SƯ TÔN HẮN KHÔNG NGHĨ



Phong Trường An nhấp môi, cúi đầu, không thể thấy khóe miệng hắn giơ lên độ cong, chẳng qua, độ cong kia quá nhỏ, chợt lóe rồi biến mất.

Lúc trước, Vân Hủ từng bị thương nặng vì ăn một đạo thiên phạt, theo lý thuyết, căn bản không ai có năng lực giúp hắn nhận đạo thiên lôi này.

Thiên lôi là dùng để khảo nghiệm cường đại tu sĩ, mỗi đạo thiên lôi đều phải để tu sĩ chính mình thừa nhận, nếu là mượn ngoại vật hoặc là để người khác nhận thay, lôi kiếp tương ứng sẽ tăng lên gấp mười lần.

Gấp mười lần, không phải nói chơi?
Ít nhiều tu sĩ không biết nên đầu cơ trục lợi, chết vì điều này.

Vì một người chưa từng gặp mặt chắn lôi kiếp, Vân Hủ điên rồi sao?!
Phong Trường An thật muốn vặn bung đầu hắn ra nhìn xem, xem trong óc mặt có phải não thỏ hay không, cho nên hắn mới ngốc như con thỏ vậy, thiện tâm đến mù quáng, thậm chí ngay cả mạng của mình cũng không cần.

Đổi lại vài thập niên trước, Phong Trường An không mắng hắn mới là lạ, ta có dạy ngươi như vậy sao?

Mọi việc lượng sức mà đi, cân nhắc! Cân nhắc! Lại cân nhắc!
Nếu như không thể toàn thân thoái lui thì không được hành động theo cảm tính, bị cuốn vào trong nguy hiểm phong ba.

Con thỏ ngu này, những chuyện từng xảy ra ngươi đều quên sạch rồi sao? Ngày đó, ngươi bị bán còn giúp người ta đếm tiền!
Hỏa thế yếu bớt, thiên lôi tiêu di, trần ai lạc định, chứng đạo đài một lần nữa rõ ràng lên.

Mọi người ở chứng đạo đài chỉ thấy bóng lưng một thanh niên máu chảy đầm đìa, nửa cong eo che chở thiếu niên kia, máu đỏ thắm khiến áo bào hắn toàn ướt, theo quần áo nhỏ giọt trên mặt đất.

Máu tích trên mặt đất, nháy mắt bị nhiệt độ cực nóng bốc hơi, lưu lại vết đỏ lấm tấm.

Tân chiêu đệ tử lần nữa trợn mắt, há hốc mồm nhìn chằm chằm thanh niên: “Hắn là ai? Đây là thiên lôi, hắn làm sao mà chặn được…… Hắn không đau sao? ……”
Chúng trưởng lão cùng chấp sự đệ tử, ở khoảnh khắc ánh lửa xuất hiện đã thay đổi sắc mặt, không dám tin mà nhìn một màn này.

Tử Quy trưởng lão là người nào?
Âm tình bất định, cố chấp cực đoan, tàn bạo, tà tính đến cực điểm, táng tận thiên lương, một thiên tài biếи ŧɦái.

Hắn tuy trác tuyệt giống sư tôn hắn, nhưng hắn phẩm hạnh hoàn toàn không bằng sư tôn phẩm hạnh, ác liệt đem hắn ánh sang lóa mắt đều che giấu, đen tối vô cùng.

Giả sử hắn còn có ánh sáng gì đó, ánh sang đó nhất định là đen, đen đến phát đục.

Như Thái Cực, hai mặt âm dương.

Mọi người ở Thanh Vân Tông sớm đã phân rõ ranh giới, Vô Hoan trưởng lão là trắng, Tử Quy trưởng lão là đen.


Tử Quy trưởng lão tựa như mặt khác của sư tôn hắn, vững vàng chiếm cứ phân nửa màu đen kia, hắn đường bình thường không đi, đường khó khăn cũng không chịu, chỉ nhìn chằm chằm tuyệt lộ mà đi.

Hắn chính là trời sinh phản cốt, bản tính phản nghịch, khuôn phép không có tác dụng với hắn.

Biển to có cát, cường giả vi tôn.

Loại người này, vốn nên bị miệng lưỡi thế gian chèn ép, nhưng dưới bối cảnh này, hắn lại cực kỳ phản nghịch, cực kỳ cố chấp, lấy phương thức cực kỳ cực đoan mà thuận thế quật khởi.

Tốc độ quật khởi của hắn khiến người ta kinh ngạc, ngắn ngủn hai mươi năm, liền từ đệ tử thân truyền của một quá cố sư tôn, ngồi lên vị trí trưởng lão trung tâm của Thanh Vận Tông, còn nhất cử bình định rồi đến Huyền Vũ châu náo động.

Trò giỏi hơn thầy, nghĩ đến chẳng qua cũng đến thế là cùng.

Hai tay Vân Hủ nhẹ nhàng ôm Phong Trường An, nhìn như động tác tùy ý, lại làm người vô pháp tránh ra.

“Tiền bối?” Phong Trường An giãy giụa hai cái, không tránh ra, hắn dừng giãy giụa, chạm vào tay Vân Hủ đang quấn trên eo mình, “Tiền bối, người không sao chứ? Ngươi……”

Phong Trường An nói còn chưa nói xong, thanh niên đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó, Phong Trường An liền cảm giác sau trên cổ rơi xuống một giọt ấm áp.

Ấm áp, rõ ràng là máu.

Phong Trường An đột nhiên căng thẳng, ngữ khí không tự giác nóng nảy vài phần, mang theo lo lắng đến chính hắn cũng không nhận ra được: “Tiền bối? Người làm sao vậy?!”
“Không…… Khụ khụ khụ……” Chỉ nghe một trận ho khan rất nỏ, lúc sau liền thanh âm gì cũng không có.

“Tiền bối?!” Phong Trường An thật sự sốt ruột, lại kêu một tiếng.

Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe được sau lưng truyền đến một âm thanh nuốt xuống cực kỳ nhỏ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc