SỬA BUG Ở VŨ TRỤ TIỂU THUYẾT

Edit: jena 

Lực lượng của cộng đồng mạng vô cùng hùng hậu, tin tức lúc trước nhanh chóng bị đào ra.

Lúc ấy cũng có một nhân vật lên hot seach vì một mình tay không đánh nhau với hai Dị Lang trưởng thành.

[ Chuyện đó xảy ra ở Khâu Tự, một đánh thắng hai. Mấy tháng sau quan hệ của giám đốc Đoạn và Ất Chu bị phơi bày, mọi người bình luận thử đi. ]

[ Vậy nên thật sự là Ất Chu? Cậu ta trong lúc gặp nguy hiểm đột phá lên cấp S ư? ]

[ Dạ em quỳ. Rốt cuộc cậu ta có thể hấp dẫn được bao nhiêu Dị Lang vậy? ]

[ Tôi nhớ rõ chuyện này. Lúc đó có người hỏi có phải cấp S không, thì nhiều người nói là nhân loại không có ai cấp S ở Khâu Tự hết, vì vậy không có khả năng là nhân loại. ]

[ Đúng vậy, tôi cũng có ấn tượng về chuyện này. Trên mạng vì chuyện này mà có nhiều truyện đồng nhân ra đời lắm. ]

[ Ồ.. Không biết giám đốc Đoạn đang có suy nghĩ gì... ]

Ha ha ha ha mời ngài ấy lên đó đọc đi, truyện về ngài ấy có số lượng nhiều nhất đó. ]

[ Từ từ, nếu Ất Chu thật sự là người có thể chất đặc thù có thể hấp dẫn hai Dị Lang trở lên thì giống như... Ất Chu cũng không tính là "người định mệnh" của giám đốc Đoạn đúng không? Vậy là trên đời này vẫn còn một người là "người định mệnh" của ngài ấy đúng không? ]

[ Nói như vậy là tôi vẫn còn cơ hội? ]

Lăn giùm mấy thím ơi. Giám đốc Đoạn không phải kiểu người thích tam thê bảy thiếp đâu, thêm cái "người định mệnh" kia dù có tồn tại đi chăng nữa liệu có mị lực bằng Ất Chu không? Nói, ai dám đục thuyền nhà tôi, tôi cắn chết người đó! ]

Trên mạng là một màn huyên nháo, mà đầu sỏ gây tội thì chỉ chuyên tâm làm nhiệm vụ.

Cậu vốn là một học sinh danh giá trong trường, gen cấp S, chỉ số thông minh và năng lực là hàng thật giá thật không thể nghi ngờ, giữa tâm bão đi làm thủ tục chuyển trường ngay.

Dù bên kia đã khai giảng học kỳ sau nhưng vẫn không ngăn cản được tinh thần nhiệt huyết theo đuổi tri thức của Cảnh Tây.

Nhà trường cũng không muốn bỏ lỡ nhân tài, vì vậy hứng khởi đồng ý, hỏi cậu muốn học chuyên ngành nào.

Cảnh Tây đáp: "Triết học."

Nhà trường: "..."

Đúng là trường bọn họ có chuyên ngành triết học.

Nhưng một thiên tài cấp S lại không chọn chuyên ngành chiến đấu hay chỉ huy, sao lại muốn chạy đến trường quân đội học triết học? Thấy có vô lý không!

Nhà trường: "Em không suy nghĩ thêm một chút à?"

Cảnh Tây: "Dạ không. Em cảm thấy em thích hợp để làm một triết gia."

Nhà trường: "..."

Được rồi, chúng tôi đã nhìn ra rồi.

Cảnh Tây bổ sung: "Em cũng có ý muốn tòng quên nhưng không chắc mình có hợp không nên muốn đến trường quân đội để trải nghiệm không khí trước, nếu không hợp thì em sẽ rời đi, sẽ không gây phiền toái cho mọi người đâu."

Nghe qua có vẻ hợp tình hợp lý.

Nhà trường nghĩ đến thân phận ăn chơi trác táng của cậu, cũng không muốn khuyên bảo thêm, cứ cho cậu vào học rồi từ từ hướng dẫn cậu đi đúng chuyên ngành cũng được.

Vậy nên chuyện Cảnh Tây chuyển trường đã chắc như đinh đóng cột.

Tin tức này nổ ra cho đến lúc khai giảng học kì sau khi mọi người nhìn thấy Đoạn Trì dẫn cậu đến trường làm thủ tục nhập học, chuyển vào ký túc xá.

Diễn đàn của trường nháy mắt bùng nổ, hot search cũng theo đà chễm chệ trên cao.

Đầu tiên mọi người cảm thấy có lẽ cậu có lý tưởng cao đẹp muốn trở thành thiên tài cấp S đầu tiên cống hiến cho nhân loại, nhưng sau đó lại biết cậu theo học ngành triết học thì lại lời ra tiếng vào một phen, mỗi người đoán một ý.

