SỪNG SƠN DƯƠNG DƯỚI ĐUÔI HỒ LY

Editor: Mít

Beta: Anh Đào

Trần Nhung tỉnh lại, đã là nửa đêm.

Độ sáng của đèn ngủ được hạ tới mức thấp nhất, bóng đèn trắng sáng xuyên qua chụp đèn màu vàng sẫm tạo nên một vòng sáng ấm áp. Đồng hồ dạ quang phát ra ánh sáng xanh, đã là hơn ba giờ sáng. Ngoài cửa sổ vang lên tiếng xe cộ.

Ngoài ra, gian phòng rất yên tĩnh.

Tay phải của anh lần mò, sờ thấy chăn. Chăn được gấp phẳng, đặt ở chính giữa, là ranh giới giữa hai người.

Cô nghe lời vậy à? Nằm ngoài dự đoán của anh.

Một tay anh vắt lên trán, chưa kịp thở ra.

Người bên cạnh có động tĩnh, nói: "Anh tỉnh rồi à."

"Ừm." Anh nhìn phía Nghê Yến Quy.

Đèn ngủ bên cô đã tắt, bóng tối bao phủ, vẻ mặt của cô rất không chân thực. Cô ngồi dậy rồi đi xuống giường, ngồi lên sofa, hai tay vịn thành ghế, một chân hơi nhếch lên, chân còn lại đung đưa không ngừng chạm xuống đất.

Trần Nhung liếc mắt một cái, nghe thấy cô hết lớn: “Ngồi dậy.” Anh lập tức đứng lên, không cẩn thận đập tay vào sống mũi.

Cô còn nói: "Bật đèn."

Anh ấn công tắc.

Ánh đèn sáng choang, Nghê Yến Quy ôm tay, lạnh lùng nhìn anh.

Trần Nhung mặt không biến sắc: "Nghê Nghê, em tỉnh ngủ hay là chưa ngủ?"

"Có gì khác nhau sao?" Cô cong môi, nhưng đáy mắt không có ý cười.

"Anh sợ em thức đêm."

"Em mất ngủ, không ngủ được."

"Xin lỗi, anh vừa ngủ mất." Nói một cách chính xác là anh đã say rồi. Giống lần trong ký túc xá, nhắm mắt lại sẽ mất ý thức.

Nghê Yến Quy sửa lại lời của anh: "Anh say rượu."

Anh nói lời giải thích: "Đúng vậy, anh dị ứng với cồn."

"Vâng, em không biết." Thấy cô không quá để ý.

Anh mỉm cười: "Không có chuyện gì, ngủ một giấc là tốt rồi."

Cô híp mắt nhìn anh: “Biết lúc anh say rượu đã xảy ra chuyện gì không?”

"Anh không nhớ gì cả." Nhưng mà Trần Nhung nhớ lại, Triệu Khâm Thư bảo là anh say rượu sẽ nói linh tinh.

Nghê Yến Quy không có quanh co lòng vòng, nói thẳng cho anh: "Em hỏi anh, trước đây anh đã từng thích ai chưa?”

Trần Nhung thoáng trầm tư. Lẽ nào anh lại nói về “Bạch Nguyệt Quang”?

"Trả lời trong vòng ba giây." Cô dùng thời gian một giây đếm một, hai, ba.

Anh trả lời rất nhanh: "Trừ em ra thì không có người khác."

"Lúc uống say sẽ hay nói thật." Cô nhìn anh chăm chú: “Vừa nãy anh không nói như thế.”

"Anh nói cái gì?"

Nghê Yến Quy chống hai tay lên tay vịn ghế, đứng lên: “Anh có người trong lòng.”

Anh nghi hoặc: "Anh có người trong lòng?"

Cô đi tới, một cước giẫm lên giường, khuỷu tay chống lên đầu gối, khom lưng nhìn anh: “Người anh từng thích là ai?”

Anh hỏi ngược lại: "Anh đã từng thích ai?"

"Hỏi anh, đừng hỏi em!"

*

Trần Nhung nói anh thích một cô bé, từ rất lâu về trước.

Nghê Yến Quy truy hỏi là ai.

Anb không nói lời nào.

"Rất lâu là khi nào?" Nhưng mà, dù cô có hỏi thế nào, anh vẫn không trả lời.

Cô bóp gò má của anh đến đỏ chót, anh cũng không làm gì. Cô cho rằng anh chỉ là một tên ngốc mọt sách, trừ học tập thì cái gì cũng không biết. Không ngờ rằng anh lại thích một cô bé, cực kỳ lâu.

