SỦNG THẦN CỦA QUÂN VƯƠNG



Tề Tĩnh Uyên thấy hắn chỉ đứng đó không nhúc nhích, liền từ trong chăn đưa tay ra vẫy vẫy, nói: "Làm sao không tới đây."
Tạ Lâm Khê sợ y lạnh, cầm khăn lông ngồi ở bên giường, thả tay y vào bên trong chăn, nhẹ nhàng lau mái tóc đang ướt của y.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng rất cẩn thận, đầu cúi thấp, mặt mày ôn nhuận.
Tề Tĩnh Uyên nhìn hắn một phút chốc, sau đó khép hờ hai mắt, khóe miệng hiện lên ý cười nhẹ nhàng.
Chờ sau khi hắn lau xong tóc, Tạ Lâm Khê thu dọn một chút đồ vật ngổn ngang trong tay, Tề Tĩnh Uyên hơi nhấc chăn lên hàm hồ nói: "Mau ngủ đi, bên ngoài lạnh lắm."
Tạ Lâm Khê dừng một chút, đi tới nhấc chăn nằm vào bên trong.
Trong phòng này chỉ có một nệm chăn, hơn nữa, vừa nãy bọn họ ở trong buồng tắm đã thân mật rồi, lúc này mà từ chối cũng quá mức lập dị.
Tạ Lâm Khê không phải người dễ dàng hối hận, có một số việc nếu đã vượt qua phòng tuyến, nếu đã sáng tỏ thâm tâm, hắn sẽ không lùi bước.
Nằm chung một cái chăn, thân thể khó tránh khỏi đụng chạm.
Tề Tĩnh Uyên cũng không phải người thành thật, dùng sức cọ cọ lên người Tạ Lâm Khê, trong miệng còn lẩm bẩm: "Trên người ngươi lạnh ơi là lạnh, ta sưởi ấm cho ngươi."
Cọ cọ sát sát, hai người liền dính vào một chỗ, Tạ Lâm Khê nắm lấy bàn tay ấm áp, quay đầu nhìn y.
Đôi mắt của Tề Tĩnh Uyên lấp lánh, Tạ Lâm Khê nói: "Vương gia..."
Lời vừa ra khỏi miệng, mi phong tuấn tú của người nằm bên cạnh liền chặt chẽ nhíu lại.
Tạ Lâm Khê sửa lời, nói: "Tĩnh Uyên."
Thần sắc của Tề Tĩnh Uyên lúc này mới thoả mãn, mặt dụi dụi vào bả vai hắn, nói: "Làm sao vậy?"
"Ngươi..." Tạ Lâm Khê muốn hỏi ngươi tại sao làm như thế, đây không phải là phong cách của Tề Tĩnh Uyên.
Trước đây Tề Tĩnh Uyên một lòng đặt vào triều đình, đặt vào quốc sự của đại Tề.
Ngày thường y đều làm việc liên tục, thời điểm bận rộn chỉ hận một ngày không thể có hai mươi canh giờ.
Từ lúc y lên làm Nhiếp chính vương, tư tình nhi nữ liền gác lại ở một bên.
Kỉ niệm ngày xưa gì đó, đều giấu vào nơi sâu xa nhất ở trong lòng.
Bận rộn có thể khiến người ta quên đi tất cả.

Nhưng gần đây, Tề Tĩnh Uyên thay đổi rồi.
Cũng không nói ra được khi nào thì y bắt đầu thay đồi, nói chung thì là biến hóa rất nhỏ.
Chờ thời điểm Tạ Lâm Khê phát hiện, Tề Tĩnh Uyên đã không còn là Nhiếp chính vương chỉ biết chăm chú vào quốc sự của đại Tề nữa rồi.
Ngôn ngữ động tác của y đều mang theo mấy phần trêu chọc ám muội, khiến Tạ Lâm Khê muốn bơ đi cũng bơ không nổi.
Đáy lòng trầm tĩnh như nước bị kích thích như vậy, vào hôm nay đã biến thành sóng biển.
Tất cả những thứ này đều là điều mà Tạ Lâm Khê muốn hỏi, nhưng nước đã đến chân, hắn lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Cũng may Tề Tĩnh Uyên hiểu hắn, nghe hắn nói một chữ đã không nói thêm, thuận miệng nói: "Ta yêu thích ngươi, ngươi cũng yêu thích ta, như vậy không tốt sao?"
Tạ Lâm Khê hơi ngơ ngẩn, trong lòng căng thẳng.
Tề Tĩnh Uyên vùi đầu vào bả vai hắn, nói: "Đột nhiên có một ngày như vậy, ta khi tỉnh lại đã nghĩ, nếu như ta cả đời vì đại Tề lại chưa từng nói ra lời trong lòng với ngươi, chúng ta sẽ sóng vai làm bằng hữu, sẽ trở thành tri kỷ có thể xả mạng vì đối phương, sẽ trở thành rất nhiều loại khả năng, mà ta ở thời điểm lâm chung nhất định sẽ hối hận."
"Ta trở thành Nhiếp chính vương là vì nguyện vọng của hoàng huynh.

