SỦNG THÊ CÓ ĐỘC



Sủng thê có độc, công tử chớ tham hoan, chương 5: không cam tâm, hắc sát
"Tốt, như thế nào không tốt." Đồng Hạc Hiên xoay người một cái, nhìn khuôn mặt tươi cười ưu nhã của Đồng Tử Kỳ, nói: "Chỉ là không tốt, giống như một tiểu hồ ly."
Đồng Tử Kỳ nháy mắt, nịnh nọt nói: "Con thừa nhận con là tiểu hồ ly, còn cha chính là lão hồ ly, ai bảo con là do cha tự tay dạy dỗ chứ?"
"Ha ha." Đồng Hạc Hiên cười thành tiếng, đối với Đồng Tử Kỳ nghịch ngợm đáng yêu như vậy gần như sức kháng cự đều không có.

"Nói đi, con là muốn tham gia hội chùa mấy ngay? Hay lại muốn đi cưỡi ngựa?"
Ý cười trên mặt Đồng Tử Kỳ không giảm, đôi con ngươi sáng chói nhìn Đồng Hạc Hiên, nhỏ giọng mà rõ ràng nói: "Nữ nhi muốn hắc sát lệnh."
Bộp chiếc đũa trong tay Đồng Hạc Hiên rơi xuống đất, nhất thời không lấy lại tinh thần, sững sờ hai giây, sắc mặt lập tức đen lại.


"Việc này, con nghe ai nói?"
Đồng Tử Kỳ thu lại nụ cười, nhỏ giọng tra lời, "Thấy trên sách trong thư phòng của cha.

Phía trên ghi chép, nhiều năm trước tổ phụ mang binh xuất chinh tới Nghiêu quốc, dẫn trăm vạn binh lính trong đó, phần nhiều là tinh binh tổ phụ tự tay bồi dưỡng, sống vì hắc sát binh, hắc sát binh có hơn vạn người, chỉ nghe lệnh của tổ phụ, sau khi trận chiến kết thúc, tổ phụ ở ẩn, bọn hắn liền biến mất."
"Con cũng đã biết bọn hắn đã biến mất, vì sao..."
Đồng Tử Kỳ cắt ngang lời Đồng Hạc Hiên, nghiêm mặt nói: "Cha, bọn hắn thật sự biến mất sao? Có người đồn, hắc sát binh luôn thủ hộ tại Đồng gia, không phải trưởng tử thì không thể kế tục.

Nếu như thật sự biến mất, như thế nào lại có lời đồn này?"
Đồng Hạc Hiên nhắm mắt, trầm mặc không nói.
Đồng Tử Kỳ cũng không gấp, chỉ lặng lặng chờ đợi.
Khoảng nửa chén trà sau, Đồng Hạc Hiên mở mắt ra.

"Tử Kỳ, đúng như lời đồn, hắc sát lệnh chỉ có thể truyền cho trưởng tử, ta dưới gối không con, hắc sát lệnh này liền vô dụng, ta lại càng không có ý định khiến cho hắc sát binh lần nữa xuất hiện trên thế gian."
Việc này, Đồng Tử Kỳ tất nhiên biết, chính là như thế, cha kiếp trước mới có thể biết là mình không còn nhiều thời gian cho nên mới lệnh nàng chôn kĩ hắc sát lệnh.

Thế nhưng, bọn họ ngoại trừ hắc sát lệnh, làm gì có năng lực gì bảo vệ chính mình?
Đồng Tử Kỳ không bỏ cuộc, đi về phía đằng trước, cầm tay Đồng Hạc Hiên.

"Cha, hắc sát binh cũng là người, cũng có tình cảm cùng nhận thức, người chỉ có một mình con là nữ nhi, nếu không truyền cho con, chẳng lẽ bọn hắn liền thật sự định kết thúc sứ mạng của mình, vứt bỏ chúng ta một mình sao?"
Quy luật chết cũng là một cách sống (?), đạo lý này đương nhiên Đồng Hạc Hiên hiểu, chỉ là, ông không rõ, Tử Kỳ tại sao lại muốn hắc sát lệnh? "Tử Kỳ, con phải biết, hắc sát binh này nếu lại xuất hiện, chắc chắn sẽ bị người ở phía trên kiêng kị, cha chỉ muốn chúng ta có thể an ổn sống một cuộc sống bình yên, không muốn ngày ngày lo nghĩ, sống trong sợ hãi."

(?) Nguyên văn: 规矩是死的人是活的
"Cha, người đây là lừa mình dối người, dù cho chúng ta ẩn nhẫn, cũng sẽ có một số người không bỏ qua cho chúng ta!" Ở kiếp trước, nàng cùng cha chính là vì vậy mà mất mạng.

Tất nhiên, bọn hắn muốn, nàng liền khiến cho bọn hắn mãi mãi không chiếm được, lực lượng này, nàng muốn giữ trong tay!
Đồng Hạc Hiên im lặng, nhíu chặt lông mày, suy nghĩ về lời nói của Đồng Tử Kỳ.

"Chuyện này...!Để ta suy nghĩ một chút."
Đồng Tử Kỳ cũng không muốn ép cha thêm nữa, một kiếp này nàng đã biết hết chiêu trò của bọn Ân Kiệt, tất nhiên sẽ không mắc lừa, hắc sát binh tối nay cầm tới tay cũng là có thể.
Khoé miệng cong lên, Đồng Tử Kỳ phảng phất giống như chưa từng đề cập qua hắc sát binh, nhẹ nhàng cười nói: "Cha, mấy ngày nữa là tới ngày giỗ của mẹ, con sẽ đến chùa Vạn Không trai giới (1) mấy ngày, cha phải chăm sóc tốt chính mình."
(1) Trai giới: Ăn chay và theo đúng những quy tắc của việc cúng lễ.
"Ân, hiếm thấy ngày hằng năm con đều nhớ." Nhắc đến nương tử của mình, biểu tình trên mặt Đồng Hạc Hiên như hoà đi một chút.
Đồng Tử Kỳ mỉm cười nói: "Đây còn không phải bởi vì cha suốt ngày lúc nói cũng nói dông dài Tử Kỳ, mặt mày của con càng lúc càng giống mẹ con sao."
"Con a..."
***
Chùa Vạn Không —
Đồng Tử Kỳ thắp đèn chong (2) cho mẫu thân xong liền quỳ xuống trước mặt Đức Phật.

Hai mắt nhắm lại, Đồng Tử Kỳ thành kính cầu nguyện.
(2) Nay còn gọi là đèn dầu.
Phật tổ tại thượng, Tử Kỳ cảm tạ Phật tổ rủ lòng từ bi, cho Tử Kỳ sống lại một đời, làm rõ trái sai phải đúng, bảo vệ cha, trừ gian diệt ác, báo thù rửa hận.


Tử Kỳ biết Phật tổ từ bi, nhất định sẽ không đồng ý với cách làm của Tử Kỳ, nhưng, thù giết cha không thể quên, mối hận bị lợi dụng, bị uy hiếp, bị độc chết không thể tiêu tan, mong Phật tổ tha thứ, Tử Kỳ phải phụ lòng từ bi của Phật tổ, A di đà phật.
Sau khi đưa tiền đèn nhang, Đồng Tử Kỳ liền đi theo một vị tiểu sư phó đi tới chái nhà (3) phía Tây ở sân sau.

"Thí chủ, đây là gian phòng của cô, cần gì tuỳ thời có thể tìm tiểu tăng."
(3) Chái nhà là không gian trống phía sau, phần mở rộng hoặc phần kéo dài thêm của phần nhà chính.

Có thể hiểu đơn giản, chái nhà tựa như "nhà kho" ở hiện tại vậy.
Đồng Tử Kỳ khẽ cười đáp lễ.

"Năm nay lại phải phiền tiểu sư phó rồi."
"Thí chủ khách khí, thí chủ nghỉ ngơi đi, tiểu tăng phải về tiền viện." Tiểu sư phó nói một tiếng A di đà phật rồi quay người rời đi.
Đồng Tử Kỳ đi vào trong nhà, hồi tưởng lại khung cảnh quen thuộc, nàng nhớ kỹ một năm này ở trong chùa Vạn Không bị thương vùng đầu, được tăng nhân trong chùa đưa về phủ đệ, hôn mê rất nhiều ngày mới tỉnh lại, doạ cha sợ chết khiếp.

Bất quá, cụ thể nàng bị thương thế nào ngược lại không nhớ rõ, xem ra, mấy ngày nay phải cẩn thận mới được..


Bình luận

Truyện đang đọc