SỰ TƯƠNG PHÙNG ĐẸP ĐẼ

"Sau này có muốn đi đâu nói tài xế chở."

Lăng Trường Ninh bĩu môi, "Tài xế là do anh trả lương, có nghe lời em đâu?"

Lúc nào cũng bảo tiểu thư không được đi chỗ này, tiểu thư không được đi chỗ kia.

Còn nếu không sẽ có vài vệ sĩ đi theo, phiền muốn chết.

Mà Lăng Trường Cung cũng bất đắc dĩ, kẻ thù muốn hạ anh vô số, không biết sẽ dùng trò bẩn thỉu nào đối với người thân của anh, nên anh chỉ còn cách này để bảo vệ em gái.

Nhưng nhiều lần nói chuyện cùng An Kiều, có lẽ sự bảo bọc của anh sẽ khiến Lăng Trường Ninh nhận biết được thế giới bên ngoài.

"Sau này em muốn đi đâu cũng được."

"Thật ạ?" Lăng Trường Ninh không tin hỏi lại.

Lăng Trường Cung gật đầu, "Ừ, em lớn rồi, tự biết nơi nào nên đến nơi nào không. Bảo bọc em quá chính là hại em, anh muốn em tự ý thức."

Khoé mắt Lăng Trường Ninh có chút cay cay, trước giờ sao cô không biết là anh trai đang bảo vệ cô chứ? Chỉ là cô mong anh sẽ tin tưởng em gái mình một chút, giống như bây giờ.

"Vâng ạ, vậy em có thể đi tìm chị xinh đẹp nữa không?"

Lăng Trường Cung: "Nếu An Kiều đồng ý."

Lăng Trường Ninh đưa ngón cái ra, "Anh hai tuyệt vời nhất nhất nhất nhất nhất nhất luôn."

.

Hôm sau, quả nhiên Tố Cầm kêu An Kiều đến gặp mặt.

"Đây là ba bộ kịch bản mới chị đã chọn ra, dự định tháng sau sẽ khai máy. Em đọc thử rồi chọn một bộ đi!"

An Kiều nhận lấy, "Vâng ạ."

Mất cả nửa ngày đọc kịch bản, rồi mất thêm nửa ngày suy nghĩ cuối cùng An Kiều lựa chọn bộ phim "Cẩm Chướng".

"Em định cast nhân vật chính à? Đây là bộ phim nữ chủ, vai nữ chính rất nặng." Tố Cầm nhìn bộ phim An Kiều chọn rồi hỏi.

"Không ạ. Em muốn cast vai nữ phụ."

"Nữ phụ?" Tố Cầm ngạc nhiên.

An Kiều bèn giải thích: "Vâng. Tuy đây là bộ phim nữ chủ, nhưng em cảm thấy nhân vật chính không khác biệt mấy với những phim khác. Mà nhân vật nữ phụ lại có tính thử thách cao hơn, em cảm thấy có chút hứng thú với vai diễn này."

"Cẩm Chướng" là bộ phim nói về nhân vật nữ chính thông minh, giúp công ty gia đình vượt qua hiểm cảnh. Bên cạnh đó, bộ phim còn tôn lên tình yêu của nữ chính dành cho nam chính vô cùng mãnh liệt, dù biết mình là người thay thế cho hình bóng người yêu cũ trong lòng nam chính. Mà người yêu cũ của nam chính chính là nữ phụ của bộ phim, vì muốn trả thù nam chính mà cố ý quay về tiếp cận nam chính. Sau này vẫn bị nam chính nhận ra bộ mặt thật của nữ phụ. Từ đó nam chính mới biết ai là người yêu mình, sau đó hạnh phúc bên cạnh nữ chính.

"Thật ra em chọn bộ nào trong ba bộ đều được, chị đã giúp em chọn lọc ra những bộ phù hợp với em rồi. Cẩm Chướng ba ngày nữa sẽ tổ chức casting, đến lúc đó chị sẽ nhắc em."

"Vâng ạ."

.

Trung tâm thương mại.

"Hằng, cảm ơn anh hôm nay đi cùng em." Sở Tuyết nhìn người đàn ông bên cạnh khẽ mỉm cười nói.

Lâu Tử Hằng lịch sự đáp, "Đừng khách sáo, có người bên cạnh cũng đỡ buồn hơn."

"Vừa hay gần tới sinh nhật ba em, hay là anh chọn quà giúp em nhé! Em không giỏi chọn quà cho đàn ông cho lắm."

"Cũng được." Lâu Tử Hằng gật đầu.

Sở Tuyết nhận được câu trả lời, bộ mặt buồn bã nhanh chóng trở nên vui vẻ kéo tay Lâu Tử Hằng tới khu vực bán đồ nam.

"Anh coi cái caravat này, màu sắc phù hợp với ba em không?"

Sở Tuyết vừa nói vừa ôm lấy cánh tay Lâu Tử Hằng kéo đi.

"Ừ, rất hợp với ba em. Lâu Tử Hằng có chút không tự nhiên nói, cũng sợ Sở Tuyết ngại nên không nỡ đẩy cánh tay cô ta ra.

Sở Tuyết tươi cười, đầu gần như tựa lên vai người đàn ông, "Thật vậy sao? Vậy em sẽ lấy cái này."

"Hai người như thế này là sao hả?"

Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Sở Tuyết và Lâu Tử Hằng đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một người đàn ông dáng vóc cao ráo đứng sau lưng họ, trên mặt đeo khẩu trang nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt cùng giọng nói liền khiến Sở Tuyết nhận ra đó là ai.