Ta dụng tâm giáo dục hoàng thượng, ta nghĩ đại Tề lại trị thanh minh, muốn cho bách tính an cư lạc nghiệp, muốn cho tứ hải thái bình tứ phương lại triều.

Nhưng có những chuyện không phải ta muốn là sẽ thành công, ta chỉ là một người, mà đại Tề này quá lớn, chuyện cần phải xử lý quá nhiều, một mình ta gánh vác cũng sẽ cảm thấy mệt, sẽ phẫn nộ sẽ tức giận.

Những lời trong lòng không thể tùy ý nói với người khác, người ta yêu đối với ta chỉ có lễ tiết quân thần, thân mật không đủ xa cách có thừa.

Ta nghĩ đến đêm khuya chỉ có thể một mình khắc chế, tiếp tục như vậy, ta cảm thấy chính mình sớm muộn cũng sẽ có ngày điên mất."
"Sau ngày đó ta liền nghĩ thông suốt, chỉ cần trong lòng ngươi có ta, ta liền muốn chúng ta ở bên nhau.

Đây là chuyện ta muốn làm nhất, cũng là cầu mong đơn giản nhất cả đời này.

Đây là điều ta xứng đáng có được, ta không tin ta không chiếm được." Tề Tĩnh Uyên nói đến câu cuối thanh âm đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Những rung động mập mờ từ thuở niên thiếu, ta không muốn để nó cuối cùng trở thành hư không."
Tạ Lâm Khê cảm thấy nơi bả vai có chút ẩm ướt, trong lòng chấn động, cả người đều ngây dại.
Hắn muốn đẩy Tề Tĩnh Uyên ra, muốn nhìn rõ mặt y, nhưng khi bàn tay chạm đến bờ vai, Tạ Lâm Khê lại chỉ đem người kéo chặt vào ngực.

Hắn nghĩ, Tề Tĩnh Uyên cũng không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ của y lúc này.
Hai người dính chặt vào nhau, tiếng tim đập đồng nhất.
Tạ Lâm Khê yêu thích Tề Tĩnh Uyên.
Thế nhân vẫn luôn nông cạn, cái nhìn đầu tiên luôn là nhìn mặt, sau đó mới nhìn cái khác.
Tạ Lâm Khê còn nhớ đến cảnh tượng khi chính mình mở mắt ra nhìn thấy Tề Tĩnh Uyên, khuôn mặt người này mỉm cười tựa như vầng trong cong cong, rơi vào trong mắt giấu ở đáy lòng.
Tề Tĩnh Uyên không chỉ là gương mặt đẹp, y khi đó ở tuổi thiếu niên hăng hái, đắc y đến lộ liễu, người muốn nương nhờ nhiều như cá diếc sang sông, nhưng bên cạnh y từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tạ Lâm Khê.
Tề Tĩnh Uyên sinh ra đã cao quý, muốn cái gì liền đòi lấy, thứ không muốn chưa bao giờ chạm tay.

Ngày y nhặt được Tạ Lâm Khê mang về nhà, liền che chở người này ở trong tầm mắt mình.
Tạ Lâm Khê bị thương tổn do giá rét ở lại bên trong phòng ngủ của y, nằm cũng là nằm trên giường của y.

Trêu chọc để Tạ Lâm Khê vui vẻ chính là Tề Tĩnh Uyên, người trị được tâm bệnh của hắn cũng là Tề Tĩnh Uyên.
Tạ Lâm Khê từ lúc vào vương phủ đã trở thành người đặc biệt nhất.
Tề Tĩnh Uyên từng giết qua tỳ nữ muốn bò lên giường của mình, cũng từng cự tuyệt chỉ hôn của tiên hoàng.
Còn từng ở trước mặt Tạ Lâm Khê nói qua, ở trong cung thấy nữ tử tranh đấu quá nhiều, y chán ghét, căn bản không yêu thích nữ tử.
Đêm đó hai người say rượu, một người thăm dò hỏi hắn yêu thích người như thế nào, một người đáp lại dò hỏi, nói giống mặt trăng trên trời vậy.
Một người đệ đệ được hoàng đế vô cùng cưng chiều, đối với một người không có gì trong tay mà nói, không phải là mặt trăng trên cao không thể chạm vào đó sao.
Thiếu niên tưởng nhớ, tâm tư chập trùng.

