

" Hôm nay gọi các vị cùng chúng đệ tử đến đây cũng là có việc cần bàn.

Chắc mọi người đã biết, hai tháng nữa đại hội tỷ võ giữa các môn phái sẽ diễn ra đúng chứ? "
" Tất nhiên, cứ ba năm chúng ta đều tổ chức một lần, để xem là môn phái nào xứng đáng với cái tên đệ nhất tiên tông "
" Tử Ngôn sư đệ nói rất đúng.

Thiên Quang môn chúng ta trước giờ đều luôn mang danh hiệu đệ nhất tiên tông, chứng tỏ chưởng môn luôn dẫn dắt, dạy dỗ chúng đệ tử rất tốt.

Lần này chưởng môn bế quan, ta thời gian qua thay chưởng môn dạy dỗ đệ tử cũng rất tận tâm.

Cho nên lần này danh hiệu đệ nhất tiên tông phải tiếp tục thuộc về Thiên Quang môn chúng ta "
Bạch Phong tính tình luôn luôn kiêu ngạo, lần này sư phụ giao phó cho hắn Thiên Quang môn, muốn hắn thay sư phụ chăm sóc tốt Thiên Quang môn khoản thời gian này.

Tuy hắn không hề muốn dạy dỗ đám đệ tử phiền toái đó nhưng được ngồi lên ghế này, lại được nhiều môn phái kính nể, hắn sao có thể không thích.

" Sư huynh nói dạy dỗ tận tâm cũng thật là buồn cười.

Rõ ràng là chúng ta cực khổ dạy dỗ, chưa lần nào nhìn thấy huynh dạy bọn họ cái gì a "
Hàn Thiên Hạo và Bạch Phong từ khi nhập môn đã như nước với lửa.

Hàn Thiên Hạo vốn là người chính trực nhìn thấy một người tâm cơ bỉ ổi như Bạch Phong sao có thể hòa hợp.

Huống hồ vị này đại sư huynh luôn nhắm đến chức vị chưởng môn đây.

" Hơn nữa, cách nói của đại sư huynh giống như muốn bảo chúng ta dù có hy sinh tính mạng cũng phải giành thắng lợi cho tông môn? "
" Hàn sư đệ có lẽ đệ hiểu sai ý của ta rồi đi? Đem lại vinh quang cho tông môn chính là trách nhiệm của các đệ tử, nếu không chúng ta thu nhận họ để làm gì"
Nhìn bọn họ không ai chịu nhường ai, Lâm Minh Nguyệt nhất thời có chút vô ngữ.


Nàng không hề biết rằng Bạch Phong trong tông môn bị nhiều người thành kiến như vậy.

Lâm Nhược Vũ thì đứng cạnh Cố Thanh Ngọc, nhàm chán nhìn bọn họ cãi nhau.

Những lúc buồn ngủ đến muốn ngủ gật lại bị Cố Thanh Ngọc tặng cho một cú rõ đau vào đầu, sau đó liền thanh tỉnh hướng Cố Thanh Ngọc nhe răng cười.

Cố Thanh Ngọc cũng thật đau đầu, giữa đại điện biết bao nhiêu đệ tử, ấy vậy mà bọn họ có thể ngang nhiên cãi nhau mà không e dè gì cả.

" Được rồi, đệ tử tông môn còn ở đây, hai người cãi nhau cái gì a "
Được Cố Thanh Ngọc nhắc nhở, hai người bọn hắn cũng không có lời qua tiếng lại với nhau nữa.

Hàn Thiên Hạo hừ một tiếng, im lặng ngồi đó, không thèm cùng hắn đôi co.

Bạch Phong cũng là lấy lại phong thái, hướng toàn bộ đệ tử giải thích về đại hội tỷ võ.

.........!
Biết rõ sắp đến rồi đại hội tỷ võ, đệ tử tông môn ngày ngày đều là cật lực tập luyện.

Mà ở Thiên Quang môn nhàn hạ nhất vẫn là Lâm Minh Nguyệt cùng Lâm Nhược Vũ hai người.

Hôm nay Cố Thanh Ngọc nổi hứng muốn đến điện Thanh Trì của Ngọc Y Thần, đã lâu không có đến trò chuyện cùng sư muội, cho nên trời vừa sáng liền kéo theo Lưu Nhã cùng đến đó.

Lâm Minh Nguyệt ở quét sân, nhìn thấy hai vị sư thúc đến liền hành lễ.

" Tham kiến Cố sư thúc, Lưu sư thúc "
" Sư phụ của ngươi đâu? "
" Hai vị sư thúc ngồi ở đình viện chờ một lát, đệ tử liền đi gọi sư phụ "
Lâm Minh Nguyệt chạy đi gọi Ngọc Y Thần, Ngọc Y Thần cũng đã quen với việc Lâm Minh Nguyệt hay chạy đến phòng của nàng.

" Mới sáng mà đã như vậy năng động "
" Sư phụ, Cố sư thúc cùng Lưu sư thúc đến thăm người "
Ngọc Y Thần nhướn mày nhìn nàng, Lâm Minh Nguyệt gật đầu xác nhận một lần nữa.

Như thế nào hôm nay hai vị sư tỷ lại có nhã hứng đến thăm nàng, hình như đời trước bọn họ cũng có vài lần ghé qua nhưng do nàng lúc đó bị trúng cổ độc của Sở Du Minh cho nên tâm trí luôn ở rối loạn, không nghĩ gặp bọn họ.

" Đã biết "
" Hảo, vậy ta đi pha trà cho các ngươi "
Ngọc Y Thần đến đình viện, thấy Cố Thanh Ngọc và Lưu Nhã ở đó, lại nhìn đến hai người họ đang cười nói vui vẻ cùng với hành động thân mật, bước chân liền khựng lại, không biết có nên bước đến hay không.

Lưu Nhã trong lúc cười đùa ánh mắt liếc đến Ngọc Y Thần, liền buông ra tay của Cố Thanh Ngọc, hướng Ngọc Y Thần nở nụ cười.

" Y Thần, muội đến rồi "
" Hai vị sư tỷ hảo "
" Lại đây cùng chúng ta trò chuyện một chút đi, đã lâu không cùng nhau ngồi nói chuyện như vậy " Cố Thanh Ngọc mặt tươi cười vui vẻ nhìn nàng sư muội.

Trong tông môn nàng là yêu quý nhất Lưu Nhã cùng Ngọc Y Thần cho nên đối với bọn họ luôn là hòa nhã, dễ chịu.


" Muội dạo này vẫn khỏe? Có hay không gặp chuyện gì khó khăn? Nếu có cứ đến tìm ta, ta sẵn sàng giúp muội "
" Đa tạ ý tốt của sư tỷ.

Ta đều khỏe "
Cố Thanh Ngọc gật đầu hài lòng, khỏe là tốt.

Nàng chỉ là dạo gần đây nhìn vẻ mặt Ngọc Y Thần đôi lúc sẽ xanh xao, sợ nàng sức khỏe có vấn đề nên mới cùng Lưu Nhã đến đây.

Nhìn thấy muội ấy vẫn khỏe, Cố Thanh Ngọc cũng yên tâm.

Lâm Minh Nguyệt pha trà xong, bưng đến chỗ sư phụ của nàng.

" Sư phụ và hai vị sư thúc mời dùng trà "
Cố Thanh Ngọc ngửi đến mùi trà liền cao hứng, mùi trà rất thơm, nước trà cũng là trong trẻo.

Uống thử một ngụm, Cố Thanh Ngọc mắt đều muốn phát sáng.

" Trà rất ngon, Nhã nhi ngươi cũng mau dùng thử "
Lưu Nhã nhìn Cố Thanh Ngọc nhiệt tình như vậy cũng liền uống thử.

Vừa nếm, nàng cũng là ngạc nhiên.

" Quả thật rất ngon "
" Sư muội ngươi có trà ngon như vậy lại không mời sư tỷ một ít "
" Cũng không phải là trà của ta, đều là do Lâm Minh Nguyệt trồng " Ngọc Y Thần giải thích cho Cố Thanh Ngọc và Lưu Nhã.

Biết được Lâm Minh Nguyệt có loại trà ngon thế này, Cố Thanh Ngọc sao có thể bỏ qua được.

Nàng gọi lại Lâm Minh Nguyệt
" Tiểu tử, ngươi lại đây "
" Cố sư thúc có gì căn dặn? "
" Trà là do ngươi trồng? "
Nghe Cố Thanh Ngọc hỏi về loại trà này, Lâm Minh Nguyệt cũng đoán được rằng nàng là thích nó.

" Là.

Nếu sư thúc thích, đệ tử liền hái một ít để biếu người "
" Hảo, sư thúc liền nhận tấm lòng của ngươi "
Lâm Minh Nguyệt chạy đi chuẩn bị trà cho Cố Thanh Ngọc.

Nhìn nàng rời đi rồi, Cố Thanh Ngọc nói
" Y Thần, ngươi này đệ tử thật hiểu chuyện "
Ngọc Y Thần từ đầu đến cuối ở quan sát Lâm Minh Nguyệt nhất cử nhất động.

Thấy được sư tỷ khen nàng đồ đệ, tâm liền có chút vui vẻ..


Bình luận

Truyện đang đọc