SỬA BUG Ở VŨ TRỤ TIỂU THUYẾT

Edit: jena

Bọn họ đến một nhà hàng tương đối có tiếng trong thành phố.

Phong Bạch Thanh dẫn theo ba người, một vệ sĩ, một con thỏ nhỏ có thể đánh thắng cả vệ sĩ, và một nhân viên kế toán vừa nhậm chức.

Khi bọn họ đến nơi, chú năm và vài vị tâm phúc đã có mặt từ sớm, tự mình đứng bên ngoài nghênh đón bọn họ.

Chú năm phát hiện có gương mặt mới, không khỏi đảo mắt qua nhìn, không nhận ra là ai. Vì khoảng thời gian trước ông ta chỉ lo trang đoạt quyền lực, căn bản không chú ý tới hot search.

Nhưng một tâm phúc của ông nhìn thấy đối phương thì có hơi chần chờ: "Cậu có phải là người thanh niên ở chòm sao Tạp La Nhị không?"

Lộ A tủm tỉm cười: "Anh biết tôi à?"

Tâm phúc nghe xong thì đã xác nhận được, nói: "Đương nhiên là biết rồi, chuyện lớn thế cơ mà."

Lộ A khiêm tốn: "Chỉ là hai cái phát sóng trực tiếp mà thôi, không có gì cả."

Tâm phúc: "Nhưng cũng phải tính đó là phát sóng gì nữa."

Hắn cố ý muốn kéo gần quan hệ với đám người của thiếu gia, cộng thêm bản thân cũng thật tò mò nên tươi cười với Lộ A, tiếp tục trò chuyện, lại biết được đối phương hiện tại làm việc cho Phong Bạch Thanh, không khỏi ngợi khen: "Vẫn là thiếu gia Phong lợi hại, có thể thu phục được nhân vật như thế này."

Phong Bạch Thanh mỉm cười, không tỏ ý kiến.

Chú năm cảm thấy không khí không rồi, nhiệt tình dẫn bọn họ vào phòng, cũng thuận miệng hỏi vài câu, nghe được lời giải thích của tâm phúc, ánh mắt hơi lóe lên.

Người cháu trai này của ông đúng là sâu không lường được, loại người như thế này mà cũng có thể kéo theo bên người, hơn nữa hôm nay còn dẫn người ta đi theo cũng không biết là cố tình thể hiện chứng tỏ bên người có nhân vật lợi hại như vậy nên khó đụng vào hay là có mục đích gì khác?

Phong Bạch Thanh làm bộ không nhìn thấy suy nghĩ sâu xa của ông ta, sau khi ngồi xuống tiếp tục cùng bọn họ nói chuyện phiếm, vẫn giữ nguyên thái độ ôn tồn, nho nhã, hoàn toàn không đề cập gì đến chuyện tiền bạc.

Tạm thời đám người chú năm cũng không nói đến, cho đến khi đã ăn xong xuôi thì mới mang bảng kế hoạch ra.

Phong Bạch Thanh nói: "Tôi cảm thấy kế hoạch này có chút vấn đề."

Ngay lập tức chú năm chửi thầm trong lòng một câu.

Lúc trước tranh đoạt quyền lực ông đã nghĩ tới tình cảnh nguy hiểm "có công ty nhưng không có được đầu tư", nhưng khi đó Phong Bạch Thanh đã giúp ngồi trên vị trí này.

Nếu ông không tranh, vị cháu trai lợi hại này chắc chắn sẽ lên làm, đến lúc đó trải qua thêm một đợt thay máu công ty nữa, người của ông sẽ bị đổi xuống, mà bọn họ vốn cũng đã theo ông để có được quyền lực, cho nên cục uất nghẹn này ông không thể nuốt trôi được, bắt buộc phải chiến thắng.

Ông đã thắng, đã có được vị trí mình muốn, nhưng tài chính quả nhiên vẫn chậm trễ không được rót vào.

Còn tưởng rằng hôm nay Phong Bạch Thanh đồng ý gặp mặt thì cuối cùng cũng chịu bỏ tiền, kết quả lại như thế này.

Nhưng mà có tiền là tiên là phật, ông đành phải nhẫn nhịn, căng mặt lên giải thích lại kế hoạch.

Phong Bạch Thanh nhíu mày: "Không được, tôi vẫn cảm thấy không ổn."

Thần sắc của chú năm khẽ biến, không đợi đối phương bùng nổ, cậu tiếp tục: "Như vầy đi, số tiền này thì tôi sẽ đầu tư thành từng phần nhỏ, công ty hoàn thành theo từng giai đoạn, tôi sẽ cấp tiền để làm giai đoạn đó."

Chú năm ngẩn người, lập tức đồng ý.

Ông ta sợ nhất là Phong Bạch Thanh lại tính kế chơi họ một vố, chỉ cần chịu bỏ tiền thì mọi chuyện đều có thể giải quyết.

Phong Bạch Thanh bổ sung: "Tôi không hi vọng sẽ phát sinh lại chuyện như của cha mình, vì vậy tôi muốn người của mình cũng vào làm để kiểm tra." Cậu giới thiệu qua Lộ A: "Mọi người nhìn qua sự tình mà cậu ta gây ra lúc trước rồi đó, thật ra cậu ấy cũng là một nhân viên tài vụ thạo việc, vì vậy tôi muốn cậu ấy thay tôi quan sát động tĩnh trong công ty, làm một nhân viên công vụ bình thường như trước đây cũng được."

Chú năm sảng khoái chấp nhận: "Được thôi."

Ông thích tiền, nhưng thích vị trí chủ tịch và gia chủ hơn.

Ông chờ thời khắc này lâu lắm rồi, gần như đã trở thành tâm bệnh đeo bám. Bây giờ mộng ước đã thành sự thật, ông muốn chứng minh cho mọi người thấy rằng bản thân ông hơn anh trai mình gấp nhiều lần.

Nếu Phong Bạch Thanh chủ động phái người đến quan sát chứng tỏ là muốn nghiêm túc kiếm tiền, việc này quá vừa ý ông.

Ông lập tức cười như được mùa, bảo đảm rằng: "Bạch Thanh à con yên tâm đi, chú bảo đảm không khiến con thất vọng."

Phong Bạch Thanh cụng ly vớ ông: "Tôi đương nhiên là tin tưởng vào năng lực của chú."

Chú năm cười ha ha, bưng ly rượu lên nốc cạn.

Bọn họ vui vẻ, cấp dưới tự động cũng vui vẻ theo, không khí trong phòng bỗng náo nhiệt hẳn lên. Sau khi ăn xong, chú năm còn muốn kéo cháu trai mình đi tăng hay nhưng Phong Bạch Thanh uyển chuyển từ chối.

Đoàn người rời khỏi nhà hàng, đứng ở bên đường chờ xe đến đón.

Phong Bạch Thanh nhìn ra đường, đột nhiên nói: "Chú năm, thật ra mấy năm nay tôi vẫn nghĩ về một chuyện."

Chú năm nhìn qua: "Chuyện gì?"

Phong Bạch Thanh thấp giọng hỏi: "Chú nói thử xem, năm đó mẹ tôi.. Sao có thể dưới mí mắt của mọi người trong nhà mà kéo tôi ra khỏi nhà họ Phong được?"

Chú năm đứng yên hai giây, sau đó giật mình, tỉnh rượu hơn phân nửa.

Ông đánh giá thần sắc của Phong Bạch Thanh, bình tĩnh nói: "Có lẽ là do trời quá tối, không ai nhìn rõ."

Phong Bạch Thanh: "Thật à?"

Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Nhưng tôi cảm thấy có lẽ là có người âm thầm giúp đỡ bà ấy, hơn nữa còn tìm chỗ để nấp phía sau, cố tình khiến cho bà ấy nghĩ rằng nhảy lầu là có thể được giải thoát, chú nghĩ thử xem đúng không?"

Cậu nhìn chú năm, ngữ khí dịu dàng: "Chú nghĩ thử xem trước khi chết có phải bà ấy có một giây phút thanh tỉnh rồi nghĩ rằng có người hãm hại mình không?"

Bóng đêm ngày một thêm dày, nuốt chửng những tia sáng cuối cùng.

Gương mặt Phong Bạch Thanh dần trở nên mơ hồ, nhìn thoáng qua tưởng như chính là người phụ nữ năm đó.

Chú năm giữa đêm hè rùng mình một cái, cười gượng: "Sao mà chú biết được, có lẽ là trùng hợp thôi."

Phong Bạch Thanh: "Hi vọng vậy."

Cậu nhìn thấy xe của mình chậm rãi dừng lại, vỗ vỗ vai kế toán: "Ngày mai đi làm, cố gắng giúp đỡ chú tôi nhé."

Chú năm vội vàng gật đầu khách sáo, nhìn bọn họ lên xe rời đi, gió đêm thổi qua lại rùng mình run rẩy.

Ông nhanh chóng lên xe, lên mạng tra kỹ tin tức về vị kế toán kia, không khỏi toát mồ hôi hột. Phái cậu ta tới nào có phải quan sát tiến độ công việc không mà còn là đi tra án mà!

Cùng lúc đó, Lộ A cũng đang hỏi thiếu gia nhà mình: "Tôi làm việc rồi tiện thể đi điều tra* luôn đúng không?"

*摸鱼 nghĩa đen là đi câu cá, nghĩa bóng là trốn việc để làm chuyện khác, đặt trong văn cảnh ở đây thì Lộ A vào công ty của chú năm làm kế toán nhưng thực chất công việc chính là đi thám thính tình hình nên mình dùng từ "điều tra"

Phong Bạch Thanh: "Cậu nghĩ sao?"

Lộ A: "Tôi cảm thấy là đi điều tra được."

Phong Bạch Thanh: "Ồ?"

Lộ A: "Sao cậu lại ồ? Cậu nói những lời đó không phải là để hù dọa ông ta à, đánh đòn tâm lý khiến ông ta không thể làm việc nổi."

Phong Bạch Thanh quay sang nhìn con thỏ nhỏ.

Cảnh Tây vô tội: "Tôi chưa nói cái gì hết."

"Chuyện này cũng không cần cậu ấy nói." Lộ A dựa lưng ra sau ghế: "Chuyện nhà thiếu gia tra một lần là biết rồi, lời của cậu vừa nói khi nãy khiến cho sắc mặt của ông ta không đúng chút nào. Lẽ nào ông ta là đầu sỏ gây án?"

Phong Bạch Thanh: "Đại khái là vậy."

Lộ A: "Vì thì tôi vẫn đi điều tra được đúng không?"

Phong Bạch Thanh: "Không thể."

Lộ A sửa miệng: "Tôi sẽ không cho người khác nhìn ra đâu."

Lần này Phong Bạch Thanh không phản đối, tán thưởng nhìn cậu: "Nhớ rõ vẫn phải làm một kế toán đàng hoàng."

Lộ A: "Tôi biết rồi, tôi sẽ điều tra rõ ràng."

Phong Bạch Thanh vô cùng hài lòng.

Cậu đã sớm lên kế hoạch để cho chú năm lên làm chủ tịch, cũng đã sớm an bài người ở công ty, kế hoạch ban đầu không hề có nhân viên kế toán này nhưng đối phương lại là một nhân vật thích hợp cho vị trí điều tra nhất, vì vậy có thể đưa vào công ty để nghe ngóng tình hình.

Cậu nói: "Nếu cậu làm tốt chuyện này thì tôi sẽ tăng lương cho cậu.

Lộ A: "Không cần, thiếu gia cho tôi chỗ ngủ là được."

Phong Bạch Thanh nhắc nhở: "Từ chỗ tôi đến công ty rất xa."

Lộ A: "Vậy ngài cho tôi mượn một chiếc xe nhé."

Phong Bạch Thanh đồng ý, dù sao cũng phải là cậu chạy.

Lộ A thành công ở lại bên cạnh Cảnh Tây, bắt đầu tiến hành giờ giấc sinh hoạt theo quy củ.

Công việc là làm kế toán, sau đó còn phải làm nhiệm vụ. Tuy rằng được trốn việc và có hệ thống giúp đỡ nhưng vì để không cho người khác nhìn ra, phần lớn thời gian cậu vẫn phải đến công ty.

Mỗi ngày dậy sớm rời giường, buổi tối mịt mờ mới về nhà, ba ngày buồn tẻ cứ thế trôi qua, đến hôm nay Cảnh Tây gọi điện cho cậu, nói rằng giữa trưa sẽ đến công ty mang canh và điểm tâm ngọt cho cậu.

Lộ A lệ nóng quanh tròng: "Ôi anh em tốt của tôi ơi!"

Cảnh Tây cười: "Không cần cảm ơn."

Lộ A tắt máy, chờ đến giữa trưa, gặp được một người lạ hoắc, ngẩn tò te: "Cậu ta đâu?"

Người này tính tình chất phác hiền lành, nhưng hỏi thì đến ba câu lắc đầu không biết.

Không ra, Lộ A có thể đi điều tra nên liền phân phó hệ thống làm việc.

Trong tiểu khu có thể vết tích xóa bỏ của máy theo dõi, hệ thống khôi phục lại, hình ảnh ghi lại quá trình con thỏ nhỏ vừa ra cửa không bao lâu đã leo lên xe của Đoạn Trì, sau đó đánh một vòng về lại tiểu khu... Chuyện tiếp theo nó không dám chiếu tiếp vì dù gì nó cũng là hệ thống trực thuộc bộ phận trọng sinh, mà vị ngồi trong xe kia là Chủ thần của nó.

Lộ A nghe xong báo cáo: "..."

Hóa ra là mượn sức cậu đến đây để có thời gian đi hẹn hò!

Có còn là người không!

Anh em dù không phải là người, cậu vẫn phải tiếp tục làm việc.

Cậu vẫn tuần hoàn đi sớm về trễ, thứ bảy còn tăng ca... Cứ như vậy suốt hai tuần, anh em không phải là người lại tiếp tục dành hai ngày gửi đồ ăn đến, nhưng vẫn không chịu ló mặt ra.

Hôm nay cậu vất vả mới có được thời gian rảnh, muốn quay về nhà gặp anh em mình, lại thấy các bạn nhỏ vừa xem phim ngoài sân xong thì đã về phòng ngủ, dây thần kinh trong đầu cậu tức khắc đứt "phựt".

Phong Bạch Thanh nhìn thấy cậu theo mình đi lên lầu, còn có xu thế muốn vào thẳng phòng mình, dừng lại hỏi: "Có chuyện?"

Lộ A: "Có."

Phong Bạch Thanh dẫn người vào thư phòng, cùng nhau ngồi xuống, cho phép nói chuyện.

Lộ A đi thẳng vào trọng tâm: "Chị gái họ Trương bên ngoài là người của chú năm nhưng thật ra là người của thiếu gia đúng không?"

Phong Bạch Thanh hơi nhướng mày, không trả lời.

Lộ A nhịn không nổi: "Cậu muốn làm tới mức nào nữa? Cần tôi giúp cậu ép một trận không? Hai cây bút cùng vẽ thì càng nhanh đó!"

Phong Bạch Thanh nghĩ tới đánh giá của chị Trương về vị kế toán này, cảm thấy không phải là không được.

