SỪNG SƠN DƯƠNG DƯỚI ĐUÔI HỒ LY

Editor: Mít

Beta: Anh Đào

Trần Nhung quá ngang ngược.

Thậm chí Nghê Yến Quy cảm thấy, nếu đây không phải nơi công cộng, có thể anh đã đè cô ngay lập tức rồi.

Hơi thở xung quanh anh đều nói lên khát vọng. Anh tạm dừng một chút, rời khỏi một lát rồi lại phủ lên. Người này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, anh không khống chế mình nữa, lại rất ngang ngược, đây gọi lại cướp đoạt tàn bạo.

Phong thủy luân chuyển.

Trước kia Nghê Yến Quy ước gì Trần Nhung có thể to gan một chút, anh cực kỳ kiềm chế, cùng lắm là trong rạp chiếu phim mới phóng túng một chút.

Cô mong chờ cái cọc gỗ này được khai sáng.

Nhưng bây giờ, bọn họ đứng trên đường trường, giống như trốn sau sân khấu. Những ngọn đèn cao sừng sững phía trên những tán lá còn xanh, chỉ có vài tia sáng yếu ớt len lỏi qua những tán cây.

Anh không coi ai ra gì, nhấm nháp cô từ ngoài vào trong một lần. Thả môi cô ra thì lại chuyển lên vành tai, anh khẽ cắn nhẹ một cái rồi nói: “Muốn lâu rồi.”

Nếu như cô còn thích anh, anh sẽ lo lắng, sẽ lý trí một chút. Nhưng mà bây giờ, vua cũng thua thằng liều, anh đơn giản làm cho cô từ ghét trở nên càng đáng ghét hơn thôi.

Nghê Yến Quy không chịu được sức nặng của cái túi, ngón tay bị ghìm đến phát đau, ngay khi anh nhẹ tay đi.

Trần Nhung nhanh tay nhanh mắt, cầm lấy túi.

Tay cô nhẹ bẫng đi.

Mặt đối mặt, khoảng cách gần đến mức nghe được cả nhịp thở của nhau.

Dưới bóng cây, khuôn mặt anh không rõ lắm, nhưng cô cảm thấy có một thứ gọi là dục vọng thiêu đốt đôi mắt anh. Trong lòng cô tức giận, nhưng trong bầu không khí này, cơn tức giận của cô lại tăng lên một nửa, kẹt ở giữa không trung. Tiếng thở dốc của cô quá ám muội, giống như muốn tới nhưng còn cự tuyệt, cô há mồm, muốn hắng giọng trước khi quát lớn.

Trần Nhung lại đè xuống, hai tay ôm lấy eo cô, chăm chú ôm cô vào trong lòng.

Nghê Yến Quy nghe thấy tiếng cười từ phía xa.

Không biết đám người kia nhìn thấy đôi tình nhân đang ôm hôn dưới gốc cây, hay chỉ là chuyện cười giữa đám bạn bè. Lúc sau lại truyền tới tiếng cười to.

Trần Nhung ngừng lại.

Hai người nhìn nhau, dường như vẫn là một đôi tình nhân.

Nhưng Nghê Yến Quy lại phát hiện, đây là một Trần Nhung xa lạ.

Bỗng nhiên cô hồi thân, đưa tay định tát vào mặt anh.

Anh không tránh, thậm chí còn chẳng thèm nghiêng đầu.

Cái tát kia không hạ xuống, dừng lại giữa không trung. Tay cô run rẩy, muốn rút về. Sau đó, cô cắn môi, lòng bàn tay biến thành nắm đấm, vung về phía bờ vai anh.

Trần Nhung nói: "Vết thương lần trước còn chưa lành."

"Đáng đời." Cô đấm mạnh xuống, dùng mu bàn tay lau môi, chất vấn anh: “Đây chính là con người thật của anh đúng không?”

“Không.” Anh có chút gợi đòn: “Anh còn muốn làm nhiều hơn nữa.” Lúc này suy nghĩ lại, buổi tối hôm đó hai người còn chưa làm hết hứng.

Nghê Yến Quy tức giận: "Đầu anh toàn suy nghĩ những thứ không tốt lành."

"Không có người đàn ông nào không muốn làm chuyện đó với người con gái mình thích.” Anh rất thẳng thắn: “Trừ khi người đàn ông đó có bệnh.”

"Người Trung Quốc coi trọng vẻ đẹp tinh tế."

"Trước đó sao em luôn động tay động chân với anh?"

Nghê Yến Quy không có gì để nói, lúc sau mới nói ra một câu: "Có thể thấy chúng ta đều không phải thứ gì tốt đẹp. Giả tạo mãi cũng chỉ thế thôi, may mà chúng ta đã chia tay.”

"Ồ."

Cách anh nói chuyện làm cô rất tức giận. Anh nói ít nhưng hàm ý nhiều, cô càng tức. Thái độ của anh rất qua loa, cô lại muốn giơ nắm đấm lên.

Trần Nhung nhắc nhở nói: “Đánh nữa là đi viện đấy.”

Cô đập anh một cái, lần này đổi sang vai khác, nhưng lực tay vẫn mạnh như trước: “Đừng có diễn trước mặt tôi.”

Trần Nhung xách túi hơi khó, dừng một chút, anh ổn định lại, cầm túi xách lần nữa: “Coi như anh đeo mặt nạ, cũng chẳng có được cái gì tốt.”

Nghe thấy tiếng than thở của anh, cô cuối cùng cũng thoải mái: “Đâu chỉ không được cái gì tốt. Thật sự làm phiền tôi, tôi cho anh nửa đời sau nằm trong bệnh viện.”

Trần Nhung hơi nhướng vai: "Chết dưới hoa mẫu đơn." Không nói tiếp câu sau

Cô căng mặt lên cười: "Chỉ là không biết cây mẫu đơn này, anh có định chỉ hái một bông hay không?”

"Em có ý gì?"

"Tối hôm đó anh rất bận nhỉ, tôi vừa nói chia tay, ngay sau đó anh đã có scandal mới. Tôi còn phải khen anh quá giỏi đó, đúng không.” Nghê Yến Quy cắn răng: “Hay là anh đã hái một bông mẫu đơn khác từ trước rồi?”

Các bạn học khác có nói nhiều thế nào đi nữa cô cũng không quan tâm, chỉ là những cuộc thảo luận đó đã khắc sâu vào trong lòng cô. Chỉ đến khi cô đã chia tay với Trần Nhung thì cô mới tiện thể nhắc lại vấn đề này, tất cả chỉ có thế thôi.

Trần Nhung bận rộn học tập, thi cuối kỳ, lại còn thất tình, nên anh chỉ muốn tập trung vào việc học, ngăn chặn hết những bát quái trong trường.

Triệu Khâm Thư không nói, Trần Nhung cũng không biết, scandal của anh đang lan rộng. Lúc này nghe thấy ý tứ của Nghê Yến Quy, anh hạ giọng xuống: “Người anh ôm chỉ có mình em, chỉ hôn mỗi em, cũng chỉ làm với một mình em.”

Có người đi ngang qua, không biết có nghe thấy lời này hay không mà lại nhìn sang.

Nghê Yến Quy dựa vào gốc cây, hạ giọng nói: “Ai biết được anh ăn trong bát còn muốn dòm trong nồi hay không? Lại nói, chúng ta đã chia tay, sớm muộn gì anh cũng có người khác, ôm hôn hay làm bất cứ điều gì mà anh muốn cũng được.”

Trần Nhung hơi cúi đầu: “Đối tượng anh muốn làm chỉ có em, nếu em không tin, bây giờ anh có thể làm cho em xem.”

Cô lại đấm vào vai anh: “Tôi không rảnh đứng đây nói chuyện với anh, trả đồ cho tôi.”

“Anh giúp em xách về.” Trần Nhung nói: “Trên đường sẽ nói cho em, anh muốn ‘làm’ cái gì.”

Nghê Yến Quy kinh ngạc: "Sao anh có thể mặt dày như vậy?"

"Học theo em."

"Mắc mớ gì đến tôi, bản thân anh tồi tệ, tôi không thích người xấu."

"Anh cũng vậy, người yêu của anh lúc nào cũng đáng yêu.”

Nghê Yến Quy nở nụ cười: “Đáng tiếc, tôi không phải.” Cô muốn phân tích từ nhiều phương diện, nếu tính cách giống nhau mà làm người yêu thì không có kết thúc có hậu.

Anh nói: “Em chính là như vậy.”

Trong nhất thời, cô khó có thể phản bác về hình tượng của mình trong lòng anh: “Có câu ngựa khôn không ăn chỗ cỏ đã ăn qua, tôi là một con ngựa khôn.”

Nghê Yến Quy đi phía trước.

Trần Nhung đi phía sau.

Có một nam sinh đi phía trước phất phất tay về phía này, Nghê Yến Quy không quen.

Nam sinh gọi: "Trần Nhung."

Trần Nhung thân thiện chào hỏi đối phương.

Nam sinh dừng lại: “Vấn đề thảo luận ngày hôm qua rốt cuộc mình cũng hiểu được rồi, cảm ơn cậu.”

Trần Nhung nâng kính mắt: “Không có gì, bạn bè giúp đỡ nhau là điều đương nhiên.”

Ở đâu ra chuyện lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui. Nhưng Nghê Yến Quy không thể hiện cảm xúc, trừng mắt nhìn anh.

Nam sinh đi xa.

Cô cười quái dị một chút, chế nhạo: “Sao anh không đi học học viện điện ảnh? Đến trường mỹ thuật thật sự lãng phí nhân tài.”

"Một người khi đã đạt tới trình độ nào đó trong một lĩnh vực, thì sẽ không còn hứng thú với hư danh nữa."

Nghê Yến Quy: "..."

Cô cho rằng da mặt cô đã đủ dày, không ngờ, người này dùng một khuôn mặt tươi cười khiêm tốn, nói khoác không biết ngượng: “Tôi cũng phải đỏ mặt hộ anh.”

Trần Nhung gật đầu: “Em biết cách khống chế sao cho đỏ mặt không? Thực ra có thể lợi dụng hơi thở.”

Thái dương cô hơi giật: “Tôi cũng không cần học mấy mánh khóe này, tôi chân thành với người khác, không có dã tâm. Tôi sẽ không giống như anh, trong lòng có tới mười tám cái ngã rẽ.”

“Ừm.”

"Hơn nữa, rõ ràng chúng ta đã chia tay, tốt nhất là đừng gặp nhau, đừng nói chuyện.”

Trần Nhung nâng túi trong tay lên: “Nhưng anh có thể xách đồ giúp em.”

“Đó là anh tự nguyện, tôi cần anh giúp à? Nếu không muốn thì trả lại túi cho tôi!”

“Anh muốn.” Anh cúi đầu, nói sát vào tai cô: “Đương nhiên là anh muốn rồi.”

Hơi thở của anh đến cùng với cơn gió lạnh, vừa nóng vừa lạnh tiến vào tận xương tủy cô, không phân biệt được đây là cảm giác lạnh hay là tê dại.

Cô lại giờ nắm đấm lên đánh anh lần nữa.

Trần Nhung né được.

Tay Nghê Yến Quy đấm vào khoảng không, trong lòng cũng hụt hẫng. Giống như anh nói, bây giờ anh không chiếm được chỗ tốt từ cô, vậy sao còn phải ngụy trang?

Không phải Trần Nhung lừa cô sao?

Hoặc là anh không chỉ muốn lừa dối cô, mà còn muốn lừa cả thế giới?

*

Vì đang suy nghĩ, Nghê Yến Quy im lặng.

Sau khi tắm xong, hơi nước bao phủ xung quanh mặt, cả người trầm ngâm.

“Nghĩ gì thế?” Liễu Mộc Hi quơ tay trước mặt Nghê Yến Quy.

Có một quyển sách tâm lý học trước mặt cô.

Nghê Yến Quy lật vài tờ, nói: "Mình đang nghĩ về môn tâm lý học.”

Đã đến cuối kỳ, tất cả các khóa học đều bắt đầu tổng kết.

"Khóa học nhiếp ảnh của bọn mình cũng đang trong quá trình chạy nước rút.” Liễu Mộc Hi nâng tay lên nhìn bức ảnh.

Năm bức ảnh, bốn cái là bạn học nam, cái còn lại là một bạn học nữ.

Nghê Yến Quy chỉ nhận ra một người trong đó, là Triệu Khâm Thư, hỏi: “Chụp ảnh này làm gì?”

Liễu Mộc Hi: "Đây là một chủ đề của khóa học nhiếp ảnh. Chủ đề tuần này là bạn học, hơn nữa phải là bạn bè trong cuộc sống. Tấm ảnh này chụp bạn học trong lớp, mình muốn chọn một người trong số đó để làm đầu đề cho bài tập của mình.”

Nghê Yến Quy: "Ừ."

Đây là sở thích của Liễu Mộc Hi, dù vứt máy ảnh đi cũng vẫn đam mê nhiếp ảnh. Sau này cô ấy lại đổi ống kính mới, nhưng thật ra lười hơn trước nhiều.

Nghê Yến Quy có thể hiểu được sự lười nhác của Liễu Mộc Hi. Bây giờ cô cũng như vậy, không có năng lượng, thường xuyên thấy mờ mịt.

Liễu Mộc Hi nói: "Thực ra, mình đã nghĩ ra một chủ đề. Từ lúc mới đi học đã nghĩ ra rồi, có điều không chọn được ai.” Cô ấy nghĩ được một loạt chủ đề phù hợp cho Chu Phong Vũ. Lúc vừa bắt đầu cô ấy đã tưởng tượng ra rồi, nhưng đây cũng chỉ là trong suy nghĩ mà thôi.

Cô ấy đặt bức ảnh xuống: “Haiz, mình là một người đam mê cái đẹp.”

Có thế nhận ra năm người trong ảnh đều là những người rất ăn ảnh.

Liễu Mộc Hi nhìn trái nhìn phải: “Yến Quy, cậu giúp mình chọn một cái đi.”

Nghê Yến Quy: "Ham mê cái đẹp à, chọn Triệu Khâm Thư đi.” Có thể là người trong lòng của hàng vạn nữ sinh, giá trị nhan sắc của Triệu Khâm Thư chắc chắn vượt qua ải. Khuôn mặt của anh ấy trong năm bức ảnh cũng xuất sắc nhất.

Liễu Mộc Hi: "Đúng là không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chọn cậu ấy.”

Nghê Yến Quy: “Triệu Khâm Thư đã chọn một bạn học nữ trong câu lạc bộ của bọn mình.”

“Mình biết, cậu ấy nói đó là một cao thủ võ lâm.” Liễu Mộc Hi nói: “Cậu ấy chọn là việc của cậu ấy, mình chọn là việc của mình, Triệu Khâm Thư nhận xét ảnh của mình không có linh khí như trước đây. Mình chỉ cần cậu ấy làm tư liệu sống thôi, nếu như ảnh không có linh khí thì việc đó không liên quan tới mình, đó là vấn đề của cậu ấy.”

Trong bài tập trước của Liễu Mộc Hi, cô ấy đã chọn Chu Phong Vũ làm bối cảnh, sau đó cô ấy chỉ chụp phong cảnh. Đây là lần đầu tiên cô ấy chụp ảnh người.

Nghê Yến Quy khép sách lại: “Khi Triệu Khâm Thư đi học, vẫn luôn như hình với bóng với Trần Nhung à?”

“Đúng vậy.” Liễu Mộc Hi ngồi thẳng..

Mấy đề tài gần đây trong ký túc xá không đề cập tới Trần Nhung. Lúc này Nghê Yến Quy nhắc tới, giọng nói rất bình tĩnh, giống như tự thuật.

Càng bình tĩnh càng thấy kỳ quái. Mà càng kỳ quái hơn là Nghê Yến Quy chỉ nói câu này mà không nói gì nữa cả.

Liễu Mộc Hi cũng không hỏi.

Nghê Yến Quy bò lên giường, xốc gối bên cạnh lên.

Luôn đi cùng với Trần Nhung, liệu cậu ta có phải cũng là một tên lừa gạt không?

Nếu như Trần Nhung muốn lừa sắc, thì đã lừa được rồi. Nhưng anh ta vẫn còn ngụy trang, chắc chắn còn ý đồ nào khác nữa.

Sao không đi giật giải Ảnh Đế đi.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc