SỦNG PHI CỦA HẮC ĐẾ

Dưỡng Tâm Điện

Các phi tần tập hợp đầy đủ để xem kịch hay, Đào Nhu quỳ trước thái hậu, mặt cô ả có vẻ khó chịu. Lệ phi nhếch mép cười, cô đang rất hả hê vì cuối cùng cũng trị được ả tiện tỳ này.

"Đào Nhu, ngươi biết tội của ngươi chưa? ".

Thái hậu tức giận nói. Đào Nhu vờ yếu đuối " Thái hậu, thiếp biết tội rồi. Xin người giơ cao đánh khẽ". Bạch phi cau mày, ả tiện tỳ này thật giỏi giả vờ. "Thái hậu, việc này không thể dung thứ được. Chỉ là một đào hát mà dám mê hoặc hoàng thượng lại còn ra tay với Tinh phi. Thần thiếp xin thái hậu hãy nghiêm trị". Lệ phi cũng châm dầu vào lửa " Đúng vậy, việc tốt của ngươi làm cả hậu cung ai ai cũng biết. Đừng tưởng mê hoặc được hoàng thượng thì xem thái hậu không ra gì! ". Đào Nhu cố gắng câu giờ, ả bắt đầu giở thói chảnh choẹ " Hoàng thượng yêu mến tài nghệ của thiếp, thiếp đâu có cách nào ngăn cản". Lệ phi nghe vậy biễu môi " Hư! Yêu mến tài nghệ? Thật nực cười, ngươi đừng tưởng bổn cung không biết ý đồ của ngươi. Gà rừng thì vẫn mãi là gà rừng đừng mong bay lên cành cao biến thành phượng hoàng". Câu nói này của Lệ phi vô tình đụng chạm đến Bác phi. Tú Xảo cuối mặt tỏ vẻ không vui, hành động đó bị Đào Nhu nhìn thấu, ả nhếch mép " Nương nương nói vậy là không đúng rồi. Ở đây cũng có một con gà rừng đột lốt phượng hoàng đó".

Thái hậu nhìn thấy Bạch phi có vẻ buồn, bà liếc Lệ phi ý kêu cô ta im lặng.

"Ngươi đừng lấy thân phận của mình ra so sánh với người khác. Ngươi không xứng đâu. Giờ hãy nghe hình phạt của ngươi đi".

Đào Nhu toát cả mồ hôi, ả ta đang cầu mong hoàng thượng đến kịp thời. 

- Đào Nhu vô lễ với Tinh phi, mê hoặc hoàng thượng, gây thị phi. Ta phạt ngươi....

"Hoàng thượng giá đáo! ".

"Chúng thần thiếp tham kiến boàng thượng! ".

Đào Nhu như mở cờ trong bụng, ả ta nhanh chóng chưng bộ mặt đáng thương ra.

"Miễn lễ! ". Hắc Lãnh Thiên ngồi cạnh thái hậu, hắn nhìn xung quanh rồi hỏi " Mẫu hậu, ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy? ". Thái hậu liếc Đào Nhi, bà ước gì có thể trị tội ả sớm hơn để hoàng thượng không thể ngăn cản. "Sao hả, ta chỉ là xử tội của một ả đào hát không biết phép tắc trong cung, như vậy cũng không được sao? ". Hắc Lãnh Thiên cau mày " Không phải, hoàng nhi chỉ thắc mắc là Đào nhạc nữ phạm phải tội gì mà phải đích thân người phán xử vậy ạ? ".

"Mê hoặc hoàng thượng, vô lễ với Tinh phi. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ phán ả tội chết rồi! ".

Hắc Lãnh Thiên cười " Ha, cái gì mà mê hoặc hoàng thượng chứ hả", hắn quay sang nhìn Lưu Ly. Thấy má cô ửng đỏ hân hỏi " Tinh phi, Đào nhạc nữ rốt cuộc đã làm gì nàng? ". Lưu Ly không muốn trả lời, Yến phi ngồi cạnh mới thưa " Cô ta sĩ nhục Tinh phi lại còn muốn huỷ dung nhan của muội ấy nữa. Cũng may là thái hậu tới kịp nếu không thì... "

Hắc Lãnh Thiên nhìn Đào Nhu " Đào nhạc nữ, nàng có gì muốn nói không? ". "Hoàng thượng, chỉ là hiểu lầm thôi". Ả ta nói mà khiến mọi người phát điên lên, hắn chỉ nhún vai rồi bảo " Chỉ là hiểu lầm thôi mà, mẫu hậu xin giơ cao đánh khẽ". Thấy Hắc Lãnh Thiên đã nói vậy, thái hậu cũng không muốn làm người mất mặt nên cứ thuận theo " Nếu hoàng thượng đã nói vậy thì ngươi có thể miễn tội chết". Ả vui mừng " Tạ thái hậu". "Đừng vội mừng", thái hậu nói tiếp " Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, bổn cung sẽ trục xuất ngươi ra khỏi cung, từ nay về sau không được đặt chân vào Tử Cấm thành dù chỉ một bước".

Đào Nhu hoảng hốt nhìn Hắc Lãnh Thiên " Hoàng thượng". Hắn khẽ nhướn mày " Thái hậu à chuyện này... ".

- Sao hả, không nỡ rời xa ả ta à? Sao ngài không phong cô ta làm hậu luôn đi.

"Mẫu hậu à, người phạt cái khác đi".

Thái hậu tỏ vẻ bực bội, Bạch phi thấy thế liền xen vào " Thái hậu, nếu hoàng thượng thật sự sủng ái cô ta thì người cứ giữ lại trong cung đi. Còn về hình phạt thì cứ để cô ta khổ sai dài hạn ở Tiện ngục vậy! ".

Đào Nhu có chút không cam tâm, nhưng thấy hoàng thượng gật đầu ả đành chấp nhận. Dù sao vẫn được bên cạnh hoàng thượng thì ả vẫn có cơ hội.

Bình luận

Truyện đang đọc