Những mập mờ còn ẩn ẩn hiện hiện, chưa kịp nói rõ đã thay đổi hết thảy rồi.
Tiên hoàng chết bệnh, Tề Tĩnh Uyên nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy.
Có suy nghĩ gì cũng không thể lại tiếp tục tùy tâm sở dục nữa, y phải uy hiếp quần thần, phải dạy dỗ nâng đỡ tiểu hoàng đế, còn phải cùng đủ loại người đọ sức.
Tạ Lâm Khê có thể làm chỉ là một phụ tá đắc lực khiến y có thể tin tưởng được, giữ chặt bản phận, không đi quá giới hạn một bước khiến người nắm được nhược điểm.
Nhưng suy nghĩ từ thuở niên thiếu đã sớm bị hắn dằn xuống đáy lòng không còn dấu vết.
Tạ Lâm Khê cho là, cả đời cứ như vậy mà đi qua.
Thế nhưng, suy nghĩ của Tề Tĩnh Uyên mãi mãi cũng khiến người nhìn không thấu.

Con đường bằng phẳng nhất y không chịu đi, cứ nhất định phải lựa chọn con đường gian nan này.
Sự chủ động cùng trêu chọc của Tề Tĩnh Uyên, hắn nhìn ở trong mắt, lại nhất thời không thể tin được, không dám chủ động cũng không dám tiếp thu, chỉ có thể lảng tránh.
Kết quả, vẫn là thua dưới sự chủ động của Tề Tĩnh Uyên.
Tự mình cảm nhận được một chút độ ẩm, mới hiểu rõ đáy lòng rốt cuộc có bao nhiêu khát vọng.
Chỉ là động lòng rất dễ dàng, còn khó khăn chính là cục diện phải đối mặt sau khi động lòng.
Hắn biết mình sẽ không dễ dàng dao động, tin chắc Tề Tĩnh Uyên cũng là như thế.
"Tạ Vô Song, bất luận sau này ta biến thành người ra sao, ngươi cũng không được phép rời khỏi ta." Tề Tĩnh Uyên vùi đầu vào bả vai của Tạ Lâm Khê, vô cùng hung hăng mà nói một câu như vậy.
Khi ý nói lời này thậm chí còn muốn hạ miệng cắn Tạ Lâm Khê một miếng, nhưng cuối cùng chỉ đưa ra miệng ra ngậm ngậm một chút.
Y cảm thấy chính mình có chút mất mặt.
Nhưng bây giờ y căn bản là không khống chế được, y không nỡ.
Ở trong mắt của Tạ Lâm Khê, bọn họ xưa nay chưa từng tách ra.
Nhưng trong lòng Tề Tĩnh Uyên, bọn họ đã tách ra một quãng thời gian rất dài, năm ấy Tạ Lâm Khê chết giữa bầu trời đầy tuyết, chết ở trước mắt y.

Đến tận lúc chết, bọn họ cũng chỉ là quan hệ bạn bè.
Rõ ràng là yêu thích lẫn nhau, rõ ràng ước định chờ xử lý xong sự tình liền tìm nơi non xanh nước biếc đi hết một đời, những lời không tiện nói ra kia, rốt cuộc cũng không nói ra được.
Sau lần đó, y một thân một mình đi qua một đoạn đường rất dài, đoạn đường kia dài đến mức y không dám nhớ lại.
Cho nên khi có cơ hội làm lại lần nữa, Tề Tĩnh Uyên nhìn Tạ Lâm Khê còn sống sờ sờ đứng ở trước mắt mình, y suýt chút nữa trực tiếp mất khống chế.
Y dùng thời gian rất lâu để bình phục tâm tình của chính mình, lại dùng thời gian rất lâu để trêu chọc người này.
Y hiểu rõ Tạ Lâm Khê, lại giống như Tạ Lâm Khê hiểu rõ y.
Có một số việc làm quá mức, sẽ khiến người hoài nghi, có một số việc không làm, cũng chỉ có thể bị chôn ở dưới đáy lòng.
Khoảng cách vừa vặn mới tốt, không đến nỗi bị người truy cứu tới cùng lại cũng không khiến người ta mang trong lòng hoài nghi.
Một số chuyện bị thương chỉ cần mình nhớ tới là được, Tạ Lâm Khê không cần phải biết nhiều như vậy.
Một ngày nào đó của rất nhiều năm sau, y sẽ ôn hòa nhã nhặn nói tới chuyện cũ, nhưng không phải hiện tại.
"Chỉ cần ngươi không cho ta rời đi, ta tuyệt không rời đi." Trong lúc mơ màng, Tề Tĩnh Uyên nghe được khí tức nồng đậm của Tạ Lâm Khê nói ra một câu như vậy.
Y nhếch miệng, muốn cười một chút, nhưng cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói rằng: "Lừa gạt."
Y từng cầu xin Tạ Lâm Khê đừng rời đi, mà người này vẫn cứ rời đi.
"Ta khi nào đã lừa gạt người." Tạ Lâm Khê nói.
Tề Tĩnh Uyên hừ một tiếng, khàn giọng nói: "Lúc thường không lừa gạt, một khi lừa gạt nói không chừng lại là cả đời."
Rõ ràng là một lời nói bình thường, nhưng vế sau lại tràn ngập thê lương.
Tạ Lâm Khê không muốn tiếp thu sự lên án khó hiểu này, hắn giật giật thân thể, vừa muốn nói gì đó, Tề Tĩnh Uyên lại đưa tay ra kéo chăn vùi hai người vào bên trong, trong bóng tối, y ngẩng đầu lên nói: "Vô Song ca ca, ta khó chịu lắm, ngươi hôn hôn ta đi."
Tề Tĩnh Uyên trở thành Nhiếp chính vương, sát phạt quyết tuyệt, thủ đoạn cứng rắn, nắm trong tay sống chết của người khác, thường ngày cũng tạo cho người khác cảm giác lạnh lùng âm trầm.
Đột nhiên lại dùng ngữ khí đáng thương như vậy, tất nhiên khiến lòng người nổi lửa.
Toàn bộ những lời phản bác của Tạ Lâm Khê bị dồn trong cổ họng.
Hắn không nói một lời, nắm lấy vai Tề Tĩnh Uyên, tìm đúng vị trí, cúi người xuống.
Theo lý mà nói đây đáng ra nên là một đêm hưng phấn, hai người tâm ý tương thông, quan hệ tiến thêm một bước, bọn họ hẳn là ngủ không được.
Nhưng cuối cùng một người hiếm thấy hơi mệt chút, một người vì chịu đựng quá nhiều đột nhiên không chịu nổi có chút uể oải, cứ nói chuyện như vậy liền ôm nhau ngủ rồi.

Hôm sau khi Tạ Lâm Khê tỉnh lại, bên người có một thân thể vô cùng ấm áp.
Tề Tĩnh Uyên đang nặng nề ngủ trên cánh tay hắn, mặt mày hơi nhíu, giống như là mơ thấy gì đó không tốt, biểu tình trên mặt còn có chút méo mó.
Tạ Lâm Khê lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm của y, thì thầm ngủ ngon nào, lại tựa như cảm nhận được tâm ý cùng sự tồn tại của hắn, gương mặt Tề Tĩnh Uyên dãn ra, an ổn ngủ tiếp.
Tạ Lâm Khê nở nụ cười, lãnh ý trên khuôn mặt đều tan biến hết, cả người hiện ra đặc biệt tuấn mỹ.
Hắn nhìn đồng hồ nước bên cạnh đầu giường, biết sắp đến thời gian vào triều rồi.
Theo lý mà nói, hắn cần phải gọi Tề Tĩnh Uyên dậy, tránh làm lỡ việc lâm triều.

Nhưng hắn cũng không có động, ánh mắt bình tĩnh rời khỏi đồng hồ nước kia, giống như căn bản không chú ý tới vậy.
Đại khái lại qua nửa canh giờ, mi mắt thật dài của Tề Tĩnh Uyên mới giật giật.
Như là cảm nhận được tiếng hít thở của người khác, y bỗng nhiên mở mắt ra, thần sắc trong con ngươi ác liệt như kiếm.
Mà khi nhìn thấy là Tạ Lâm Khê, thần sắc lăng liệt lại mềm xuống, cả người còn hơi ngơ ngác ngốc nghếch, một chút khôn khéo sắc bén của thường ngày cũng không còn.
Tạ Lâm Khê tùy ý y đánh giá, tùy ý y hơi đứng dậy đưa tay ra xoa xoa gò má của chính mình, thời điểm Tề Tĩnh Uyên mở miệng thấp giọng nỉ non thật ấm, là thật này, hắn cầm lấy tay của người này đặt lên miệng: "Tự nhiên là thật."
Tề Tĩnh Uyên vì lời này, nhanh chóng nằm lại giường nói: "Tốt thật đấy."
Cánh tay của Tạ Lâm Khê hơi tê, nhưng hắn cũng không nói ra lời này, mà chỉ nói: "Đã qua thời gian lâm triều rồi." Nói thì nói như thế, cơ mà trong giọng nói cũng không có gì áy náy.
"Chỉ cần có Vô Song bên người, từ bây giờ không lâm triều cũng được." Tề Tĩnh Uyên híp mắt lại một mặt hưởng thụ nói.
"Hôm nay không muốn đi liền không đi." Tạ Lâm Khê giống như là họa quốc yêu cơ đầu độc quân vương đáp lại, sau đó ngón tay xẹt ngang qua hông của Tề Tĩnh Uyên nói: "Gần đây gầy quá."
Tề Tĩnh Uyên vì nhột mà cười ra tiếng, trong giọng nói là vui vẻ mà người khác không có được.
Tạ Lâm Khê lẳng lặng nhìn y, đáy mắt tràn đầy dung túng.
Tạ Lâm Khê là người rất biết kiềm chế, trước đây bọn họ là quân là thần, vậy nên hắn sẽ thủ lễ.
Mà bây giờ mối quan hệ của bọn họ trong một đêm đã xảy ra chuyển biến, tâm thái của hắn cũng lập tức thay đổi, thủ lễ là phương thức ở chung giữa chủ tử và thần tử, không phải phương thức của tri kỉ gắn bó với nhau cả đời nên có.
Tề Tĩnh Uyên thích nhất là điểm này của hắn, một khi đã tiếp nhận tình cảm , liền toàn tâm toàn ý, lại sẽ không hối hận, thậm chí càng thêm chủ động.
Nghĩ đến những ngày tháng đã bỏ lỡ trước đây, trong lòng Tề Tĩnh Uyên hối hận không thôi.
Sớm nên nói ra, nếu không cũng sẽ không mất đi nhiều thời gian tươi đẹp như vậy.
Tạ Lâm Khê nhìn thấy thần sắc không vui của y, bộ dáng còn có chút tức giận, thuận miệng nói: "Vương gia đang suy nghĩ gì?"
Tề Tĩnh Uyên liếc xéo hắn một cái, nói: "Lúc này rồi còn gọi ta là Vương gia." Dứt lời này, ánh mắt y hơi đổi, tràn đầy phong tình, lại nhẹ giọng nói: "Chỉ là cũng tốt, ở trên giường nghe ra còn có tư vị khác."
Tạ Lâm Khê không nghĩ tới y sẽ nói như vậy, đầu óc không khỏi nghĩ đến một vài hình ảnh, hắn ho khan hai tiếng, vội nói sang chuyện khác: "Kim Nhất có biết hành tung của Vương gia không? Nếu không biết, sợ là trên triều đình đã hỗn loạn rồi ."
Tề Tĩnh Uyên hừ hừ cười: "Cho dù Kim Nhất có biết, cũng sẽ không tùy tiện nói ra với người ngoài.

Trên triều đình loạn thì loạn chứ, loạn cũng tốt, ổn định lòng người, để đám triều thần từ sáng đến tối nhàn rỗi không có chuyện gì làm, thích vơ quàng vài chuyện tính kế người khác tỉnh ra một chút.

Hơn nữa, bọn họ thân là thần tử còn có thể tùy hứng, ta thân là Nhiếp chính vương tất nhiên cũng có thể."
"Vương gia nói đúng lắm." Ở phương diện này, Tạ Lâm Khê vĩnh viễn bênh vực bất kỳ lời nào của Tề Tĩnh Uyên.
Mà giờ khắc này, trên triều đình đâu chỉ là có chút loạn, thật là sắp loạn thành một đoàn rồi.
Quý Minh Nghị vì bệnh xin nghỉ, Hạ Vận mấy ngày nay vì chuyện của Tả Mẫn mà vẫn luôn đóng cửa không ra, Tề Tĩnh Uyên trực tiếp vô duyên vô cớ không xuất hiện, mọi người vừa bắt đầu còn coi như trang nghiêm lịch sự, sau đó không biết làm sao lại tranh cãi ầm ĩ hết cả lên.
Tiểu hoàng đế ngồi trên long ỷ, nhìn những người này, lần đầu tiên cảm thấy có chút bất lực..


Bình luận

Truyện đang đọc