Hai người thương lượng một lát, sau đó Phong Bạch Thanh chào hỏi chị Trương, từ đây Lộ A bắt đầu phối hợp với chị giá họ Trương diễn kịch.

Phong Bạch Thanh quan sát ba ngày, buổi sáng hôm nay thì về nhà chính của nhà họ Phong.

Tập thể nhà họ Phong khiếp sợ, ngoại trừ hận cậu, phần lớn đều muốn chạy tới nhìn thử cậu sống như thế nào, nghe nói cậu chỉ đến lấy đồ thì cùng nhau khuyên bảo cậu ở lại đây vài ngày. Phong Bạch Thanh hoàn toàn làm lơ đi, ở trong nhà cũ của mình xem xét một chút thì đến nhà chính.

Xưa nay chú năm luôn co được duỗi được, tuy rằng đã trở thành gia chủ và chủ tịch công ty nhưng vẫn chưa chiếm đoạt tòa nhà này, vẫn để cho tiền gia chủ ở.

Sau lần liên hoan trước, đây là lần đầu tiên hai cha con họ gặp mặt nhau.

Tiền gia chủ không cam lòng nghỉ việc, muốn nói chuyện với đứa con bất hiếu này, nhưng lại không chịu hạ mình xuống, đang hết sức do dự thì thấy cậu bước vào cửa, sắc mặt đen lại: "Mày tới đây làm gì?"

Phong Bạch Thanh đóng cửa lại, tìm một chỗ ngồi xuống: "Tới nghe giáo huấn."

Tiền gia chủ nghẹn một bụng lửa giận, lập tức điên lên: "Mày cũng thấy mày làm chuyện ngu ngốc hả!"

Ông quở trách một hồi, bày ra đúng tư thế của một người cha giáo huấn con cái. Nhưng tự ông cũng biết mình không thể nói lý, đành dịu giọng: "Chúng ta là người một nhà, đánh gãy xương cốt vẫn còn dính gân, vì vậy cũng không cần xé rách mặt nhau như vậy."

Phong Bạch Thanh ung dung uống nước, chờ ông hạ màn, lại nhìn thấy anh cả và anh hai nhận được tin chạy đến khuyên bảo, cảm thấy thời gian đã đủ, đứng dậy rời đi.

Tiền gia chủ vội vàng gọi cậu lại: "Mày đi đâu?"

Phong Bạch Thanh: "Nghe giáo huấn xong thì đi về."

Tiền gia chủ: "..."

Thật sự là chỉ đến nghe giáo huấn?

Sao mà ông lại có một đứa con mất dạy như thế này!

Anh cả và anh hai thấy cậu không gây chuyện gì lớn thì khuyên cậu ở lại ăn cơm.

Phong Bạch Thanh cự tuyệt, trước khi đi còn liếc mắt nhìn bọn họ một cái: "Mấy người có hay không nghĩ rằng năm đó mẹ tôi thần trí không ổn định thì sao lại có thể thuận lợi mà mang tôi trốn ra ngoài được?"

Cha con ba người ngẩn ra.

Phong Bạch Thanh không cần nhiều lời nữa, trực tiếp rời đi.

Cậu vừa bước ra khỏi cửa, chú năm ở công ty đã nhận được tin tức.

Ông biết được rằng Phong Bạch Thanh ở trong thư phòng của anh trai mình tới mười mấy phút, mà ba cha con nhà họ còn nói về chuyện cũ, tức khắc cảm thấy không ổn.

Chó má nó không thể để yên cho tao kiếm tiền à!

Phong Bạch Thanh phái tên kế toán kia tới là để điều tra chứ không có cho ông cơ hội kiếm tiền!

Lúc trước vì để vượt ải khó khăn, ông đã đem toàn bộ người thân cận vào trong công ty, chỉ có thể dựa vào sự đầu tư của Phong Bạch Thanh để sống qua ngày, mạch máu công ty bị người ta bắt chẹt, với phong cách hành sự của Phong Bạch Thanh, về sau ông còn có kết cục gì tốt nữa.