Tô Chính Dật thấy không ai trả lời mình liền hỏi lại: "Sở Tuyết, bà có biết bà đang làm gì không?"

"Chính Dật, tôi đang cùng Tử Hằng chọn quà cho ba tôi."

"Chọn quà mà hai người như muốn ôm nhau luôn hả?" Trong mắt Tô Chính Dật thì cả người Sở Tuyết sắp dính trên người Lâu Tử Hằng rồi.

"Cậu Tô, cậu hiểu lầm rồi..."

Lâu Tử Hằng định lên tiếng giải thích thì bị lời nói của Tô Chính Dật cắt ngang, chỉ vào Sở Tuyết và nói: "Lâu Tử Hằng, anh có biết đây là ai không? Đây là bạn thân của bạn gái anh đấy!"

Sau đó quay sang hỏi Sở Tuyết: "Còn bà có biết đây là ai không? Đây là bạn trai của bạn thân bà đấy! Hai người ở đây ôm ấp mà coi được sao?"

"Hai người họ đã chia tay rồi!" Sở Tuyết dứt khoát nói.

Cho nên bây giờ cô ta chính là đường đường chính chính theo đuổi tình yêu.

"Chia tay?" Tô Chính Dật ngạc nhiên.

Lâu Tử Hằng có chút bất lực nói: "Kiều Kiều và tôi có chút hiểu lầm..."

Tô Chính Dật nghe xong lý do này thì nhếch mép kinh bỉ, "Nếu tôi chưa thấy một màn này thì tôi còn tin lời anh nói. Còn bây giờ, chắc không còn hiểu lầm gì đâu nhỉ?"

Tô Chính Dật định rời đi thì bất chợt dừng lại, liếc nhìn Sở Tuyết âm trầm nói: "Tôi nghĩ bà là người biết chừng mực, sẽ không lam gì trái với lương tâm đâu nhỉ? Sở Tuyết, tôi không muốn thất vọng về bà đâu."

Đợi khi Tô Chính Dật đi khỏi, Sở Tuyết hai mắt đỏ hồng nhìn Lâu Tử Hằng, giọng nói nghẹn ngào nhưng cố tỏ ra không sao nói: "Em xin lỗi, vì em mà anh bị hiểu lầm."

"Không sao, anh đã hứa đi dạo phố với em mà."

"Em không nói việc hôm nay, mà em nói đến hôm ở văn phòng anh, hôm ấy em..."

Lâu Tử Hằng nhanh chóng cắt ngang lời cô ta: "Hôm đó anh cũng có lỗi, chúng ta xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, có được không?"

Hôm đấy Lâu Tử Hằng cũng không ngờ Sở Tuyết sẽ chủ động hôn anh ta, nhưng mà đối với cái hôn đó, ma xui quỷ khiến mà anh ta lại không cự tuyệt, lại còn phối hợp theo. Lâu Tử Hằng cảm thấy anh ta cũng có một phần sai.

Sở Tuyết có chút chấn kinh khi nghe Lâu Tử Hằng nói.

Lẽ nào cô ta làm tớ mức đó mà đối với Lâu Tử Hằng cũng chỉ là nhất thời không khống chế được thôi.

Muốn quên đi để kéo An Kiều về bên mình sao?

Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!

"Vâng, em cũng đã gặp An Kiều giải thích rồi, nhưng cậu ấy không tin em." Sở Tuyết áy náy cúi đầu.

Lâu Tử Hằng thở dài, "Cho cô ấy thời gian bình tĩnh lại, anh sẽ cố gắng giải thích cho cô ấy hiểu."

"Vâng ạ."

...

Tô Chính Dật vừa ra khỏi trung tâm thương mại liền gọi điện thoại cho An Kiều.

Đầu bên kia vừa nhận điện thoại thì anh ta liền gào lên một cách oan ức: "An Kiều, rốt cục bà có xem tôi là bạn thân của bà không vậy hả?"

An Kiều mới casting xong thì không hiểu mình đã làm gì, "Tô Chính Dật, ông bị điên à?"

"Bà và tên Lâu Tử Hằng đó chia tay?"

"Đúng vậy." An Kiều đáp.

Tô Chính Dật nghe vậy bắt đầu ai oán: "Chia tay rồi bà cũng không thèm nói cho tôi biết?"

An Kiều vỗ trán, cái tên điên này hùng hổ như vậy chỉ vì cô giấu chuyện chia tay?

Cô cũng không có ý giấu, chỉ là chưa có dịp thông báo thôi mà.

"Chỉ là chia tay thôi mà, cũng không phải chuyện gì to tát." An Kiều thờ ơ nói.

Tô Chính Dật không tin chuyện nhỏ nhưng lời cô nói, hỏi: "Có phải vì Sở Tuyết?"

"Không phải!" An Kiều lập tức phủ nhận.

"Con mẹ nó! Bà tưởng ông đây không biết gì à? Tôi vừa gặp hai người bọn họ ôm ấp trong trung tâm thương mại, bà định bao che cho Sở Tuyết đến khi nào?"

An Kiều lạnh nhạt đáp: "Chia tay là vì không hợp, không vì ai cả."

"An Kiều bà..."

Tô Chính Dật đen mặt khi An Kiều tắt ngang điện thoại.

Được, không muốn nói vậy ông đây cũng không thèm hỏi, bạn bè cái rắm!

An Kiều dập điện thoại, cũng không để tâm lời Tô Chính Dật.

Cô hiểu rõ, cho dù không có Sở Tuyết thì sớm muộn cũng có ngày cô cùng Lâu Tử Hằng chia tay.

Hai trái tim không đồng điệu thì không thể đặt cạnh một chỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc