SƯ TÔN HẮN KHÔNG NGHĨ



“Hắn nói bậy! Ha ha ha, Tử Quy trưởng lão nếu thu hắn làm đồ đệ, chứng tỏ là duyên phận thầy trò sâu đậm……”
Lời còn chưa dứt, toàn bộ người ở đây đã thấy đầu gối đau xót, kinh ngạc còn chưa qua, định thần lại liền thấy, người mà thật vất vả mới ngăn lại được đã vọt vào phạm vi lôi kiếp.

Thôi xong!
Hai chữ này mới vừa nện xuống đáy lòng thật, mây đen cuồn cuộn lôi kiếp đột nhiên tan hết, cát bay đá chạy như diều đứt dây, sôi nổi tạp lạc, tạp đến toàn bộ chứng đạo đài bụi bay, xông thẳng vào mũi miệng.

“Khụ khụ khụ!”
“Phi phi! Vẻ mặt trưởng lão thật là! !”
Mạc trưởng lão cùng Ngôn Tam Thiên không để ý được nhiều như vậy, vội vàng đứng lên, hướng chứng đạo đài quan sat.

Bụi mù trước mắt dần dần tan, thấy rõ tình huống, hai người một trước một sau dừng bước chân.

Phong Trường An căng cứng ngồi trên mặt đất bị thiên lôi nổ tung, ngước mắt nhìn thanh niên, thanh niên tay cầm roi dài, giật mình ngốc lăng cúi đầu chăm chú nhìn hắn.


Thiếu niên tuy một thân chật vật, tro bụi đầy mặt nhưng cả người không có thương tích, trừ bỏ tóc bị nổ tạo hình giống ăn mày, cả người đều ổn.

Cánh tay quay cuồng, thu hồi roi dài, Vân Hủ ngồi xổm xuống, ngón tay đáp ở trên cổ tay thiếu niên xem xét một phen, xác định không có gì đáng ngại, lúc này mới phụt một tiếng bật cười.

“Tiền bối cười cái gì?” Phong Trường An nhíu mày, khó hiểu nói.

Thấy hắn một thân chật vật nên mắc cười sao?
Vân Hủ lấy mu bàn tay che mắt, che hơi nước nơi khóe mắt cùng đuôi mắt ửng hồng, ý cười không giảm nói: “Không có gì.


Phong Trường An sờ mặt, phủi tay đứng lên, duỗi tay về phía hắn, “Tiền bối, ta kéo người lên.


Hắn cong lưng, nhẹ giọng nói: “Ngươi bao lớn rồi, còn khóc, thật vô dụng.


Thanh âm thực nhẹ, khinh phiêu phiêu thổi một liền tan, Vân Hủ hoắc đến ngẩng đầu, đôi mắt vỡ toang ra mừng như điên, hai chữ vừa muốn nói ra, lại nghe Phong Trường An cười: “Tiền bối, ngươi ngồi xổm trên mặt đất làm gì?”
Vân Hủ như bị cái gì đó đâm, hai chữ định tuôn ra lại nuốt vào, đứng lên, do dự bất an dò hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Tiền bối, ngươi ngồi xổm trên mặt đất làm gì?” Phong Trường An đáp.

Vân Hủ khẽ cắn môi: “Không phải câu này, câu trước.



Phong Trường An trong mắt hiện lên một tia tinh quang, hắn nói: “Tiền bối, ta kéo ngài lên.


“Không phải câu này, câu tiếp đó.


Phong Trường An giả ngu giả ngơ, mờ mịt nhìn hắn: “Nhưng mà ta chỉ nói có hai câu này a, không có nói qua những lời khác.

Tiền bối, ngài bị làm sao vậy?”
“Chính là……” Vân Hủ tựa hồ muốn nói cái gì, nhìn đến cặp mắt kia nghi hoặc, lại không nói ra được.

Chẳng lẽ là hắn sinh ra ảo giác? Câu nói kia, ngữ khí cực kỳ giống sư tôn.

“Thôi, không đề cập tới vấn đề này nữa.

” Vân Hủ hỏi, “Ngươi như làm thế nào chặn được thiên lôi?”

Phong Trường An trên mặt hiện lên biểu tình mê mang: “Ta cũng không biết, lúc nãy có cảm giác thiên lôi sắp đánh xuống đầu, sau đó cảm giác gì cũng không có, lúc sau nữa liền thấy tiền bối vọt lại đây.


“Phải không?” Vân Hủ cười híp mắt, “Cảm giác gì cũng không có? Vậy ngươi đã làm cái gì mà dẫn tới thiên phạt?”
“Đây là thiên phạt?” biểu tình Phong Trường An càng hoang mang, “Ta không biết, ta trước giờ chưa từng bị sét đánh, sau khi gặp được tiền bối, liền bị đánh hai lần……”
Nói tới đây, hắn hậu tri hậu giác phản ứng lại, “Tiền bối, ta nhớ rõ ta lần đầu tiên thấy ngài, ngài cũng đang bị sét đánh, ngài sẽ không đem vận đen truyền cho ta đúng không?!”
Vân Hủ: “……” Tươi cười đọng lại.

Phong Trường An thấy mặt hắn vô biểu tình nhìn chằm chằm mình, sờ sờ cái mũi, “Tiền bối, ngươi đừng để ý, ta chỉ là tùy tiện nói thôi……”
Vân Hủ: “……” Tươi cười biến mất.

.


Bình luận

Truyện đang đọc