Không được, phải hành động trước!

Chú năm bắt đầu hoài nghi ông lên ngồi cái ghế chủ tịch này thực chất cũng nằm trong kế hoạch của Phong Bạch Thanh, lại cảm thấy đứa cháu trai này y chang một con rắn độc, thật sự không đoán được cậu ta muốn làm gì gia tộc mình, vì vậy ông quyết định tránh đi lên đầu ngọn sóng.

Lộ A và chị Trương diễn vai phản diện trong công ty, phối hợp đào cho ông một cái hố to, nhìn ông ta từ từ đem tiền dư của công ty đi thì bắt đầu tự mình xuất kích.

Phong Bạch Thanh nhận được tin, chờ chú năm chạy trốn xong thì dặn dò phía Lộ A tiết lộ chuyện này ra bên ngoài, khiến cho bọn họ lâm nguy, sau đó phái người ra bến cảng bắt người.

Cảnh Tây dẫn đầu đội hình này, thuận lợi bắt được một con cá to vào lưới.

Khi chú năm gặp lại Phong Bạch Thanh thì đã là ở cục cảnh sát.

Kế hoạch của ông kỹ càng lại tỉ mỉ, hoàn toàn không hiểu sao lại bị bắt, cho đến lúc nhìn thấy Phong Bạch Thanh đứng sau lưng chị Trương, nháy mắt minh bạch mọi chuyện.

Phong Bạch Thanh dồn ép ông ta, khiến cho ông ta nghĩ rằng mình đang bị trả thù nên buộc phải ôm tiền bỏ trốn.

Bây giờ nghĩ lại, điều này cũng kéo theo công ty bị phá sản, ông cũng lâm vào kết cục không xu dính túi. Mặc dù bọn họ biết năm đó là do ông cố tình thả người ra bệnh viện, ông cũng hoàn toàn có thể dựa vào biện hộ rằng mình muốn giúp đỡ mẹ con họ đoàn tụ, cũng không tính là phạm pháp. Nhưng hiện tại mình dính phải tội danh lừa đảo chiếm đoạt tài sản, ai có thể tin lời ông.

Cuối cùng ông xé rách lớp mặt nạ lương thiện hiền lành: "Mày đã sớm biết là do tao làm?"

Phong Bạch Thanh ôn tồn nói: "Đúng vậy."

Chú năm nhìn sang chị Trương: "Tao tự thấy mình không hề đối xử tệ với mày, tại sao vậy?"

Chị Trương lạnh lùng đáp: "Tôi là con cháu nhà họ Trương ở Huyện Húc."

Chú năm ngẩn ra.

Ông ta luôn vì tiền mà không từ bất cứ thủ đoạn gì, chỉ cần có tiền trong tay, dưới chân mình người chết cũng không quan tâm.

Thì ra là vậy.

Ông ảm đạm cười, lại nhìn sang Phong Bạch Thanh: "Mày thắng."

Ông có chút hối hận, cảm khái nói: "Cả tao và cha mày đều không bằng mày."

Trên mặt Phong Bạch Thanh cũng không biểu hiện vui vẻ gì, nhìn đối phương bằng đôi mắt lạnh lẽo: "Chú năm, chú biết vì sao trước đây chú không thể ngồi vào vị trí chủ tịch không?"

Chú năm: "Vì sao?"

Phong Bạch Thanh: "Tôi nghe nói gần đây chú hợp tác với ai cũng thất bại nhỉ?"

Trong lòng chú năm nghĩ đến một chuyện, vẫn ngoan cố phản bác: "Do cha mày giở trò quỷ thôi!"

Phong Bạch Thanh tốt tính nói tiếp: "Quả thật là có do cha tôi và anh trai tôi động tay vào, nhưng nếu đổi thành người khác thì chú cũng sẽ gặp trường hợp tương tự."

Cậu dịu dàng vạch trần sự thật: "Chú là kiểu người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, thật ra chú ấy hả... Chẳng có năng lực để ngồi lên vị trí này đâu."

Chú năm ban đầu còn muốn mượn tình cảm gia đình vớt vát bản thân, bây giờ bị đâm trúng tử huyệt cả đời mình, gương mặt lập tức vặn vẹo, trực tiếp nổi cơn điên.

Phong Bạch Thanh khoái chí hưởng thụ lửa giận của đối phương, cảm thấy có thể kết thúc cuộc trò chuyện tại đây.

Sự tình nhanh chóng truyền đến nhà họ Phong, cả nhà đều ồ lên ngơ ngác.

Tiền gia chủ cũng đã biết được chuyện năm đó là do chú năm làm, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện, cuối cùng chủ động tìm đến con trai mình, dò hỏi cậu có phải là đã sớm biết là do chú năm động thủ hay không nên mới cố ý sắp đặt mọi chuyện đi đến bước đường này, buộc đối phương phải bại lộ dã tâm của mình, còn khiến cho bản thân ông rớt đài?

Phong Bạch Thanh ngồi trong vườn hoa ở biệt thự của mình, ăn pudding mới do đầu bếp trong nhà vừa sáng chế ra, nghe xong thì cười một tiếng: "Cha à, sao cha lại nghĩ như vậy?"

Tiền gia chủ: "Nếu không thì sao?"

Ông dừng lại, nói tiếp: "Hay là mày muốn công ty? Được thôi, mày lấy đi."

Phong Bạch Thanh: "Tôi không có hứng thú."

Cậu ôn tồn nói: "Chú năm tâm tâm niệm niệm muốn cướp vị trí của cha, tôi giúp chú ấy ngồi lên, làm cho chú ấy thấy rõ rằng bản thân không có năng ngồi ở đó. Mà từ xưa đến giờ cha luôn ở vị thế từ trên cao nhìn xuống người khác, tôi khiến cha rớt đài, là công bằng cho cả hai rồi đúng không?"

Tiền gia chủ: "..."

Phong Bạch Thanh nhìn thần sắc của cha mình, sung sướng bổ sung: "Tôi đã đáp ứng bỏ tiền, nhưng không nói cụ thể là bao nhiêu, bây giờ tôi đã đầu tư rồi, phía sau công ty sống hay chết tôi cũng không quan tâm nữa. Mọi người cố gắng lên nhé."

Tiền gia chủ: "..."

Hai phút sau, người đi đường nhìn vị tiền gia chủ điên cuồng gào thét bị vệ sĩ lôi ra ngoài, đuổi khỏi nhà chính.

Hệ thống nhỏ nhìn cốt truyện đang đi đến hồi kết, lại nhìn sang thời gian, tức thời lâm vào trầm mặc.

Không hổ là một đống tinh anh hợp tác với nhau làm nhiệm vụ, hiệu suất quá cao, mới có mấy tháng trôi qua mà nội dung gần như đã giải quyết xong hết.

Không đúng, từ từ...

Nó bỗng chốc phản ứng lại: "Cốt truyện thì xong rồi như cậu ta chưa có mở miệng nói chuyện!"

Cảnh Tây nhớ lại: "Ta nhớ hình như cốt truyện chính có nói là khi đám người đuổi giết "người kia" của cậu ta đến khiến cho họ gặp nguy hiểm thì cậu ta mới nói chuyện đúng không?"

Hệ thống nhỏ: "Đúng vậy."

Cảnh Tây: "Ồ."

Hệ thống nhỏ: "..."

Nó đối với câu trả lời này quá quen thuộc, lại "oe" lên khóc: "Ngay từ ban đầu ngài đã không chú ý rồi đúng không!"*

Bình luận

Truyện đang đọc