SỦNG PHI CỦA HẮC ĐẾ

Nguyệt Y Cung

Cánh cửa sổ mở toanh ra, Lưu Ly trầm mặc đứng cạnh khung cửa sổ.

"Chốn hậu cung đầy rẫy sự tranh đấu, làm sao ta có thể sống yên ổn đây. Ta nhớ cô cô và đại ca quá, không biết bây giờ họ đang làm gì nhỉ? ".

"Hoàng thượng giá đáo".

"Lui ra hết đi".

Hắc Lãnh Thiên bước vào, hắn có vẻ không vui. Người của hắn mà cô cũng dám động vào thì thật là to gan. "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng". Hắn bảo cô ngồi, ánh mắt cô chùn xuống khẽ quay đầu sang chổ khác. Hắc Lãnh Thiên nhâm nhi một tách trà, chiếc ly ngọc được chạm khắc hình phượng rất tinh xảo. Vẻ đẹp mong manh đó chỉ phút chốc rồi tan biến, hắn bóp nát ly trà. Lưu Ly hơi giật mình, cô nhìn hắn" Hoàng thượng, ngài đến trừng phạt thiếp sao? ".

- Đúng!

Rất dứt khoát, vẻ băng lãnh đó bỗng chốc tràn ngập khắp căn phòng. Hắn nắm chặt lấy bả vai của cô " Đến cả người của trẫm mà nàng cũng dám đắc tội thì quả thật là đáng chết". "Vậy ngài giết thiếp đi! ". Lưu Ly không chần chừ mà đáp, hắn nhếch mép cười " Đâu dễ như vậy, một nữ nhân xinh đẹp như nàng chết thì thật uổng phí". Lưu Ly khẽ nhăn mặt, hắn làm cô đau. Sự thô bạo của hắn khiến cô cảm thấy sợ, trước mắt cô là một con dã thú. Hắn hành hạ cô suốt đêm, quần áo thì rách tan nát, cô chỉ có thể chịu đựng chứ không thể phản kháng.

...

Canh ba,

Hắn ngủ say sau cơn khoái lạc. Lưu Ly lết cái thân xác đau đớn và tủi nhục vào bồn tắm, cô cố gắng dội sạch những thứ dơ bẩn mà hắn đã gieo rắc lên người cô. Thật xót xa, cô đã khóc. Giá như cô chưa từng nhập cung thì có lẽ bây giờ cô vẫn là một thiếu nữ ngây thơ trong khuôn viên rộng lớn của Lưu gia. Cô đơn quá!.

Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa sổ làm hắn chói mắt, thân ảnh cao lớn kia bật dậy. Hắn nhìn xung quanh, y phục của nữ nhân bị xé nát vươn vãi khắp sàn nhà " Lại nữa sao? ". Hắn ôm vỗ đầu vài cái. Không khí xung quanh sao im ắng quá, thì ra là do hắn thức sớm hơn mọi ngày.

Hắc Lãnh Thiên với tay lấy chiếc áo choàng lên người, vừa lúc đó Lưu Ly từ trong bước ra. Sắc mặt cô nhợt nhạt quá, hắn nhìn cô " Ta.... ". Sự sợ hãi đêm qua vẫn còn ám ảnh, Lưu Ly né tránh ánh mắt của hắn, cô nói " Hoàng thượng, ngài mau thay y phục rồi quay về điện đi. Hôm nay ngài phải lên triều mà". Hắn biết rõ đêm qua mình mất kiểm soát như thế nào nên cũng không muốn giải thích thêm nữa " Ừm! Được, nàng giúp ta". Lưu Ly giúp hắn thay y phục, bàn tay nhỏ nhắn của cô vô tình chạm vào tay hắn, vô thức cô rụt tay lại. Hành động đó khiến hắn có hơi ngỡ ngàng.

"Nàng sợ ta? ".

Lưu Ly cuối gằm mặt không đáp lại. Hắc Lãnh Thiên để ý thấy trên cổ cô có vài vết bầm tím, hắn toan đưa tay bề phía cô thì bị từ chối. Chân cô như đứng không vững vì đau, người cô run lên. Tuy cô biết bây giờ hắn đang rất tỉnh táo nhưng chuyện đêm qua cứ như khắc sâu vào trí óc, cô không thể kiểm soát sự sợ hãi đó.

"Ta... Ta xin lỗi". Lưu Ly cười nhạt nhoà " Hoàng thượng đâu có lỗi, đây là bổn phận của phi tần mà".

Hắn nhìn cô, thật sự bây giờ trong người hắn đang có một cảm giác khó chịu cùng cực. Hắn bước ra cửa " Trời còn sớm, nàng nên nghỉ thêm một lát nữa đi, trông nàng nhợt nhạt lắm". Nói rồi hắn rời đi.

Lưu Ly thở phào nhẹ nhõm. Cô kéo tay áo hiện ra những vết bầm tím trông đáng sợ " Hoàng thượng à, người có biết thế nào là chân ái không? ".

Bình luận

Truyện đang đọc