Cảnh Tây hoàn toàn không quan tâm, bỏ vali vào phòng xong thì đi thăm quan trường, ăn một bữa cơm với Đoạn Trì, thành công ôm ôm ấp ấp đám lông mềm một lần cuối rồi đuổi vị giám đốc này đi làm.

Sau đó cậu nghe theo hệ thống nhỏ đến sân bóng rổ gặp nhân vật chính của cốt truyện thứ năm, Đông Liên.

Cốt truyện này tập trung vào hai nhân vật.

Một người ở chuyên ngành chỉ huy, một người ở chuyên ngành chiến đấu, bắt đầu huấn luyện chung với nhau từ năm hai. Vào ngày đầu tiên gặp gỡ đã lao vào đánh nhau một trận, sau đó từ từ làm quen, phát hiện tính cách của đối phương rất hợp với mình thì từ không thuận mắt nhau chuyển thành nắm tay nhau đồng cam cộng khổ, cuối cùng liên thủ với nhau đánh thắng một tên hải tặc khét tiếng của tinh vực.

Bug ở cốt truyện này là Đông Liên bị thương vì bão cát, phải nghỉ học m ột năm, hơn nữa học ở lớp mới không vui vẻ lắm, dẫn đến thành tích tốt giảm sút, dù cuối cùng vẫn thi đậu vào trường quân đội nhưng vì điểm thấp nên phải học ở ngành triết học.

Cậu dự định sẽ đổi ngành vào năm hai, mà nhân vật chính còn lại lúc đó đã lên năm ba, khi huấn luyện sẽ không gặp nhau.

Hệ thống nhỏ: "Ngài có kế hoạch gì không?"

Cảnh Tây đang đọc đi đọc lại quá trình này.

Dù bộ phận xuyên thư bị hư hỏng như thế giới vận hành vẫn cố gắng tự chữa trị cho mình, vì vậy trong một năm qua hai người họ cũng đã có quen biết nhau. Thế nhưng một người là sinh viên năm nhất của ngành triết học, một người là át chủ bài của chuyên ngành chỉ huy năm hai, cơ hội gặp gỡ nhau ít ỏi đến đáng thương, bọn họ chỉ có thể nói là "có biết tên" nhau mà thôi.

Cậu nói: "Trước tiên giúp họ làm quen nhau đã."

Cậu nói xong thì chợt cảm thấy một quả bóng bay tới chỗ mình, cậu thoải mái đón nhận nó, còn lấy bóng xoay xoay vài vòng trên ngón tay, cười hỏi: "Cho tôi chơi chung được không?"

Người của giám đốc Đoạn, thiên tài gen cấp S, danh tiếng ở tinh vực này vô cùng vang dội, ai cũng sẽ tò mò về cậu, vì vậy sẽ không từ chối.

Đông Liên hỏi: "Tôi nghe nói cậu muốn vào ngành triết học?"

Cảnh Tây gật đầu: "Đúng vậy."

Đông Liên: "Tôi cũng học ngành triết học, năm nhất."

Cảnh Tây ngạc nhiên: "Thật à? Cậu học lớp nào?"

Đông Liên: "Lớp một."

Cảnh Tây: "Trùng hợp quá tôi cũng học lớp một, chúng ta là bạn học cùng lớp rồi, vậy thì tôi và cậu chung một đội nha."

Những người còn lại trăm miệng một lời: "Không được!"

Đông Liên tuy học triết học nhưng cậu ta luôn muốn được vào ngành chiến đấu, thân thủ và sức lực không giống người bình thường chút nào.

Ất Chu còn là thiên tài gen cấp S, thân thủ như thế nào hả? Chỉ cần nhìn tư thế chạy điên khùng trên bãi biển của cậu ta khi tham gia game show truyền hình đi, ai mà dám đấu lại?

Hai người họ ở chung một đội thì sao mà chơi được?

Cảnh Tây vô tội: "Mọi người đừng tin lời đồn thổi trên mạng chứ, thật ra tôi không biết chơi bóng rổ."

Mọi người không tin: "Gì cơ cậu lừa ai chứ? Cậu cũng là một tên ăn chơi trác táng mà sao lại chưa chơi bóng rổ bao giờ?"

Cảnh Tây cười, nhướng mày hỏi: "Sợ vậy cơ à? Thế thì các cậu cùng lên đi, chúng tôi hai người một đội chấp hết năm người các cậu, dám không?"

Nhóm năm người cắn câu: "Ai không dám! Tới, mau lên!"

Cảnh Tây nhìn sang Đông Liên: "Cậu thì sao?"

Đông Liên có sợ gì, rất sảng khoái: "Tới!"

Trận bóng rổ 2VS5 bắt đầu, bên Cảnh Tây phát bóng.

Đông Liên muốn thử người mới này năng lực mạnh hay yếu, vừa vào trận đã truyền bóng cho cậu. Cảnh Tây không chút khách khí, nhanh nhẹn dẫn bóng vượt qua ba người, sau đó ngay tại chỗ ném một quả hai điểm vào rổ.

Những người lén lút vây xem ở gần đó: "..."

Đm, đẹp trai quá!

Nhóm năm người bi phẫn nhìn cậu: "Sao cậu bảo không biết chơi!"

Cảnh Tây vô tội: "So sánh với mấy kỹ năng khác thì trình chơi bóng rổ của tôi không tốt lắm."

Nhóm năm người: "..."

Lần này là nhóm năm người phát bóng.

Ưu thế của bọn họ là ở số lượng nhiều, vì vậy dựa vào việc chuyền bóng để đánh lạc hướng nhóm Cảnh Tây, thế nhưng lý thuyết thì không có vấn đề gì, chỉ có thực hành mới là chuyện. Thần kinh vận động của hai người kia quá mức khủng bố, chỉ truyền qua người thứ hai đã bị giành bóng.

Cảnh Tây đập bóng lùi về sau vài bước, ném một quả ba điểm.

Đông Liên: "Đẹp lắm!"

Nhóm năm người: "..."

Người xem xung quanh tụ tập càng nhiều, còn vang lên cả tiếng reo hò cổ vũ.

Cảnh Tây cảm thấy đây là một cơ hội không tồi, vừa chơi vừa bảo hệ thống nhỏ phát sóng trực tiếp.

Hệ thống nhỏ nhắc nhở: "Trường quân đội không cho công khai chuyện trong trường."

Cảnh Tây: "Ai nói ngươi phát sóng trên mạng?"

Hệ thống nhỏ: "Ngài muốn đăng lên diễn đàn trường luôn hả?"

Cảnh Tây: "Không, phát sóng cho Đoạn Trì xem."

Hệ thống nhỏ vốn còn tưởng chủ nhân có kế hoạch thúc đẩy tiến độ nhiệm vụ: "..."

Nó im lặng nuốt cục đường này xuống, tận tình giúp đỡ hai chủ nhân mình bồi đắp tình cảm.

Vì tách nhau ra nên Đoạn Trì đang có chút khó chịu, vừa thấy thông báo thì không khỏi cười nhẹ một tiếng, bắt đầu xem bé con nhà mình chơi bóng rổ cực đẹp trai.

Nhóm năm người liên tục thua cuộc bị đám đông xung quanh nhìn không rời mắt, nhanh chóng chịu không nổi nữa.

Cảnh Tây vô cùng chu đáo, bảo bọn họ có thể đổi người.

Quần chúng vây xem đã có người ngứa tay từ sớm, sôi nổi xung phong muốn vào sân. Ban đầu còn có những người chỉ muốn vào xem náo nhiệt, sau đó thì những người có kỹ thuật tốt cũng muốn vào thử sức.

Người vào sân lúc này là các sinh viên năm cuối, muốn chơi hai chọi hai.

Nhưng một người là Chủ thần có kinh nghiệm chiến đấu cả ngàn thế giới, một người là nhân vật chính của cốt truyện này, hai chọi hai cũng không có ai là đối thủ của họ.

Mà bị nhiều người vây xem xung quanh như vậy, những người chơi tiếp theo cũng không dám mở miệng chỉnh lại số lượng.

Vì vậy chơi thêm mấy trận, quần chúng vây xem không nỡ xem tiếp, có người còn ồn ào muốn cặp đôi này tách nhau ra.

Cảnh Tây nhìn qua: "Chúng tôi đều là hai sinh viên năm nhất học ngành triết học.

Cậu có hơi kinh ngạc nhìn xung quanh một vòng: "Tôi nghe nói trường của mọi người đặc biệt lợi hại, nhân tài trâu bò nhiều vô kể, là những sinh viên ngành chỉ huy và ngành chiến đấu ưu tú nhất của tinh vực."

Cậu lại khiêu khích đúng chỗ ngứa: "Mọi người chỉ... như vậy thôi hả?"

Mọi người: "..."

Cảnh Tây: "Thật là khiến tôi thấy ngoài ý muốn mà. Một trường đại học lớn như vậy lại không tìm ra hai người nào thắng được hai sinh viên năm nhất vừa vào trường?"

Mọi người: "..."

Đông Liên bỗng nhiên được đưa lên giàn hỏa thiêu: "..."

Người anh em này tôi thấy cậu đến đây không phải để đi học rèn luyện bản thân bổ sung tri thức mà là để tìm người tập thể dục chung với mình thôi đúng không!

Bình luận

Truyện đang đọc