SỰ TƯƠNG PHÙNG ĐẸP ĐẼ

Vừa hay quay xong thì điện thoại An Kiều vang lên.

"Alo."

"Em đang ở đâu? Tôi đến đón em."

Bên kia là giọng Lăng Trường Cung, cô cũng không bất ngờ vì buổi sáng anh đã mời cô đi ăn.

An Kiều biết anh là người nói một là một, không thể nào từ chối, rất nhanh liền trả lời: "Vừa quay xong, để tôi gửi vị trí cho anh."

Cô bấm bấm điện thoại, gửi vị trí hiện tại của cô cho anh.

"Đợi tôi."

An Kiều ừ một tiếng rồi tắt máy.

Đến khi cô thay đồ, thu dọn đồ đạc xong đi ra thì đã thấy chiếc Bugatti đậu bên đường.

Có chút ngoài ý muốn khi thấy Lăng Trường Cung bước xuống từ ghế lái, vì trước đây anh toàn ngồi phía sau để tài xế lái xe.

Sau đó anh thân sĩ mở cửa xe ghế phụ cho cô.

Đến khi hai người vào xe, nhìn thấy An Kiều vẫn chưa thắt dây an toàn, anh vươn người sang định thắt lại hộ cô.

Chỉ là vừa đến gần, hương thơm nhàn nhạt từ người cô gái xông vào chóp mũi khiến động tác anh khựng lại có chút mất tự nhiên.

"Để tôi tự làm." An Kiều khéo léo né sang một bên, cầm lấy dây an toàn thắt vào.

Lăng Trường Cung lui người lại, chỉ là ánh mắt anh vô tình quét qua cổ An Kiều. Chiếc cổ trắng nõn bây giờ xuất hiện vài vết đỏ dài, không phải là vết hôn ái muội, mà là dấu các ngón tay dùng sức siết chặt mà lưu lại.

"Cổ em sao vậy?"

An Kiều sờ sờ cổ, "Chắc là lúc chiều diễn cảnh bị thích khách bóp cổ nên lưu lại."

Bạn diễn khi đó cũng không dùng sức quá mạnh, nhưng do da cô trắng lại thêm mẫn cảm nên mới lưu lại dấu các ngón tay.

"Những cảnh như vậy không phải có người đóng thế sao?"

"Tôi chính là người đóng thế a." An Kiều thờ ơ nói.

Lăng Trường Cung thoáng sửng sốt, nhìn đôi mắt không chút uỷ khuất của cô gái nhỏ không hiểu sao đáy lòng anh càng thêm chua xót.

Càng thản nhiên nói, càng cảm thấy cô đã quá quen với mấy chuyện này nên không còn cảm giác uỷ khuất nữa.

"Uầy, Lăng Trường Cung, anh là cái biểu cảm gì vậy?"

Quay sang thấy Lăng Trường Cung nhíu chặt mày, ánh mắt như thể buồn bã thay cô khiến cô có chút bối rối.

"Chịu ấm ức?"

"Tôi đâu có ấm..." An Kiều đang định phủ nhận, nhưng lại nhận thấy đáy lòng mình đang kháng nghị, cuối cùng thở dài nói: "Aiyo đúng là tôi ấm ức đó. Nhưng nếu đã nhận vai này thì tôi phải diễn tới cùng, đó là sự kính nghiệp. Nhiều lúc tôi cảm thấy mình thật sự thật sự vô dụng, không thể phản kháng mà chỉ có thể nghe theo người khác sắp xếp. Hơi, ai kêu tôi đắc tội với chính mụ phù thuỷ đó chứ. Nếu không không phải hai năm trước...."

"Hai năm trước làm sao?" Thấy cô không nói tiếp, anh nghiêng đầu nhìn sang hỏi.

"Không có gì cả."

Lăng Trường Cung thật tức chết cái tính nói không hết câu của cô. Nhưng biết làm sao được, không muốn nói thì thôi vậy, khi nào cô nói anh sẽ lắng nghe.

Anh khẽ hỏi: "Là người đại diện?"

"Đúng đúng. Anh biết Tiêu Lạc à?"

Lăng Trường Cung khẽ ho một tiếng, sau đó không được tự nhiên nói: "Lần trước ở hội sở vô tình nghe thấy em cùng cô ta nói chuyện."

Chính là lần Tiêu Lạc bắt cô "kính rượu" với mấy vị đạo diễn, nhà sản xuất nhưng cô từ chối rồi bỏ về.

Thật ra Lăng Trường Cung không phải người hay ra ngoài xã giao, nhưng vì nghe tin An Kiều một mình đến đó nên mới lập tức chạy tới. Sau đó lại vô tình nhìn thấy một mặt cứng rắn của cô.

"À, chính là lần đó, do tôi không thoả hiệp nên chị ta dùng cách này ép tôi, muốn tôi ngoan ngoãn nghe lời." An Kiều nghiến răng nghiến lợi nói.

Lăng Trường Cung vừa lái xe, vừa lơ đễnh hỏi: "Vậy sao lúc đầu lại kí hợp đồng với cô ta?"

"Đương nhiên là vì tiền rồi."

An Kiều trả lời nhanh chóng không một tia do dự khiến anh có chút ngoài ý muốn, nhưng anh lại đặc biệt thích tính thẳng thắn này của cô.

"Không phải là dạng nhất thiết có tiền mới có thể sống, tôi cần dùng tiền giải quyết một số việc."

An Kiều chậm rãi nói, sau đó lại nhanh chóng thay đổi chủ đề: "Nói chuyện tiền bạc với Lăng Trường Cung anh thì tầm thường quá, không nói nữa. Chúng ta bao lâu nữa mới đến nơi?"

Thấy cô không muốn nói, anh cũng không hỏi tiếp.

"Vì chỗ quay của em nằm ngoài ngoại ô, nên đi hơi xa. Tầm 15 phút nữa là đến."

Vì sợ cô quay phim xong đói bụng, nên anh dùng giọng nhẹ nhàng, chậm rãi nói.

Không bao lâu sau hai người cũng đến một nhà hàng ăn tối. Lăng Trường Cung tránh rắc rối cho cô nên lựa chọn một phòng bao riêng.

An Kiều cũng không khách sáo, trước mặt anh lúc nào cũng ăn uống một cách tự nhiên, không gò bó giữ hình tượng khiến Lăng Trường Cung chỉ thích ngồi nhìn cô ăn.

Đến khi An Kiều no rồi, Lăng Trường Cung gọi thêm cho cô một chiếc bánh gato.

"Sao lại gọi bánh gato? Tôi đã no lắm rồi." An Kiều lập tức nhăn mặt.

"Không phải đồ ngọt giúp người ta hạnh phúc, giảm muộn phiền hay sao?"

"Nhưng ăn đồ ngọt sẽ béo lên a."

"Không phải em bảo cơ thể em ăn uống thoả thích không sợ tăng cân?"

An Kiều: "..."

------- Thôi được rồi, hai lần 'không phải' của Lăng Trường Cung đã khiến cô hiểu được cảm giác tự bê đá đập vào chân là như thế nào.

An Kiều ngậm ngùi ăn từng miếng nhỏ, hương vị ngọt nhưng không ngấy khiến cô cảm thấy thật ra mình còn có thể ăn thêm được nữa.

Nhưng cũng không thể nào ăn hết chiếc bánh gato này, cô quyết định chuyển hướng chú ý!

"Hình như anh bảo anh biết trước Lâu Từ Hằng đã lừa gạt tôi?"

Lăng Trường Cung quan sát thấy ánh mắt cô khi nhắc đến chuyện này không có tia u buồn thì yên tâm.

"Thật ra cũng là lần ở hội sở, vừa hay nhìn thấy hai người đó có cử chỉ thân mật."

Nhưng lại không ngờ, những gì anh suy đoán đều đúng cả.

An Kiều đột nhiên nhớ lại hôm đó cô thấy hai bóng người quen thuộc nên đuổi theo. Chả trách lại thấy quen, hoá ra chính là người quen thật a.

Cô nở nụ cười tự giễu, hoá ra bọn họ đã âm thầm có tình ý với nhau từ lâu, chỉ một mình cô là ngốc nghếch không nhận ra.

Đang lúc Lăng Trường Cung định nói gì đó, thì điện thoại An Kiều vang lên. Nhìn tên người gọi đến là Văn Thường, cô liền bắt máy.

"Alo."

"Chị Kiều, mau lên xem tin tức em vừa gửi."

Một câu ngắn gọn sau đó đối phương liền dập máy.

An Kiều mở tin tức mà Văn Thường mới gửi qua để xem, một tin tức đang đứng đầu hotsearch.

[Diễn viên tuyến 18 bị bắt gặp có cử chỉ mờ ám với lão tổng tập đoàn Mộc Thị.]

Kèm theo đó là hình ảnh người đàn ông kéo tay một cô gái, do góc chụp nên thấy thân thể hai người dựa sát vào nhau.

Dù hình ảnh bị chụp lén nhưng cũng dễ dàng nhận ra cô gái trong ảnh chính là An Kiều. Mà hoàn cảnh này cũng là hôm ở hội sở, hôm đấy cũng nhờ Lăng Trường Cung giải vây nên cô mới thoát nạn, không ngờ lại bị chụp được.

Sau khi tin tức được tung ra, rất nhanh liền có người bình luận.

"Diễn viên tuyến 18 gì chứ? Sao không bảo thẳng ra là nữ hoàng anti An Kiều luôn đi, thật là khó đoán a."

"Cách đây không lâu còn lên hotsearch việc mặc váy fake đi sự kiện, giờ lại lên hotsearch tiếp. Xem ra An Kiều còn bạo hơn diễn viên hạng A."

"Lầu trên phi phi phi. Gì mà bạo hơn diễn viên hạng A? An Kiều là nữ hoàng anti đó có được không? Càng nhiều người ghét thì càng được chú ý, nhưng mà cái loại đi lên bằng chiêu trò như vậy tôi thật sự không chấp nhận nỗi!"

"+1, đoàn đội chỉ biết kiếm nhiệt từ scandal, sao không tìm phim để diễn đi?"

"Giờ lại cọ vào Mộc Tổng để chiếm nhiệt, trơ trẽn."

"Không biết mai ai sẽ được An Kiều lôi lên tin tức đây, rớt nước mắt hộ người gặp nạn."

...

Lăng Trường Cung thấy cô chăm chú nhìn màn hình điện thoại thì anh cũng liếc nhìn sang.

"Giang Minh không có bộ phận quan hệ công chúng à?"

An Kiều thản nhiên nói: "Họ sẽ không đè tin tức này xuống đâu, họ còn mong tôi bị ném đá càng nhiều càng tốt."

"Không định thanh minh? Thật ra tôi có thể..."

Lăng Trường Cung định nói có thể giúp cô xử lí scandal lần này, nhưng rất nhanh bị cắt ngang.

"Không có tác dụng, dù sao tôi cũng bị dân mạng mắng nhiều rồi. Giờ thêm một cái hotsearch cũng không sao."

An Kiều nhàn nhạt nói, bỏ điện thoại xuống, mắt không thấy tâm không phiền.

Lăng Trường Cung nhìn cô có chút không biết làm gì. Rõ ràng cô có thể nhờ anh giúp, bộ phận quan hệ công chúng của Lăng Thị không phải là hư danh, nhưng cô không làm vậy.

Là mạnh mẽ đã quen hay không muốn liên quan gì đến anh?

Phiền muộn ẩn ẩn sâu trong đáy lòng anh cứ thế đọng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc