SƯ PHỤ LÀ LÒNG TA NHẤT SỦNG


Thiên Quang môn cứ đến đầu hạ liền sẽ cho đệ tử đến ma thú sơn trang tập luyện.

Mà nàng lại được Bạch Phong giao cho trọng trách dẫn đệ tử đến đó.

Nàng nhớ lúc ở chính điện, Bạch Phong lúc bàn đến việc này, nhìn xung quanh mọi người có mặt ở đây.

Hôm nay chủ tọa của các điện đều đến đông đủ, Thanh Trì điện Ngọc Y Thần, Ưng Hòa điện Cố Thanh Ngọc, Ngọc Thanh điện Bạch Phong, ​Vân Hoa điện Lưu Nhã, ​Tham Lam điện Tống Tử Ngôn, ​Tuyệt Tình điện Hàn Thiên Hạo.

< Các vị sư đệ sư muội đã biết, Thiên Quang môn vào khoản thời gian này sẽ đưa đệ tử đi tập luyện đi? >
< Đại sư huynh lời nói chúng ta tất nhiên biết.

> Cố Thanh Ngọc nghe hắn ý tứ cũng biết hôm nay là muốn cử người dẫn dắt đệ tử đi.

< Vậy các ngươi ai muốn đứng ra chỉ dẫn >
Việc dẫn dắt này cũng rất bình thường, nói ai đi cũng đều không quan trọng.

Nhưng những lúc bàn như vậy chính là trong lòng ai cũng nghĩ không muốn đi.

< Mỗi năm đều là cử ra chúng ta, cũng chưa thấy Đại sư huynh đích thân đi > Hàn Thiên Hạo vốn không thích vị đại sư huynh này, hắn thiên phú không cao, tính tình tuy nho nhã nhưng bên trong lại trái ngược.

Trước mặt sư phụ lúc trước đều làm ra bộ dạng ngoan ngoãn nhưng sau lưng lại khác.

Hàn Thiên Hạo nhiều lần muốn nói nhưng lần nào cũng là bị Cố Thanh Ngọc ngăn lại, hắn sư tỷ bảo rằng không được làm vậy trước mặt sư phụ tránh người phiền lòng.

Hắn vì nể tình Cố sư tỷ mới không thèm để ý đến Bạch Phong.

< Sư phụ trước khi bế quan, có dặn dò ta chăm lo cho Thiên Quang môn, tất nhiên là ta không thể rời đi được > Bạch Phong nhìn về phía Hàn Thiên Hạo, nhìn vẻ mặt bất mãn của hắn, mày liền nhíu lại, lạnh giọng < Sư đệ đây là bất mãn ta? >
< Sư đệ nào dám, sư huynh nghĩ nhiều > Hàn Thiên Hạo giải thích nhưng giọng nói mang theo châm chọc làm Bạch Phong một bụng lửa giận.

Hắn nhìn đến Ngọc Y Thần, từ lúc bước vào cũng chưa nói một tiếng nào, ngay cả lúc bước vào cũng chẳng đoái hoài đến hắn.

< Như vậy đi, Ngọc sư muội trước giờ là chưa tham gia.

Năm nay liền để muội ấy dẫn dắt đi.

>
Cố Thanh Ngọc nghe nhắc đến Ngọc Y Thần liền trợn mắt nhìn vị này đại sư huynh.

Hay cho câu chưa tham gia liền để nàng dẫn, nếu Ngọc Y Thần chưa lần nào đến, để muội ấy đi nhỡ đâu gặp phải nguy hiểm.

Dù cho Cố Thanh Ngọc biết rằng thực lực của Ngọc Y Thần cao hơn mọi người ở đây nhưng vẫn không khỏi lo lắng, Ngọc Y Thần tu vi cao nhưng dù sao cũng chỉ là Luyện Hư hậu kỳ, mà Ma Thú sơn trang là như thế nào nguy hiểm địa phương.

< Sư huynh muội ấy chưa đi lần nào, lỡ gặp phải nguy hiểm thì thế nào >
< Các ngươi lúc trước cũng là lần đầu đi, như thế nào sẽ gặp nguy hiểm >
< Nhưng lúc đó còn có sư phụ a > Cố Thanh Ngọc trợn mắt nhìn đại sư huynh lý lẽ.

< Vậy thì năm nay liền đổi khác.

>
Cố Thanh Ngọc còn muốn nói nữa, tay lại bị Lưu Nhã nắm lại.

Nàng quay sang nhìn Lưu Nhã, thấy được Lưu Nhã lắc đầu liền không có như vậy muốn nói nữa.

Nàng thở dài quay sang nhìn Ngọc Y Thần, mà Ngọc Y Thần cũng chỉ là nhàn nhạt đối nàng gật đầu.


Quyết định được người sau, Bạch Phong liền rời đi rồi, từ chính điện đi ra, ai cũng đều đối hắn bất mãn.

Ỷ đến là đại sư huynh liền muốn ức hiếp sư đệ sư muội bọn hắn.

Cố Thanh Ngọc cùng Lưu Nhã theo đến Ngọc Y Thần bên người, quan tâm hỏi.

< Ngọc sư muội, ngươi nếu không muốn có thể để ta thay ngươi đi, lần đầu không có người theo cùng chỉ sợ nguy hiểm >
Ngọc Y Thần nhìn đến hai vị sư tỷ, kiếp trước họ đối nàng cũng rất tốt, lúc nàng nhập ma họ là đang xuống núi lịch luyện cho nên không có biết chuyện.

Đến khi trở về có lẽ đã muộn rồi đi.

Cho nên đối với hai vị sư tỷ Ngọc Y Thần vẫn rất lễ phép.

< Cố sư tỷ đừng lo, ta tu vi hiện tại sẽ không bị bọn ma thú ảnh hưởng, ta cũng sẽ bảo hộ tốt đệ tử >
Ngọc Y Thần biết hai người họ lo lắng, nhưng nàng là trọng sinh, nàng quen thuộc ma thú sơn trang so với người khác rất nhiều.

Lưu Nhã biết Ngọc Y Thần tính tình, nàng rất kiên định, cho nên cũng không có đi ngăn nàng nữa.

Nàng mỉm cười dịu dàng với Ngọc Y Thần, nói
< Nếu sư muội đã quyết định, ta cũng sẽ không lại ngăn cản.

Chỉ là nếu gặp nguy hiểm liền truyền âm báo nguy, chúng ta sẽ đến giúp >
< Đa tạ hai vị sư tỷ quan tâm > Ngọc Y Thần nói rồi xin phép rời đi.

Cố Thanh Ngọc nhìn nàng bóng dáng khuất dần liền thở dài.

Lưu Nhã nghe nàng thở dài âm thanh, liền cười cười chọc chọc má của Cố Thanh Ngọc.

< Ngươi nha, không cần như vậy lo lắng, Y Thần là người rất mạnh mẽ >
< Ta biết, chỉ là lo lắng một chút thôi >
< Cũng chưa thấy ngươi như vậy lo cho ta > Lưu Nhã làm bộ ủy khuất, không thèm nhìn đến Cố Thanh Ngọc nữa.

Cố Thanh Ngọc nghĩ Lưu Nhã sinh khí, liền vội đi hống nàng.

Cầm lấy tay của Lưu Nhã mà cọ cọ.

< Nhã nhi sao có thể nói vậy, ta đều thật lo lắng ngươi.

Cho nên ta lúc nào cũng phải ở cạnh ngươi, không phải sao? >
< Dẻo miệng > Lưu Nhã bề ngoài trách móc nhưng trong lòng lại ấm áp.

.........!
Ngọc Y Thần về đến điện Thanh Trì, lại tưởng muốn uống trà do Lâm Minh Nguyệt thường pha.

Theo như mọi khi thì Lâm Minh Nguyệt giờ này đã đưa trà đến cho nàng, nhưng hôm nay lại không thấy đâu.

Có khi nào là ở vườn thuốc? Gần đây nàng phát hiện có một vườn thuốc ở gần bên hồ nước, hỏi đến mới biết là đồ đệ của nàng ở đó trồng dược, dùng để nấu ăn hay pha trà cho nàng.

Nghĩ lại, tâm Ngọc Y Thần cảm thấy ấm áp.

Qủa nhiên đến được vườn thảo dược liền thấy Lâm Minh Nguyệt ở đó chăm chú nhìn mấy cây thuốc.

Có lẽ là đang tập trung nên không có phát hiện ra là nàng đến rồi, Ngọc Y Thần không muốn làm phiền cho nên cũng trở về phòng của nàng.

Nửa canh giờ sau thì Lâm Minh Nguyệt liền bưng đến cho nàng một tách trà nóng, cười vui vẻ,nói

< Sư phụ trà của người đây >
Nhìn Lâm Minh Nguyệt tiến vào, Ngọc Y Thần gương mặt cũng là hòa hoãn xuống.

< Hôm nay có chút trễ đi >
Ân? Ngọc Y Thần ý tứ là đang chờ nàng đem trà đến sao? Không nghĩ rằng nàng ấy sẽ thích uống nó nha, cũng may lúc trước phụ thần cũng thích uống cho nên nàng liền học cách pha, thậm chí còn pha đến ngon như vậy.

< Hôm nay đệ tử có một ít dược mới, đem đi gieo trồng nên mới đến muộn >
Ngọc Y Thần gật đầu biểu hiện là nàng đã nghe thấy, cũng không có cùng nàng nói chuyện nữa, yên lặng mà thưởng thức tách trà.

Lâm Minh Nguyệt cũng không mấy để ý, ngày hôm nay nàng ấy chịu mở lời với nàng nhiều như vậy, nàng liền thấy đủ rồi.

Nhớ tới hôm nay có nghe Từ Vũ sư huynh nhắc đến chuyện đưa đệ tử đến ma thú sơn trang để tập luyện, hỏi đến là ai sẽ dẫn người xuống thì sư huynh cũng không biết.

< Sư phụ, ta nghe nói vài ngày nữa chúng ta sẽ đến ma thú sơn trang tập luyện.

Người nghĩ là ai sẽ dẫn chúng ta xuống a >
< Là ta >
Lâm Minh Nguyệt ánh mắt nhìn về phía Ngọc Y Thần như muốn hỏi nàng là đang nói thật? Ngọc Y Thần liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng nhẹ gật đầu.

Nàng cũng có nghe qua, trước giờ Ngọc Y Thần không có tham gia chuyện này, nói như vậy, năm nay vẫn là lần đầu tiên đi.

Ma thú sơn trang, đúng như tên gọi, trong đó chứa đựng muôn vạn ma thú trên khắp Thiên Hoa này.

Không chỉ có ma thú cấp thấp mà còn tồn tại những ma thú cấp cao, nàng tu vi đã nói ở đỉnh cao nhưng vẫn cần cẩn trọng khi vào đó.

Mà Ngọc Y Thần đang ở giai đoạn độ kiếp, so với tất cả người trong Thiên Quang môn đã là cường đại nhất nhưng suy cho cùng đối với ma thú sơn trang vẫn là cần đề phòng.

< Đệ tử nghe nói người là lần đầu đến, vẫn là nên cẩn thận >
< Ngươi so ta càng muốn cẩn trọng hơn > Ngọc Y Thần liếc mắt nhìn nàng.

Đồ đệ của nàng là đang lo nàng tu vi không cao, bị bọn ma thú ăn thịt sao? Nàng lúc trước đã từng đến đó, đối với bọn ma thú đã quá quen thuộc, như thế nào sẽ có chuyện.

Chỉ là giờ tu vi so với lúc đó cũng không có như vậy cường.

< Hảo đệ tử nhớ rõ >
Lâm Minh Nguyệt không nghĩ cãi lại nàng, nàng phong ấn lại tu vi của bản thân, bây giờ cùng lắm chỉ là một cái tu tiên giả ở Kim Đan kỳ mà thôi.

Nàng không nghĩ sẽ lộ thân phận vào lúc này, thời gian còn rất dài, không thể sớm kết thúc.

Nhưng nếu chẳng may lần này Ngọc Y Thần gặp nguy hiểm thì nàng phải vô pháp để lộ năng lực của mình.

Nhưng Lâm Minh Nguyệt luôn là có thể xử lý tốt những việc như thế cho nên muốn nàng lộ thân phận thật sự rất khó.

......!
Vài ngày sau, tân đệ tử đều đã tập hợp trước cửa Thiên Quang môn, chỉ cần chờ Ngọc Y Thần tới liền bắt đầu theo nàng đến ma thú sơn trang.

Nhìn đến Ngọc Y Thần tới rồi, đám đệ tử liền ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, không có tụ tập nói chuyện phiếm nữa.

Ngọc Y Thần liếc mắt nhìn đám đệ tử, nhìn đến một lúc lâu, xác định không thiếu ai liền khởi hành.

Rất nhanh một đoàn người liền ngự kiếm hướng về phía ma thú sơn trang.

Từ Vũ hôm nay cũng được lệnh đi theo, cùng Ngọc Y Thần trông coi đám đệ tử.


Hắn lúc nào cũng đi gần Ngọc Y Thần, Lâm Minh Nguyệt vừa nhìn liền có thể đoán, hắn thích nàng đi.

Đúng như Lâm Minh Nguyệt nghĩ, Từ Vũ là thích Ngọc Y Thần.

Hắn từ lúc vào đây, lần đầu nhìn thấy Ngọc Y Thần liền đã si mê nàng.

Đáng tiếc Ngọc Y Thần chưa lần nào để ý đến hắn.

< Ngọc sư thúc, người có mệt hay không.

Ta có mang theo thủy >
Ngọc Y Thần không có để ý đến hắn, chỉ nhìn hướng phía trước.

Từ Vũ tất nhiên không dễ rút lui như vậy, hắn thấy nàng không nghĩ uống liền lấy trong áo một ít lương khô.

< Ngọc sư thúc, ta ở đây cũng có lương khô, người có hay không đói bụng >
Ngọc Y Thần bắt đầu cảm thấy phiền, Bạch Phong cùng hắn đệ tử đều cùng là phiền phức như nhau.

Nàng mắt lạnh nhìn đến Từ Vũ, giọng không cảm xúc, nói
< Nếu ngươi lo lắng như vậy liền đến hỏi thăm sư đệ sư muội của ngươi đi.

Đừng làm phiền ta >
Bị nàng cự tuyệt, Từ Vũ sợ hãi, không có cùng Ngọc Y Thần đi gần nữa mà là xuống phía sau hỗ trợ đồng môn.

Lâm Minh Nguyệt nhìn hắn đi rồi, môi bất giác cong lên, muốn lại gần Y Thần của nàng, không dễ dàng đến như vậy.

Lâm Nhược Vũ ở bên cạnh nhìn nàng tỷ tỷ nở nụ cười, không hiểu sao nàng cảm giác nụ cười đó mang theo lạnh lẽo.

Lâm Nhược Vũ lấy tay xoa mắt, đến khi nhìn lại thì đã bình thường, có lẽ nàng là nhìn lầm.

< Đầu gỗ, ngươi đang nhìn gì vậy > Chu Tử Yên đi nàng bên cạnh, thấy nàng cứ nhìn gì đó rồi xoa xoa mắt nên tò mò hỏi.

Nghe đến biệt danh quen thuộc mà Chu Tử Yên tặng cho nàng, Lâm Nhược Vũ trừng mắt nhìn nàng một cái.

Nha đầu này so với nàng nhỏ rất nhiều, chỉ vì nàng không có rời khỏi Thần giới bao giờ, nên có nhiều thứ nàng không rõ.

Vậy mà nha đầu này lấy việc đó, tặng cho nàng cái tên đầu gỗ.

Hừ, Chu Tử Yên ngươi đợi đó, bổn cô nương sẽ báo thù.

< Không có gì, chỉ là bụi vào mắt >
< Muốn ta thổi giúp ngươi? >
Lời đề nghị của Chu Tử Yên làm Lâm Nhược Vũ thụ sủng nhược kinh.

Hôm nay Chu Tử Yên như thế nào lại khác, muốn giúp nàng thổi sao? Có hay không là lừa nàng đây.

Nhưng mà nhìn đến Chu Tử Yên không có mang theo vui đùa thì Lâm Nhược Vũ mới biết nàng nói thật.

< Hảo > Lâm Nhược Vũ gật đầu đồng ý, Chu Tử Yên liền bay gần lại, thổi thổi cho nàng.

Lâm Nhược Vũ cảm thấy hôm nay Chu Tử Yên cũng đáng yêu đó chứ.

Nhìn hai người các nàng thân mật, Lâm Minh Nguyệt cũng vui vẻ.

Nếu lần này xuống đây, Lâm Nhược Vũ tìm được người trong lòng của mình thì thật là tốt.

Nàng không nghĩ để nàng muội muội đi khắp Thần giới trêu đùa nữ nhân.

......!
Đuổi một ngày đường, cuối cùng cũng đến được sơn trang.

Ngọc Y Thần hạ lệnh cho chúng đệ tự đáp xuống, quay sang dặn dò.


< Bây giờ bắt đầu tập luyện.

Nên nhớ luôn luôn phải theo sát ta, không được tự tiện tách ra tiến sâu hơn vào trong >
< Chúng đệ tử đã rõ >
Mọi người theo sát Ngọc Y Thần, không dám lơ là mà vô cùng cảnh giác.

Nơi này là ma thú sơn trang, đầy rẫy nguy hiểm như vậy, chỉ cần sơ suất bọn họ liền sẽ bỏ mạng, cho nên không có ai cả gan đi lung tung cả.

Đi được một lát, liền gặp được vài loại ma thú cấp thấp như kim điểu, tam giác thú, hắc báo, bạch lang...!Đa phần đều dễ đối phó, thích hợp dành cho các đệ tử mới nhập môn.

Ngọc Y Thần tuy không nhiều lời nhưng trên đường đi vẫn luôn chỉ dạy cho bọn họ.

Nàng chỉ ra những điểm yếu, sơ hở, cách tấn công để cho đệ tử có thể dễ dàng làm quen.

Sau khi đã nắm được những gì mà nàng dạy bảo, Ngọc Y Thần liền để họ tự mình tập luyện, còn không quên dặn dò.

< Các ngươi chia nhau theo nhóm tập luyện, không được vượt quá chu vi một trăm dặm, ba canh giờ sau tập hợp tại đây dùng cơm.

>
< Đã rõ thưa sư thúc >
Ngọc Y Thần gật đầu, phất phất tay ý bảo bọn họ nhanh đi luyện tập.

Nàng tìm đến một phiến đá gần gốc cây to, ngồi đó nghỉ ngơi.

Lâm Minh Nguyệt thấy vậy, lấy ra một ít bánh đào mà nàng làm vào hôm qua, đưa một ít cho Ngọc Y Thần.

< Sư phụ, ăn một chút đồ ngọt đi >
Ngọc Y Thần cứ nghĩ người đến lại là Từ Vũ cho nên đang muốn từ chối, ngẩng đầu lên lại nhìn đến là Lâm Minh Nguyệt lời nói liền thu vào trong.

Nàng nhìn bánh đào trên tay Lâm Minh Nguyệt, lại nhớ đến cây đào trong viện, mỗi lần ra quả nàng thường đến hái một ít để ăn.

Đào vốn là trái cây yêu thích của nàng.

Không nghĩ rằng nàng đồ đệ dùng nó để làm bánh mang theo cho nàng.

Nhìn nhìn hồi lâu, đưa tay cầm lấy bánh, cắn thử một miếng.

Bánh làm rất tốt, vỏ bánh bên ngoài ăn vào độ ngọt vừa phải, bột bánh bên trong lại rất mềm mại, cắn vào có thể cảm nhận được bánh tan ra.

Tay nghề nấu ăn của đồ đệ nàng cũng không tệ.

< Sư phụ thấy thế nào? > Lâm Minh Nguyệt lần đầu làm bánh này cho nên cũng không biết có hợp khẩu vị của nàng ấy hay không.

< Không tệ >
Nghe nàng không có ý chê bai, Lâm Minh Nguyệt liền thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ấy nói như vậy thì chắc là cũng thích ăn, nếu có thời gian nhiều hơn nàng sẽ tập làm nhiều một chút.

Ngọc Y Thần chịu ăn đồ ngọt như vậy, cơ hội vỗ béo nàng ấy càng cao.

< Vậy người ăn thêm một cái nữa đi, chỗ này ta làm rất nhiều >
< Ân >
Ngọc Y Thần như nhớ tới đứa nhỏ này nãy giờ không có đi tập luyện mà vẫn ngồi ở đây bồi nàng ăn bánh.

Tuy cảm giác có một người lo lắng quan tâm làm nàng có chút yêu thích nhưng vẫn phải ưu tiên tu luyện.

< Ngươi mau nhanh đi tập luyện đi >
< Hảo >
Lâm Minh Nguyệt rất nghe lời, không có ở đó cùng nàng nữa, tụ hợp với nhóm của Lâm Nhược Vũ.

Lâm Nhược Vũ thấy nàng đến rồi liền lôi kéo Chu Tử Yên cùng nhau đi, ba người các nàng cùng một nhóm.

- --------------.


Bình luận

Truyện đang đọc