Nghê Yến Quy lăn qua lộn lại, xếp gọn gàng ranh giới, thậm chí còn đẩy anh về bên mép giường.

Anh nằm ở giường không nhúc nhích.

Cô đẩy, tiếp tục đẩy.

Chỗ anh nằm chỉ còn một chút xíu, hơi bất cẩn là sẽ ngã xuống.

Cô bóp gò má anh, lay lên lay xuống: “Thích ai?”

Hình như bị cô bóp đau, ngữ âm mơ hồ của anh chỉ có hai chữ: “Nghê Nghê.”

*

Nghê Yến Quy nói một cách lạnh lùng: "Đừng giả ngu, khai tình sử của anh ra mau."

"Em biết rồi thì có đánh anh không?" Trần Nhung run lẩy bẩy.

"Không chắc chắn.” Cô nghiêng người về phía anh: “Muốn xem anh thành thật đến mức nào.”

"Ừm..." Anh sợ hãi nhìn cô: “Đó là chuyện khi còn bé.”

"Đừng tưởng rằng chuyện lúc anh còn bé em không nhúng tay vào được. Anh là người của em, toàn bộ đều là của em, em muốn xen vào, muốn nhúng tay vào.” Cô vênh váo, hung hăng, ngang ngược không quan tâm lý lẽ.

Trần Nhung không lạnh mặt, ôn tồn nói với cô: “Ngồi xuống rồi nói.”

Cô thu hồi tư thế chị đại, ngồi lên giường.

Anh ngượng ngùng: “Là chuyện từ hồi học ở vườn trẻ.”

"Vườn trẻ? Khi đó anh đã thích một cô gái rồi á?”

"Không phải tình yêu nam nữ.” Trần Nhung suy nghĩ một chút: “Lớp học có một bạn nữ hung dữ rất thích véo mặt anh. Cô bé ấy rất bá đạo, không cho anh chơi cùng với bạn học nữ khác, chỉ cần anh nói chuyện với người khác thì cô bé ấy sẽ nổi nóng. Anh hết cách rồi, chỉ có thể chơi với một mình cô bé ấy.”

Chờ chút, chuyện anh miêu tả, hình như cô đã nghe qua ở đâu. Nghê Yến Quy nghi ngờ hỏi: “Bạn học nữ thích véo mặt anh tên là gì?”

Trần Nhung lắc đầu: "Quên rồi, lên tiểu học, đến trung học anh đều ngồi và trò chuyện cùng với con trai, nói về mấy đề tài thời thanh xuân. Anh tiếp xúc với bạn học nữ rất ít. Chỉ có mỗi cô bé ấy, mỗi ngày đều ép anh ngồi bên cạnh. Nhưng ở chung lâu, anh nhận ra cô ấy rất đáng yêu. Anh cảm thấy cái này chắc là thích. Sau này, mỗi lần nói đến chuyện yêu đương, anh nói có, đó là cô bé ấy.”

"Anh học ở vườn trẻ nào?"

"Vườn trẻ Tiểu Quỳ Hoa."

Vừa hay, Nghê Yến Quy cũng ở vườn trẻ Tiểu Quỳ Hoa. Cô nhớ là cô thích véo mặt một bạn nam ngoan ngoãn. Còn lại đã quên hết: “Không phải anh không ở nơi đó sao?”

"Trước đây anh ở đó. Ba năm trước đã chuyển đi."

"Anh yêu thích lương thiện đáng yêu mà. Bạn học nữ này bá đạo như vậy, anh còn coi là đối tượng yêu thích à?”

"Véo mặt nhiều, véo ra cảm tình luôn. Anh bị cô ấy lôi kéo tay rất mạnh, khi còn bé cảm thấy nắm tay là một loại nghi thức. Thế nhưng, sau khi tốt nghiệp mẫu giáo, anh không gặp cô ấy nữa. Coi như gặp mặt, cũng không nhận ra được."

Chuyện cô véo mặt bạn nam, Lâm Tu biết, cô biết. Nếu Trần Nhung không phải người trong cuộc thì không thể biết. Cô chọc chọc mặt anh: “Nếu như em phát hiện anh gạt em, em sẽ không khách khí.”

"Không lừa em. Cô ấy chính là người mà anh đề cập vào buổi tối ở ký túc xá trước đây. Còn nói thật sự thích, chỉ có em.”.

Nghê Yến Quy ngẩng đầu lên: "Nhớ kỹ, anh chỉ được có một mình em. Nếu như anh có ám muội với người khác, em sẽ làm cho anh không sống được.”

Anh gật đầu: "Được."

"Tạm thời tin anh." Tâm trạng dời sông lấp bể đã an tĩnh lại. Nghê Yến Quy hết giận, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liếc mắt nhìn Trần Nhung một cái.

Anh vẫn sợ hãi.

Cô hắng giọng một cái: "Anh biết không, khi bóng đêm buông xuống, con người sẽ xuất hiện một ‘cái tôi’ khác."

"Đúng, đúng thế."

"Đúng không, mỗi người chúng ta cũng sẽ như vậy. Đoạn đối thoại lung tung vừa rồi, có thể là áp lực ban ngày quá lớn.” Nghê Yến Quy che gò má lại: “Trước đây em không phải người như thế.”

Trần Nhung ôm chầm lấy cô, hôn trán cô một cái: "Em nghỉ sớm một chút."

Cô ngoan ngoãn nằm xuống, hỏi: "Nhung Nhung, có phải anh bị em dọa sợ không?”

"Không có. Nghê Nghê dịu dàng nhất."

"Em ngủ đây." Miệng Nghê Yến Quy cong lên cười, cô đã hiểu rõ thế nào là mở cờ trong bụng. Từ khi còn ở vườn trẻ anh đã thích cô: “Muốn được hôn trước khi ngủ.”

Anh cúi đầu hôn cô: "Ngủ ngon."

Có vẻ thật sự mệt mỏi. Chưa tới một phút cô đã ngủ thiếp đi.

Trần Nhung nắm mấy cái trên núi tuyết của cô.

Cô ngủ say như chết, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Anh ngồi lặng lẽ trong đêm thở dài một hơi.

Anh xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa. Xuống lầu đến quầy lễ tân, anh nói: “Xin lỗi, cho tôi thêm một phòng nữa.”

Sau đó, Trần Nhung đi cửa hàng tiện lợi mua hai bình nước lạnh. Anh dội một đợt nước lạnh lên, chỉ có một mình anh, chưa lau khô người đã đi ra.

Từ gương phòng tắm có thể nhìn thấy mỗi bước chân của anh, có hình hồ ly chín đuôi phía sau.

Dội hơn nửa bình nước đá, Trần Nhung nằm trên giường, lại không ngủ được. Anh ngồi dậy, dùng một tay tự xử, chơi đến tận hừng đông.

Gần tám giờ sáng, anh trở lại phòng trước đó.

Nghê Yến Quy chưa tỉnh.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa, đi xuống lầu mua bữa sáng. Lúc này, anh nhận được điện thoại của Triệu Khâm Thư.

Câu đầu tiên Triệu Khâm Thư đã hỏi: “Trần Nhung, cậu có đó không?”

"Đây."

Không biết Triệu Khâm Thư nói chuyện với ai đó: "Cậu ấy nói cậu ấy ở đó."

Trần Nhung: "Cậu nói chuyện với ai?"

"Hà Tư Ly, mình gặp cậu ấy ở căng tin, trêu chọc một hồi đêm qua cậu không trở về. Cậu ấy hỏi mình là có liên hệ với cậu không?” Nói tới đây, Triệu Khâm Thư hạ giọng nói: “Mình là người thức thời, đương nhiên sẽ không quấy rối cậu, đúng không?”

"Ừm." Người phía trước vừa tiến lên, Trần Nhung cũng bước lên hai bước.

Triệu Khâm Thư: “Hà Tư Ly cứ khăng khăng nói cậu ra khỏi trường sẽ gặp nguy hiểm, con trai ở bên ngoài phải tự bảo vệ mình. Mình không còn cách nào khác đành gọi điện cho cậu.”

"Ồ."

"Hà Tư Ly muốn nói với cậu hai câu.”

Sau đó, điện thoại vang lên tiếng Hà Tư Ly: “Trần Nhung.”

Trần Nhung: "Ừm."

"Tối hôm qua không gặp ai chứ?”

"Không."

"Vậy thì tốt, về trường sớm một chút." Sau đó, cô ấy trả điện thoại lại cho Triệu Khâm Thư.

Triệu Khâm Thư hỏi: “Cậu và Hà Tư Ly có chuyện gì à?”

"Không có." Xếp hàng đến lượt Trần Nhung, anh nói: “Vậy nhé.”

*

Sáng sớm Nghê Yến Quy đã tỉnh lại, lập tức kiểm tra quần áo của mình. Vẫn là bộ mặc tối qua, không có dấu vết kéo xuống. Quần áo có chút nhăn vì cô ngủ bị ép xuống. Ngoại trừ mấy nếp nhăn này, không còn gì khác. Cô đứng trước gương soi hồi lâu, lại kiểm tra cổ áo. Trên người vẫn là dấu vết “từ khi Trần Nhung mất bình tĩnh” để lại, không có vết mới.

A, tức chết cô rồi.

Trần Nhung là cái tên đàng hoàng nghiêm túc, kế hoạch A và B tuyên bố thất bại. Người mà Nghê Yến Quy đã chọn, cô có thể oán hận cái gì? Cô yêu thích chính nhân quân tử cơ mà.

Ở giường bên còn lại, chăn gối ngay ngắn, không thấy người đâu.

Lần này có cảm giác vừa thơm vừa trầm, không biết Trần Nhung đi ra ngoài từ khi nào? Cô lại nằm lại giường, lăn qua lăn lại, rồi vỗ gối của Trần Nhung, đặt nó lên. Dù sao ít nhất cũng đã nằm cùng giường chung gối. Cô nhướng mi lên, nhìn thấy đồng hồ thì đột ngột ngồi dậy.

Cô nhắn tin cho Liễu Mộc Hi: “Tiết một mình không tới kịp được, nếu giáo viên điểm danh, cậu xin nghỉ giúp mình một ngày nhé."

Liễu Mộc Hi: “Cả đêm không về, cậu đã hoàn thành sinh mệnh hòa hợp rồi à?”

Nghê Yến Quy: "Đầu óc đen tối, Trần Nhung không phải là người như thế."

Mắt Nghê Yến Quy đầy ý cười.

Trần Nhung nhà cô là người tốt.

Cửa mở.

Trần Nhung đi vào, nói: "Dậy rồi sao? Anh đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, em ăn trước một chút đi, lát nữa còn đi học.” Trên tay anh ôm hai túi giấy đồ ăn sáng.

Nghê Yến Quy mới ngồi dậy khỏi giường. Cô đã quên Trần Nhung là học sinh giỏi thích học tập, không giống với người vừa rời giường đã muốn cúp học như cô. Tuy như vậy nhưng cô vẫn muốn đùa anh: “Tối hôm qua, sau khi em ngủ, không có chuyện gì chứ?”

Trần Nhung ngẩn người, cúi đầu: "Không có."

Cô nhảy đến trước mặt anh, ôm lấy cổ anh: "Thật à?"

"Thật." Giọng nói rất nhẹ, nhưng rất có niềm tin.

"Tại sao? Em không đáng yêu sao? Không phải nên ôm lấy em không tha sao?"

Trần Nhung cười: "Em rất ngoan, anh sợ quấy rầy em ngủ.”

Nghê Yến Quy nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, hôn lên mặt anh một cái: “Anh cũng rất ngoan.”

Túi giấy McDonald vang lên tiếng nhỏ “loạt xoạt” vì anh đột nhiên dùng sức.

Cô thấy rõ tai anh ửng đỏ, véo nhẹ một cái: “Anh ngại cái gì, chúng ta là tình nhân.”

"Ừm. Ăn điểm tâm cùng nhau không?” Anh cúi đầu, hôn lên gò má cô một cái.

Khi Trần Nhung muốn rời đi, cô kiễng chân, cắn vào môi anh.

Anh không từ chối, một tay nắm eo cô, ấn lên một nụ hôn sâu. Ban đầu chỉ dán môi vào nhau, nhưng sau đó cô cuốn lấy đầu lưỡi anh, anh từ từ không còn vững vàng.

Hai người khó mà tách rời.

"Nghê Nghê, buổi sáng có khóa học." Anh dán vào môi cô.

"Vâng." Cô hơi thở dốc, mắt chăm chú nhìn anh.

Anh đưa tay che khuất: "Đừng nhìn anh như thế."

Mắt tối sầm lại, cô hỏi: "Tại sao?"

"Sẽ đi học muộn."

Anh đúng là thành thật. Cô chụp lấy tay anh: “Ở khách sạn một đêm mất không ít tiền, không làm chút gì thì lãng phí.”

"Ấy... Tối hôm qua đã lãng phí rồi."

Cô nâng mặt anh lên: "Cho anh cơ hội bồi thường."

Trần Nhung thở dài một hơi, bỏ bữa sáng xuống, ôm lấy cô, hôn xuống.

Nghê Yến Quy cười thầm. Tên ngốc mọt sách cũng không quá cổ hủ, câu dẫn một lát sẽ bị quyến rũ. Có lẽ chẳng bao lâu nữa hai sinh mệnh sẽ hài hoà.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc