SỦNG THÊ CÓ ĐỘC



Nghỉ ngơi ba ngày, vết thương trên trán Đồng Tử Kỳ đã tốt lắm rồi, chỉ còn lại một khối vảy màu nâu nhạt lớn bằng móng ngón tay.

Nàng không nghĩ tới, chính mình biết rất rõ hành trình đi chùa Vạn Không lần này sẽ bị thương nhưng vẫn không thoát khỏi.

Bất quá, lần bị thương này khác kiếp trước ở chỗ nàng không mất đi ký ức, ngược lại, để cho nàng nhớ tới chính mình và Vệ Tử Du kiếp trước quen biết như thế nào.

Hoá ra...!Một đời trước mình ở chùa Vạn Không cứu hắn, bất quá, nàng bị thương nhưng cái gì cũng quên, thứ duy nhất lưu lại, chính là khối ngọc bội mà Vệ Tử Du đưa nàng kia.

Kiếp này nếu không phải thấy nó, lần này nàng cũng sẽ không đuổi theo, càng sẽ không bị thương lần nữa, đây cũng là trong bóng tối có thiên định sao?
Xuân Đào nhẹ nhàng bước vào, cung kính nói: "Tiểu thư, lão gia gọi ngài đến thư phòng một chuyến."

"Đã biết." Đồng Tử Kỳ nhàn nhạt trả lời, đứng lên đi qua Xuân Đào, không hề nói bất kỳ lời nào liền tự mình đi ra ngoài.

.

||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||
Dọc theo đường đi, tâm Đồng Tử Kỳ như nổi trống, đối với việc Đồng Hạc Hiên tìm nàng đoán được bảy phần.
Đi tới thư phòng, Đồng Tử Kỳ đứng trước abnf sách, nhìn sắc mặt nghiêm tuấn (1) của Đồng Hạc Hiên, cẩn thận hỏi:: "Cha, người tới tìm con là..."
(1) Nghiêm trong nghiêm khắc, tuấn trong tuấn tú.
Đồng Hạc Hiên hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Đồng Tử Kỳ, ngón lại cong lại gõ hai cái lên bàn.

Chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ lướt qua, ngay cả cái bóng cũng không thấy, mà trong phòng đã xuất hiện thêm hai người.
Đồng Tử Kỳ nheo mắt, đánh giá hai người bọn họ.

Tướng mạo hai người bọn hắn rất phổ thông, cho dù gặp qua mấy lần cũng có thể bị nhấn chìm trong biển người, điều duy nhất thu hút sự chú ý của người khác, là áo bào bọn hắn mặc trên người, thống nhất gấm hoa đen sẫm, trên vai, trên ngực cùng vạt áo đều thêu hình kỳ lân bằng sợi tơ vàng, vừa hung mãnh lại cao quý.
"Bọn hắn...!Chính là hắc sát binh?!"
Đồng Hạc Hiên khẽ ừ, nói với hai người kia: "Con bé chính là nữ nhi ta Đồng Tử Kỳ, đích truyền duy nhất của nhà họ Đồng, về sau, chức trách của của các ngươi chính là bảo hộ con bé chu toàn."
Hai người bọn nhanh nhẹn quỳ một chân xuống đấy.

"Gặp qua chủ nhân."
Khoé miệng Đồng Tử Kỳ cong nhẹ, đối với kết quả này rất hài lòng.


Mặc dù, đây chỉ là bắt đầu, sau đó, nàng sẽ từng chút một thôn tính hắc sát binh!
"Hai người các ngươi tên là gì?"
Hai người kia đầu không ngẩng, cung kính trả lời: "Hồi chủ nhân, chúng ta không có tên, xin chủ nhân ban tên."
Ánh mắt xoay chuyển, Đồng Tử Kỳ cười nói: "Đã như vậy, các ngươi liền kêu Ám Nguyệt, Ám Dạ đi."
"Ám Nguyệt (Ám Dạ) đa tạ chủ nhân ban tên!" Hai người bọn họ cùng cúi đầu, đối với Đồng Tử Kỳ cung kính cúi đầu.
Đồng Tử Kỳ cười tươi như hoa, mệnh lệnh đầu tiên đưa ra chính là: "Bắt đầu từ ngày mai, các ngươi liền theo ta, ta bảo thì các ngươi phải ra mặt, bây giờ xuống nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Hai người Ám Nguyệt, Ám Dạ nghe lệnh, giống như lúc tới, chỉ để lại một hồi thanh phong liền biết mất không thấy.
Đồng Tử Kỳ chạy lon ton mấy bước, nửa người áp trên bàn sách, tiến đến trước mặt Đồng Hạc Hiên, khoé miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.

"Cha, người cuối cùng cũng nghĩ thông suốt."
Nụ cười của Đồng Hạc Hiên mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng cưng chiều.

"Có thể con nói đúng, chúng ta chỉ là bảo toàn chính mình, lại không có tâm làm loạn, không thẹn với lòng.

Hơn nữa, chủ yếu là cha không muốn thấy con lại bị thương."
"Cha..." Đồng Tử Kỳ biết rõ là như thế, nhưng tâm vẫn cảm thấy ấm áp.
Đồng Hạc Hiên ho nhẹ một tiếng, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Được rồi, việc này mặc dù cha đã đáp ứng con, bất quá con vẫn phải chú ý, chỗ phức tạp nhiều người về sau không cho phép đi nữa, việc tự mình dắt ngựa ra ngoài đi dạo này tuyệt đối cấm, rõ chưa?"
"Cha..." Ngữ điệu Đồng Tử Kỳ đột nhiên cao lên mấy phần.


"Tại sao vậy? Hiện tại có bọn hắn bảo hộ con, vì sao còn phải chú ý? Đây không phải là không gian để bọn hắn có thể phát huy tác dụng sao? Lại nói, cha không tin tưởng vào thực lực của hắc sát binh sao? Có hai người bọn họ bảo hộ ta, sao con có thể gặp nguy hiểm được?"
Sợ Đồng Hạc Hiên không thay đổi chủ ý, Đồng Tử Kỳ rèn sắt khi còn nóng, vòng qua cái bàn bước nhanh đến bên người Đồng Hạc Hiên, thân mật kéo cánh tay ông làm nũng: "Cha, người cũng biết tính tình của nữ nhi mà, để con một mực bị đè nén ở trong phủ không phải muốn con chết ngạt sao.

Con cũng không phải chim hoàng yến dưỡng trong nhà, kiểu cuộc sống này không hợp với con.

Hơn nữa, con nếu không ra ngoài, như thế nào thị sát sinh ý của cửa hàng a? Người nói có đúng không?"
Đồng Hạc Hiên tựa hồ suy tư rất lâu, cuối cùng, vẫn là do do dự dự nghiêng về Đồng Tử Kỳ.

Ai...!Ai bảo nàng là nữ nhi bảo bối mình một tay nuôi nấng chứ, thật sự không được thì chính mình sẽ phái vài tên hắc sát binh bảo hộ tốt nàng.
Khẽ ừ, xem như ông trả lời Đồng Tử Kỳ.
"Bất quá, con cũng phải đáp ứng cha, không thể hành sự quá lỗ mãng, phải đặt an toàn của mình lên trên hết."
"Vâng, cha yên tâm đi, con nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình." Đồng Tử Kỳ tựa trên vai Đồng Hạc Hiên cười kiều mị.

Nàng biết ngay cha sẽ không cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của nàng mà!
Đôi mắt thoáng qua tia lạnh lùng, khoé miệng Đồng Tử Kỳ giương lên một đường cong mờ, âm u lạnh lẽo mà khát máu, ở trong lòng thầm nghĩ: Ân Kiệt, chúng ta cuối cùng cũng sắp gặp mặt rồi!
Mami 77 bị cảm, không dám tới gần Tiểu Bảo vì sợ truyền nhiễm, 77 bận bịu cả ngày, vừa mới có thời gian, a a a a, ngượng ngùng a các thân ái ~.


Bình luận

Truyện đang đọc