SỦNG THẦN CỦA QUÂN VƯƠNG



Chuyện mà những người khác có thể nghĩ thông suốt, Chương Hiển tất nhiên cũng có thể nghĩ thông suốt.
Hắn nhìn Tạ Lâm Khê, rốt cục nghĩ ra cảm giác không khỏe vừa nãy là ở đâu ra, Tạ Lâm Khê năm lần bảy lượt nhắc đến chuyện buôn bán tỳ nữ là bởi vì nạn đói, còn vẫn luôn bức bách hắn thừa nhận hắn biết việc Chương Hỉ ký văn tự bán đứt mua tỳ nữ.
Chỉ là lời kia bị Tạ Lâm Khê lược qua, những lời khác còn nói vô lễ, trong lòng hắn có bí mật, tất nhiên là muốn giải vây cho Chương Hỉ, mấu chốt nhất chính là hắn càng giải vây cho Chương Hỉ, sẽ càng hiện ra là Tạ Lâm Khê ỷ thế hiếp người.
Hắn muốn tính kế, chẳng qua là người khác đã sớm làm xong cạm bẫy, chỉ chờ hắn chui vào bên trong.
Bây giờ dưới con mắt mọi người, Tề Tĩnh Uyên cùng Tạ Lâm Khê một xướng một họa như thế, tội khi quân hắn chạy không thoát.
Mà nếu như hắn tiếp tục phủ nhận, ấn tượng của hoàng đế đối với hắn chỉ có thể kém hơn.
Biết rõ trúng kế, Chương Hiển uất ức đến gân xanh trên trán cũng lộ ra rồi, nhưng hắn đến một câu biện giải phản bác cũng không nói ra được.

Những người khác cũng chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn, một bộ thương mà không giúp được gì.
"Chương ngự sử tại sao không nói chuyện?" Chương Hiển không lên tiếng, Tạ Lâm Khê lại bổ thêm một đao, hắn híp mắt khẽ cười nói: "Trước đây nếu là đại thần bên cạnh phạm sai, Chương ngự sử nói có sách, mách có chứng miệng lưỡi lưu loát, làm sao đến chính mình khi quân, lại đến câu thỉnh tội cũng không nói ra được.

Hẳn là nghĩ những chuyện mình làm, người khác không tra ra?"
Đối với Tạ Lâm Khê rõ rõ ràng ràng châm chọc khiêu khích như vậy, Chương Hiển cắn răng, hắn ngước mắt gằn từng chữ: "Vương gia, Tạ thống lĩnh giỏi tính toán."
"Chương ngự sử đến lúc này còn muốn ngậm máu phun người, thật là không cần liêm sỉ rồi." Tạ Lâm Khê lạnh mặt nói: "Chẳng lẽ là ta cho ngươi khi quân sao, chính mình lòng mang ý xấu, bị người bắt được lỗi sai còn không thừa nhận, thân là Ngự sử, da mặt ngươi ngược lại là so với tường thành còn dày hơn nhiều."
Tạ Lâm Khê có lúc nói chuyện rất thẳng thắn, lời nói đâm người ta đến chảy máu.
Cho nên hắn vừa dứt lời, liền có mấy vị quan chức trên mặt dồn dập toát ra không khỏe, cảm thấy lời này thật sự là quá thô lỗ.
Chương Hiển biết mình hiện tại vô luận nói cái gì đều vô dụng, đối chất với Tạ Lâm Khê cũng chỉ là tự rước lấy nhục.
Vì thế hắn hướng về tiểu hoàng đế một mặt thống khổ quỳ xuống, nói: "Hoàng thượng, vi thần có tội, không lời nào để nói.

Chỉ là Chương Hỉ không liên quan đến việc này, hắn vô tội, Tạ thống lĩnh chưa điều tra rõ ràng đã bắt hắn..." Nói tới chỗ này, hắn cố ý dừng lại, sau khi để mọi người mường tượng xong mới tiếp tục nói: "Chương Hỉ không phạm pháp lại bị bắt, lỗi lầm duy nhất của hắn chính là làm sư gia cho vi thần.


Vi thần không muốn liên lụy người vô tội, mong hoàng thượng làm chủ thả Chương Hỉ ra."
"Chương ngự sử hôm nay là uống lộn thuốc sao, sao cứ nói những lời làm người khác nghe không hiểu thế." Tạ Lâm Khê một mặt ôn nhuận, mi phong khẽ nhíu có chút buồn bực nói: "Vừa bắt đầu đã như vậy, còn chưa nhìn thấy người thì nói ta dụng hình nghiêm khắc bức cung vị sư gia vô tội kia của ngươi, hiện tại lại luôn miệng nói ta bắt sai người.

Chương ngự sử làm sao sẽ biết ta bắt sai người? Chẳng lẽ ở trong lòng Chương ngự sử, chính mình cảm thấy bắt sai, thì chắc chắn là bắt sai, sự thực bày ra trước mắt cũng là bắt sai sao?"
"Lâm Khê." Tề Tĩnh Uyên có chút bất đắc dĩ nói: "Tật xấu nói thẳng bất cứ lúc nào này của ngươi nên sửa lại một chút, ngươi nếu như có thể giống như Chương ngự sử, khi nói chuyện ném đá giấu tay cực lực từ chối, cũng không đến nỗi khiến người hiểu lầm."
Đối với việc y nói mỉa như vậy, Tạ Lâm Khê vội đáp: "Vương gia dạy phải, chỉ tiếc vi thần thẳng thắn đã quen, không học được giống như Chương ngự sử, không biết dương thịnh âm suy chỉ hươu bảo ngựa bỏ đá xuống giếng được."
"Đừng mãi nói mình không có học thức nữa, ngươi xem vừa nãy ngươi nói cũng đâu có sai." Tề Tĩnh Uyên chân tâm thực lòng nói.
Tạ Lâm Khê đáp: "Tạ vương gia khen ngợi."
Bọn họ có qua có lại, những người khác nghe được thì mặt không cảm xúc, mà trong lòng lại đang chửi má nó, nhưng bởi vì thân phận hạn chế mà không thể bộc lộ ra, chỉ đành giấu ở trong lòng tiếp tục dỏng tai lên nghe.
Tức giận nhất là Chương Hiển, khí huyết quay cuồng, người thiếu chút nữa té xỉu.
Hắn còn muốn nói gì đó, chỉ là Tạ Lâm Khê cũng không định cho hắn cơ hội .
Tạ Lâm Khê cất cao giọng nói: "Hoàng thượng, Vương gia, vi thần bắt Chương Hỉ vốn là bởi vì chuyện mua bán văn tự bán đứt hay là văn khế cầm cố, không nghĩ tới trong đó còn liên quan đến việc Chương ngự sử khi quân.

Nghiêm trọng hơn là có lão phụ nhân Lâm thị của Chương gia thôn tấu kiện Chương ngự sử, mua ấu nữ làm ngoại phòng."
Hắn vừa dứt lời, Chương Hiển cả người kích động đứng lên nói: "Ngươi nói bậy."
"Chương ngự sử, cáo trạng này đã có người tra án, vụ án này còn chưa điều tra rõ ràng, ngươi làm sao sẽ biết bản quan nói bậy?" Tạ Lâm Khê mặt mày lãnh đạm nói: "Lâm thị kia từ Chương gia thôn đi tới kinh thành, giữa trời tuyết ngăn lại bản quan mà cáo trạng, ngươi sợ là không nghĩ tới sao.

Người sư gia Chương Hỉ kia của ngươi đi mua người, rốt cuộc là mua tỳ nữ cho chính hắn hay là mua cho ngươi, ngươi hẳn là rõ ràng trong lòng."
Chương Hiển không nghĩ tới Tạ Lâm Khê sẽ biết chuyện này, lúc này hắn đầu óc hỗn loạn quay cuồng, chỉ cảm thấy cả người mình như bị vứt trên phố lớn, ánh mắt của các quan lại đều tràn đầy không tin cùng khinh bỉ.

