SỦNG PHI: NGẠO THẾ NGUYỆT HOA TUYẾT



Mây bay nước chảy, gió khẽ lay đùa nghịch với những chiếc lá khô, ngồi trên xích đu sau vườn, nhâm nhi tách trà do Cửu Nha pha, mùi hương bốc lên. Hoa Tuyết lười biếng ngắm cảnh đẹp trong vườn tự nhiên nàng cảm thấy thật yên bình, cái đẹp của cây của lá, những vệt nắng chiếu rọi bất quá là cái người trước mặt kia. Chán nản thổi một ngụm hơi trong tách trà:
_tỷ tỷ hôm nay ngọn gió nào lại đưa người đến đây thế này?

_tiểu thư, lục tiểu thư đến muốn đánh với người_Cửu Nha thật thà không hiểu ý của nàng đành thở dài cúi người nói nhỏ vào tai nàng
_à_làm vẻ nhớ ra đưa ánh mắt sáng rực nhìn Cửu Nha bên cạnh sau đó lại quay sang nhìn tỷ tỷ “nàng”_vậy thì đấu đi, tỷ muốn đấu thế nào?
_...._nhớt mép tự rủa đứa trẻ này quá ngu ngốc_đấu kiếm khí?
_ân_đặt ly trà xuống nhàn nhã, đứng dậy_vậy thì đấu thôi.
_......._nhìn hành động kia của Tuyết khó trách làm Thư Thư giật mình, con người được gọi là phế vật vậy lại muốn đấu với người kiếm sư cấp 7 như nàng, nên nói nàng ta có vấn đề hay muốn chết sớm đây?_được tiểu muội hay là đến bên kia_tay chỉ về một bãi đất trống trong vườn
_ân_quay người đến nơi kia, nàng muốn xem cuối cùng thì Nguyệt Thư Thư năng lực bao nhiêu với dáng điệu người cao hơn trời thế kia

Gió lay động, hương hoa thơm ngát những cánh hoa mỏng manh bị gió quật bay tá lả trên không trung, đưa mắt nhìn cảnh tượng này Tuyết lại thở dài cảnh này đẹp có đpẹ nhưng nó chẳng phải xuất hiện trong những màng tỉ tình của nhân vật “sói ca” cùng “công chúa” sao? Bây giờ ở nơi này có một chút không thích hợp nha
_Tuyết nhi, ta hỏi muội có hay không thật sự muốn đấu, hay chi bằng muội xin lội ta một tiếng thì tỷ muội vẫn là giản hoà, như thế phụ thân cùng mẫu thân không phiền lòng khiên cho người ngoài bàn tán nhà họ Nguyệt tỷ muội không tình thâm_hạt giọng, chất giọng của mỹ nhân có khác hạt giọng dịu dàng liền khiến lòng người nghe chùn xuống như muốn tới ôm thiên hạ vào lòng, bất quá Hoa Tuyết nàng bị miễn dịch với thứ kia
_tỷ tỷ, lâu không thỉnh giáo hôm nay muội muốn thấy thực lực được mọi người ca tụng của tỷ tỷ thân yêu ta, là muội muội tới nay vẫn không quan tâm tỷ thật vô tâm_ngươi chơi giọng trầm ta rơi lệ, đôi bên cũng xứng lắm rồi, vừa nghĩ mắt liền ần ận nước chỉ cần chớp mắt thì lệ như thác sẽ đổ xuống ngay lập tức_nhân tiện xin hãy giúp muội hiểu cái gì là đáng hay không đáng tham gia học viện_đổi giọng chất giọng lạnh băng “kịch” nhiêu đó cũng đủ nên nhanh lên còn trà nóng và bánh ngọt đang chờ nàng

_ta….._cười lạnh nhìn nàng xem ra cô thất muội này đầu đã vào nước, trong là nghĩ thế nhưng ngoài miệng vẫn có chút gì đó ấy náy_ta…ta vậy ta nhường muội ba chiêu
_tỷ tỷ thật tốt……._cười nhẹ, nhìn người trước mặt, để xem hôm nay cô còn giả ngu nữa không.
Nói đoạn, tay phải giơ lên, tay áo nàng lại vung ra chiếc roi vàng lấp lánh vun nhẹ, mũi roi vàng thuỷ chung nhắm hướng đối phương mà lao tới. Thư Thư giật mình, roi vàng huyễn lực kim, sử dụng roi, kiếm sư trung cấp, đùa chắc một phế vật mới ngày nào bây giờ lại…., tay nhanh chóng mang lá chắn màu xanh trong không khí kết tinh trước mặt, một lớp, rồi hai lớp, ba lớp rồi bốn lớp, bước chân của Thư Thư dần lui lại theo từng màng lá chắn. Nhìn ánh lục trên màng lá chắn, Tuyết cười lạnh, là mộc sao, xem ra muốn giết cô ta cũng hơi khó rồi (Chạng Vạng: *chú thích* huyễn lực ánh lục ngoài tác dụng công kích ngoài ra còn là lá chắn và một tác dụng phụ khác giảm bớt phần vết thương trên cơ thể vật chủ sử dụng có nghĩ có tác dụng trị thương cho người dùng nó, tuy nhiên nó chỉ giúp giảm bớt sự nghiêm trọng của vết thương chứ không hoàn toàn làm chúng biến mất hay chửa lành. Ngoài ra các loại huyễn lực khác cũng có phần phụ khác đến đó mình sẽ nói tiếp ^.^). Roi vàng cứ tiếp tục lao vun vút về phía Thư Thư, bất chấp hay không lá chắn màu lục kia, khí áp, cổ lục lượng rất mạnh khiến người nghẹt thở và người muốn chết còn hơn sống bây giờ là Thư Thư, cổ khí tức khổng lồ đánh dấu cấp bật quá kém cõi của mình và đối phương khiến ả đang hứng chịu. “RẮC….RẮC….BANH”_roi vàng chạm mạnh vào lá chắn dừng lại một chút nhả khí tức lá chắn không chịu nổi bắt đầu nức ra từng mảnh, từng mảnh rồi nổ tung thành bột phấn, tiếp đến 4 mảnh chắn sau đó cũng chịu chung số phận, roi vàng khi vượt qua lá chắn lại không có cảm giác hạ sức mà càng ngày một tăng đánh mạnh trên vai Thư Thư làm rách bộ y phục, máu từ vết thương bắt đầu ứa ra, da thịt mịnh màng cũng từ đấy mà lộ hết ra ngoài, không dừng, Tuyết khẽ run cổ tay roi tiếp tục xé rách trang phục của người trước mặt, chẳng phải muốn hành hạ người lắm sao? để xem tỷ tỷ “nàng” hưởng thụ cảm giác đó như thế nào? Không ngờ cảm giác này rất vui nha~. “Nguyệt Hoa Tuyết”, nàng trước kia vì sợ cái cảm giác bị vứt bỏ, bị con người không chú ý, không yêu thương, vì thế cái gì là đánh cái gì là hành hạ cái gì là phỉ nhổ “nàng” đều không màng, không thèm để ý,cố gắng tỏ vẻ hiền lành hết mực, yêu thương hết mực tất cả mọi thứ, nhu nhược, che dấu thiên phú của mình để tất cả tỷ muội cùng các huynh nàng được “toả sáng”, sau đó thì sao? Cuộc đời “nàng” chết, bị vứt bỏ, cũng không ai quan tâm, nàng uất ức mà chết, sau đó ~ à mà có sau đó không nhỉ? Băng Băng lại xuyên qua trả thù giúp nàng?Thật ra cô ta lại không biết cô ta quá ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân. Bây giờ thì tốt rồi nàng_ Nguyệt Hoa Tuyết phải ở đây thay thế cô ta trả thù còn cô ta thì sao? Chắc đang yên lành hưởng cuộc sống tốt đẹp ở nơi nào đó rồi. Trước giờ Vương Băng Băng nàng căm ghét cái gọi là ngây thơ, thì bây giờ nàng mới hiểu nàng THÙ nó, thù từ trong xương cốt tới huyết mạch. Vừa nghĩ, roi trong tay nàng không dừng lại quất mạnh vào Thư Thư, mọi dòn lại thêm sức, Thư Thư có tránh cũng không được đỡ cũng không xong nàng *(Nguyệt THư Thư) có cảm giác nếu đỡ thì chắc chắng cái mạng nhỏ của mình sẽ không còn


Bình luận

Truyện đang đọc