Có một số việc, từ xưa đến nay luôn bị người khinh thường.

Nếu như cưới thê, liền cưới thê, nếu như nạp thiếp liền nạp thiếp, mọi chuyện đều là quang minh chính đại đường đường chính chính mà làm, nhưng những việc mà hắn làm ra này, không có ai yêu thích.
Chương Hiển rốt cục cũng triệt để rõ ràng tại sao Tạ Lâm Khê phải dụng tâm hiểm ác.
Bất kể là văn tự bán đứt, văn khế cầm cố hay là tội khi quân, hắn đều đang gài bẫy bản thân mình.
Chờ đến khi thanh danh của hắn bị hạ xuống rồi lại ném ra chuyện này, sẽ chỉ khiến cho mọi người đối với hắn lạnh lùng cùng xem thường.
Nếu như chỉ mới bắt đầu, hắn còn có thể biện giải cho mình mấy phần, hiện tại...
Hiện tại hắn cũng không thể thừa nhận, bằng không hắn cả đời này liền coi như xong.
Chuyện bây giờ Chương Hiển có thể làm chỉ là nắm lấy việc Tạ Lâm Khê không có chứng cứ mà thôi, vì thế hắn nói: "Tạ thống lĩnh, ta không biết ngươi vì sao lại bôi nhọ ta, Thiên Ngục Tư của các ngươi không phải nói mọi việc đều phải dùng chứng cứ sao? Ta cũng không tin Chương Hỉ sẽ làm như vậy, nói chung, ngươi nói chuyện trước hết vẫn là nên lấy ra chứng cứ đúng lúc đi."
"Người ở Thiên Ngục Tư, chứng cứ tự nhiên có." Tạ Lâm Khê lạnh lùng nói: "Chương ngự sử sẽ không phải muốn nói, chính mình căn bản không biết việc này đều là Chương Hỉ gây nên đi.

Chương Hỉ mua một ấu nữ làm tỳ nữ ngươi có thể không nghĩ nhiều, nhưng mua nhiều như vậy, trong lòng Chương đại nhân sẽ nghĩ cái gì đây? Nếu ngươi không biết việc này thì thôi, ngươi cố tình biết, hơn nữa còn là người của Chương gia thôn các người, còn có người trong dòng tộc.

Chương ngự sử không sợ ban đêm sẽ ngủ không yên sao."
Chương Hiển tái nhợt sắc mặt.
Tề Tĩnh Uyên lúc này cũng lạnh mặt xuống, nói: "Quả thực là hoang đường.

Nếu như việc này là thật, vậy quả thực là nực cười vô cùng, những gia đình có nữ nhi không phải là ngày ngày lo lắng rồi sao."
Những quan lại vốn đang bởi vì Chương Hiển nói chuyện kiên cường mà muốn mở miệng nói đỡ, vừa nghe lời này liền lập tức không lên tiếng.
Quan lại như bọn họ, nhà ai lại không có nữ nhi, nếu như đụng tới Chương Hiển súc sinh như vậy, vậy toàn bộ danh tiếng của gia tộc bọn họ cũng bị mất.

Hơn nữa, chuyện như vậy ngẫm lại cũng khiến người ta buồn nôn vô cùng.

Tạ Lâm Khê lại nói: "Lâm thị bây giờ đang ở Tạ trạch, bà đã lớn tuổi, lại nguyện ý cáo ngự hình.

Bà không sợ chịu cực hình, chỉ sợ dân cáo quan lại không thể được đối xử công bằng."
"Vậy liền miễn cáo ngự hình cho bà ta đi." Tề Tĩnh Uyên mặt lạnh nói: "Tuyên bà ta lên điện, thuật lại vụ án."
Cáo ngự hình, là phải chịu cực hình, chỉ có chịu đựng qua cực hình, dân chúng mới có cơ hội đi tới đại điện, đi tới trước mặt hoàng đế cáo ngự hình.
Tạ Lâm Khê nói một tiếng vâng, sau đó tự mình về Tạ trạch để Trình Soái đưa lão phụ nhân vào đại điện, còn hắn lại đưa những người Chương Hỉ giấu trong viện ra ngoài.
Đích tôn nữ của lão phụ nhân tên Chương Tiểu Hoa, nàng tuổi nhỏ, thân thể còn chưa nẩy nở, trên người mặc lăng la*, trong mắt tràn đầy sợ sệt.
*Lăng la: vải lụa, mặt trên thường thêu gấm
Tạ Lâm Khê chỉ nói với Chương Tiểu Hoa một câu, tổ mẫu ngươi tới đón ngươi về nhà.
Chương Tiểu Hoa nghe xong, trong nháy mắt khóc lên.
Quan to nhất mà lão phụ nhân Lâm thị đời này từng gặp qua là trưởng thôn của Chương gia thôn, quan to nhất từng nghe qua là Ngự sử.
Bà quỳ gối trên điện, nhìn thấy cả triều văn võ, còn có Tề Tĩnh Uyên đứng đầu lớp quan lại đang ngồi đó cùng tiểu hoàng đế trên long ỷ, cả người bà run lập cập, một câu cũng không nói ra được.
Sau đó vẫn là Tạ Lâm Khê mang theo Chương Tiểu Hoa xuất hiện, bà ôm Chương Tiểu Hoa khóc lớn, Chương Tiểu Hoa cũng ôm bà khóc.
Cuối cùng lão phụ nhân nắm lấy góc áo của Tạ Lâm Khê, thuật lại chuyện chính mình đi tìm tin tức của Chương Tiểu Hoa.
Bà dùng giọng địa phương, âm thanh khàn khàn, có những từ nói ra khiến mấy vị triều thần từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền cũng nghe không hiểu.
Mà câu cuối cùng, tất cả mọi người đều nghe hiểu, bà lẩm bẩm nói: "Rõ ràng lúc đó nói là văn khế cầm cố, trưởng thôn cũng nói là văn khế cầm cố, làm sao lại thành văn tự bán đứt rồi.

Chương đại nhân, ngươi tại sao muốn làm như thế, ngươi lúc nhỏ, còn từng ăn cơm uống nước ở nhà ta.

Ngươi làm sao có thể làm thế với Tiểu Hoa được, con bé chỉ là đứa con nít thôi mà."
Đối với lão phụ nhân đầy mặt tang thương chất vấn, Chương Hiển muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói việc này hắn cũng không biết.
Tạ Lâm Khê nhìn Chương Tiểu Hoa, đột nhiên nở nụ cười, người đã đẹp còn cười rộ lên, là phong cảnh tốt nhất.
Phòng bị trong mắt Chương Tiểu Hoa khẽ buông lỏng, Tạ Lâm Khê nói: "Ngươi là Chương Tiểu Hoa, sau khi ngươi bị mua về thì mỗi ngày đều làm cái gì?"
Chương Tiểu Hoa cúi đầu, nàng nghĩ thầm, sau khi bị mua về thì mỗi ngày đều làm gì nhỉ.
Mỗi ngày được người hầu hạ nuôi, nói là muốn nuôi các nàng đến trắng nõn nà, đối với cuộc sống như thế nàng vừa ước ao vừa sợ hãi.
Bên trong việc còn có những người lớn hơn nàng, cũng có những người nhỏ hơn nàng.
Mãi đến tận có ngày, trong viện có tỷ tỷ lớn hơn một chút bị bán đi, nàng nghe có người nói là lớn tuổi, đại nhân không thích, chỉ có thể bán đi .
Hài tử tử nhỏ sống trong nghèo khó, Chương Tiểu Hoa mơ hồ hiểu được điều gì.
Nàng còn nhớ thời điểm tỷ tỷ kia bị người mang đi, ánh mắt vô cùng âm lạnh.
Chương Tiểu Hoa nói xong, phía trên cung điện yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Tạ Lâm Khê hé miệng, vui vẻ nói: "Chương ngự sử gia phong thật là tốt, người sư gia này mua tỳ nữ về, dĩ nhiên còn hưởng thụ hơn cả chủ tử.

Chuyện như vậy Chương ngự sử giấu giấu diếm diếm làm gì, nếu nói ra có ai lại không khen Chương ngự sử là thanh thiên, những gia đình hơi khó khăn một chút, sợ là cũng đều muốn đưa người tới nhà của Chương ngự sử đây."
Sắc mặt của Chương Hiển toàn bộ là xanh hồng đan xen.
Tề Tĩnh Uyên nói: "Nếu như Chương ngự sử nói tất cả không liên quan đến hắn, đều là Chương Hỉ tự chủ trương, vậy liền điều tra kỹ càng Chương Hỉ này đi, bản vương ngược lại muốn xem xem một người sư gia nho nhỏ như hắn, làm sao lại có bản lĩnh thông thiên như vậy."
Chương Hiển nghe nói như thế, cả người cụt hứng chất đống trên mặt đất.
Hắn làm ra những chuyện kia rất bí ẩn, người biết không nhiều, không bị tóm lấy căn bản sẽ không có người hướng phương diện này điều tra.
Nhưng cùng lúc, chỉ cần muốn điều tra, rất dễ dàng có thể tra được.
Hắn biết rõ thủ đoạn của Tạ Lâm Khê, chỉ cần dụng hình, Chương Hỉ rất nhanh sẽ nhận tội.
Nhìn tư thái của hắn, mọi người liền biết hắn cũng không vô tội.
Tề Tĩnh Uyên gảy gảy ống tay áo căn bản không có tro bụi, y hừ lạnh nói: "Tốt xấu gì cũng có danh hiệu thanh thiên mà lại làm chuyện dơ bẩn như vậy, thực sự là làm bẩn lỗ tai người nghe.


Trước khi sự tình được điều tra rõ ràng, Chương ngự sử liền ở nhà không nên ra khỏi cửa đi."
Ý tứ là, Chương Hiển cũng bị giam lỏng ở nhà.
Tiểu hoàng đế ngồi trên long ỷ nhìn trận khôi hài này, hắn quả thực không thể tin được Chương Hiển sẽ làm ra chuyện như vậy.
Nhưng sự thực bày ra trước mắt, hắn chỉ cảm thấy chính mình cũng không muốn tiếp tục liếc nhìn Chương Hiển đến một cái, vì vậy liền mở miệng nói để Tạ Lâm Khê điều tra việc này kĩ càng, sau đó cho bãi triều.
Lão phụ nhân không biết những chuyện này vì sao lại phát sinh, nhưng bà biết tôn nữ của mình đã trở về rồi.
Bà cầm lấy tay của Chương Tiểu Hoa dập đầu lạy Tạ Lâm Khê một lạy.
Những người khác nhìn một màn này mà mí mắt co rút, chẳng ai nghĩ tới Tạ Lâm Khê tay nhiễm vô số máu tươi cũng có ngày được dân chúng cảm kích.
Tề Tĩnh Uyên biết Tạ Lâm Khê không am hiểu xử lý chuyện như vậy, liền phái người đưa lão phụ nhân cùng Chương Tiểu Hoa về Tạ trạch trước, còn y thì lại mang theo Tạ Lâm Khê về Cảnh Hoa điện.
Cảnh Hoa điện mới vừa được Kim Nhất đóng lại, Tề Tĩnh Uyên liền ôm lấy eo Tạ Lâm Khê hàm hồ ai oán nói: "Mấy ngày nay ngươi đều không tiến cung, là vì luôn bận mấy việc này sao? Ngươi sẽ không nhớ ta sao?"
Tạ Lâm Khê ôm lại y, cười nói: "Tất nhiên là nhớ rồi, chỉ là nếu đã gặp được, đương nhiên phải điều tra rõ ràng chân tướng của sự tình."
Tề Tĩnh Uyên nói nhẹ đi một phần, nói: "Ngươi sẽ không sợ bên trong có cạm bẫy sao? Vạn nhất lão phụ nhân là giả, là có người cố ý muốn hãm hại ngươi thì sao, vậy ngươi hôm nay ở trên triều đình không phải rất bị động hay không?"
Tạ Lâm Khê gom lại con ngươi, hắn nói: "Vừa bắt đầu tự nhiên là có hoài nghi, nhưng sau đó tìm được Chương Hỉ, nhìn thấy hắn thực sự có giấu người, liền không nghi ngờ nữa.

Huống chi, ta làm sao sẽ hoài nghi Vương gia."
Tề Tĩnh Uyên cứng đờ người, muốn lui lại một bước, Tạ Lâm Khê liền vươn tay gắt gao ôm người vào trong ngực, hắn tiếp tục không nhẹ không vội nói: "Vương gia trước đây đã đề cập tới việc Chương ngự sử có nhược điểm, lại nói, một lão phụ nhân không biết chữ, cái gì cũng không hiểu, không có ai tận lực chỉ điểm làm sao có thể tình cờ nghe được chuyện hậu viện của Chương gia đây? Lui 10 ngàn bước lại nói, trưởng thôn của Chương gia thôn cũng đang gạt bà, vậy tại sao lại có thể có người dám dễ dàng mở miệng đây.

Còn có cả thương nhân đưa bà tới kinh thành, sao có thể trùng hợp gặp được người tốt như vậy.

Có thể thấy được có người ở từng bước từng bước chỉ dẫn bà ta đến kinh thành, mà bà lão lại chính là bùa đòi mạng của Chương Hiển."
Cho nên sự tình mới thuận lợi như vậy, vì có Tề Tĩnh Uyên trên triều đình biết tất cả.
Vô luận hắn nói cái gì, đều sẽ chỉ tên về Chương Hiển.
Tề Tĩnh Uyên cười gượng hai lần nhỏ giọng nói: "Vậy sao ngươi khẳng định là bản vương làm."
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tạ Lâm Khê hỏi ngược lại: "Hoàn toàn đưa nhược điểm của Chương Hiển tới, tra ra được đã là một công lao.

Huống chi, ngoại trừ Vương gia, cõi đời này còn có ai sẽ nhận định ta là người tốt chứ."
Tề Tĩnh Uyên mím môi một cái, sau một hồi y nói: "Tạ Lâm Khê, vậy ngươi có cái gì muốn hỏi sao?"
"Không có." Tạ Lâm Khê nói.
Tề Tĩnh Uyên ngước mắt nhìn về phía hắn, trong con ngươi tràn đầy ánh lửa, y nói: "Ngươi lại không muốn biết ta là làm sao biết được Chương Hiển làm ra những việc này sao? Ngươi sẽ không sợ ta làm hết thảy việc này đều là đang lợi dụng ngươi sao?"
"Có một số việc Vương gia muốn nói, sẽ trực tiếp nói cho ta, Vương gia không muốn nói, ta đương nhiên sẽ không bức bách Vương gia." Tạ Lâm Khê ngữ khí bình tĩnh, còn hơi mang theo mấy phần khàn khàn tiếp tục: "Về phần lợi dụng, nếu như Vương gia muốn như thế này lợi dụng vi thần, vậy vi thần cầu cũng không được."
Nói tới chỗ này, hắn hơi năm chặt tay, hai người cách gần có thể nghe được nhịp tim của nhau, còn có tiếng hít thở càng lúc càng nồng đậm.
Hắn và Tề Tĩnh Uyên nhìn nhau, đầy mắt nghiêm túc cùng ý cười.
Trên mặt Tề Tĩnh Uyên chợt lóe một tia câu nệ, sau đó y nở nụ cười, thấp giọng nỉ non gọi tiếng Vô Song.
Sau khi gọi lên, y tiến người về phía trước, đem khí tức của cả hai dung hợp lại với nhau.
Tạ Lâm Khê ôm lấy eo y, thầm nghĩ như vậy là tốt rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc