SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG


SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️
????????????
Chương 40: Ra chiến trường.
Vào tháng mười, cái lá cuối cùng trên cây cũng rụng mất, Molders đã khỏe mạnh hơn.

Vì quân Đức liên tục thất thế trên chiến trường, Paulus gửi điện khẩn gọi hắn về tiếp tục chỉ huy trận chiến.
Nhiệt độ hạ xuống chỉ còn bảy, tám độ, nhưng tất cả mới chỉ là bắt đầu, mùa khắc nghiệt thật sự vẫn chưa đến.

Chạng tối hôm trước khi đi, Vân Cương vừa xong một ca phẫu thuật, ra thì bắt gặp Molders ngồi hút thuốc chỗ bàn đá trước cửa bệnh viện.
Sự khốc liệt của chiến dịch Stalingrad, không ai rõ hơn cô, dù quân Đức đã được rút kinh nghiệm từ trận mùa đông ở Moscow, nhưng Vân Cương biết lần này họ vẫn sẽ dẫm lên vết xe đổ.
Hitler chỉ muốn “đánh nhanh thắng nhanh”, ra quân giữa mùa đông, sự thật đẫm máu đã chứng minh cơ bản là không thể.
Cô nhìn ra ngoài, nơi Molders đang ngồi, tự hỏi mình phải làm sao để hắn sống sót trong chiến dịch khủng khiếp đó?
Molders dập thuốc, quay sang đã thấy Vân Cương bên cửa sổ.

Làn hơi trắng tỏa ra từ hơi thở khiến đường nét khuôn mặt hắn trông có vẻ dịu dàng hơn, Molders ra hiệu tay cho cô, khạc hai chữ gọn: “Lại đây.”
Vân Cương cũng muốn dặn dò hắn mấy lời, vậy nên bèn rửa sạch tay rồi đi ra.
Cô không cảm nhận được nhiệt độ hiện tại, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Molders, cũng đủ để biết hẳn đang lạnh lắm.

Vân Cương làm bộ thấy rét, chà hai tay vào nhau.

Người kia thấy thế thì nhíu mày, kéo tay cô nhét vào túi áo: “Lạnh không biết mặc thêm quần áo à?”
Vân Cương lúng túng rút tay ra: “Thật ra cũng không lạnh lắm…”
“Đừng động.” Molders nhấn mạnh về.
“Được rồi, anh muốn nói gì à?”
“Ngày mai tôi và List phải đi rồi.”
Vân Cương gật đầu nói: “Tôi biết, tên miệng rộng Fritz cũng có nói.”
“Em hãy ngoan ngoãn ở lại đây, gặp chuyện gì cứ đến tìm Fritz, cậu ta sẽ giúp.”
“Ừm”
“Đừng lo lắng, nhất định chúng tôi sẽ chiến thắng trở về.”
“Ừm”

“Có cơ hội tôi sẽ gọi điện chỗ bệnh viện.”
“Ừm”
“Em cũng muốn nói gì với tôi à?”
“Có.” Vân Cương nhìn Molders đầy quái dị: “Tự nhiên sau lần bị thương này anh lắm lời thế, bị lây từ chỗ Firtz sao?”
“…” Mặt hắn đen hết lại, Molders đè vành nón lạnh như băng: “Em có thể về rồi.”
“Đừng, tôi chưa nói hết mà.”
“Đừng nói.”
“Mới khen chút đã bắt đầu khó ở rồi.” Vân Cương nhíu mày, thừa dịp hắn còn chưa giận thì bảo: “Lần này đi nhớ mặc dầy chút biết không? Mùa đông ở Liên Xô lạnh lắm…”
Ai đó vừa xây băng lại thì bị lời cô đập mất: “Em đang quan tâm tôi sao?”
“Cứ xem là vậy đi.”
Khóe môi hắn nhếch lên thành một vòng cung nhỏ xíu, lại “Ừ” một tiếng.
Vân Cương cúi đầu cọ xát lớp đất dưới chân, nhỏ giọng bảo: “Nhất định phải đi à?”
Molders cho là cô không nỡ bỏ mình, bèn nắm tay phải che hờ lên miệng, ho nhẹ một tiếng: “Ừm… Em… Yên tâm, chờ chúng tôi thắng trận này, tôi…”
Hắn còn chưa nói hết, Vân Cương đã cắt ngang, cô ngẩng lên nói giọng đầy nghiêm túc: “Nếu không thắng thì sao?”
Molders có hơi phật lòng: “Sao em cứ phải nói những chuyện vô lý đó?”
Vân Cương cười với hắn: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi thử anh, sao những kẻ phát động chiến tranh có thể thản nhiên tàn sát những người khác, đẩy những người vô tội vào chiến loạn, thậm chí cũng khiến binh lính của mình bỏ mạng vô số như thế?”
“Chúng tôi chỉ muốn sửa lại “Hòa ước Versailles” không công bằng kia mà thôi”
“Cái đó thì tôi hiểu.” Vân Cương gật đầu: “Nhưng sau khi các người xé bỏ hòa ước xong rồi, Thủ tướng lại ra lệnh tấn xông Liên Xô là thế nào? Anh có giải thích được không?”
Molders chẳng muốn thảo luận với cô về chuyện đó nữa, vì hai người mãi mãi không thể “cùng chung chí hướng”, chỉ thêm phần hiềm khích mả thôi: “Vân Cương, bây giờ chúng ta không nói chuyện đó nữa, được không?”
Vân Cương bật cười: “Sao lại không? Vì chính anh cũng thấy mơ hồ, đúng chứ? Tôi nghĩ chắc chắn binh lính nào cũng ngờ vực, nhưng chẳng ai nghĩ được cho sâu hết.”
“Đủ rồi!”
“Các người đã bị biến thành công cụ để ai đó thực hiện dã tâm, các người chiến đấu vì danh nghĩa tổ quốc, nhưng sau này chiến tranh kết thúc rồi, các người cũng chỉ là những kẻ đi xâm lược độc ác mà thôi!” Vân Cương lẳng lặng nhìn Molders: “Đã như thế, anh vẫn quyết định đi?”
Molders rất thản nhiên: “Em nghĩ bây giờ chúng tôi còn đường lui sao?”
“Cũng đúng.” Vân Cương gật đầu, rút từng ngón tay ra khỏi túi hắn.
“Vậy chúc anh mạnh khỏe.”
Nói xong, cô quay đầu, mới bước được hai bước đột ngột xoay người lại nói: “Tôi hy vọng anh có thể sống sót trở về, chỉ huy.”
Cô biến mất dần trong tầm mắt Molders, Vân Cương không thuyết phục nổi một người lính trung thành với tín ngưỡng, mà hắn cũng sẽ không bao giờ hiểu được lời cô, như thể hai người đang đứng ở hai đầu cực tốt và xấu vậy, đụng đến ai, người kia cũng sẽ phản ứng lại gay gắt.
Molders nhìn theo bóng lưng cô, mặt lạnh đến mức sắp cứng lại.
“Haizz…” Có tiếng thở dài bay qua phía bên này.
“List, sao cậu lại ở đó?”
“Đến trước khi cậu tới rồi.” List bước ra khỏi cái cây, vừa nhai chocolate vừa bảo: “Với lại hai người đang căng thẳng thế, tôi cũng thấy ngại chứ.”
Molders hừ lạnh, không nói thêm gì nữa.
List vỗ lên vai hắn: “Thật ra cô ấy đâu nói sai.”

Molders liếc anh: “Cậu sắp phải ra chiến trường chung với tôi đấy.”
“Tôi biết rồi.” List chớp mắt đưa tình: “Nên là cô ấy bảo cậu mặc dầy lên đâu có sai.”
“Lần này phải rút kinh nghiệm lần ở Liên Xô trước, chuẩn bị đồ đạc chống lạnh.”
List gật đầu rồi đổi đề tài: “Mold, cậu thích cô ấy phải không?”
Molders không muốn bàn về chuyện đó với anh, thành ra hắn không trả lời.
“Cậu cũng hiểu, phải không? Dù chúng ta có thắng trận không, cậu cũng không thể cưới cô ấy.” List nói trong cơn thinh lặng.
Molders nhíu mày.
Người kia vẫn tiếp tục nói: “Nếu cuộc chiến lần này thất bại, cơ bản là cậu không thể sống sót trở về, nhưng nếu chúng ta thắng, cậu sẽ được thăng chức lần nữa, trở thành tướng quân, phải không? Hay đại tướng nhỉ? Nói chung chắc cậu cũng hiểu quân hôn của sĩ quan cấp cao là thế nào, khó mà qua loa lừa gạt được.

Vậy cậu định để cô ấy là gì của mình? Người tình bí mật? Bạn giường? Hay hai người vẫn cứ thế?”
“Dù là quan hệ nào đi nữa, với cậu lẫn cô ấy đều rất nguy hiểm”
“Đủ rồi!” Cuối cùng Molders cũng không chịu được nữa, quát khẽ.
List cố làm vẻ ngạc nhiên: “Chứ vậy cậu chưa từng nghĩ đến những chuyện đó à? Tôi tưởng lúc nào cậu cũng tỉ mỉ xét nét, sao nay chẳng giống chút nào vậy? Còn nữa, tôi nhớ không phải những sĩ quan ưu tú sẽ được gọi đến “để kết hôn với những cô gái Germany ưu tú” hay sao? Tôi nghe hình như phụ nữ Trung Hoa quan tâm đến chuyện đó lắm, cậu có hỏi cô ấy bao giờ chưa?”
“Tôi không đi.” Molders lạnh lùng thêm vào: “Tôi sẽ không đến!”
“Sao? Nhưng vì sao cơ? Đó là lời hiệu triệu của Thủ tướng, sao cậu có thể không nghe theo được?” Ý châm chọc trong lời List ngày một rõ.
“Tôi không tán thành hành động giao phối như động vật đó.”
List cười khẽ: “Vậy ra cậu cũng thấy à, rằng không phải lúc nào Thủ tướng cũng đúng?”
“Hai người…” Molders sắp không kìm nổi nữa, sao ai cũng thích lải nhải với hắn vậy? Mỗi Vân Cương thì thôi đi, List là đồng đội của hắn, rốt cuộc họ muốn gì?
List lại nhét thêm một viên chocolate vào miệng: “Mold, kết quả của chiến dịch Barbarossa vẫn còn sờ sờ trước mắt, không lẽ cậu không suy nghĩ gì sao? Về Berlin đi, bảo cấp trên của cậu báo lại cho ngài Hitler, để cậu về.”
“Cậu muốn thì cứ về, tôi sẽ không phản bội lại sự tin tưởng của Thủ tướng, tôi không muốn phụ lại huy chương danh dự trên ngực mình.”
“Được rồi.” Hết nước hết cái, List cũng không muốn nói nữa: “Tôi đi với cậu.”
Nói xong, hai người xếp hàng vào bệnh viện, bên này vừa có thêm một nhóm người bị thương được khiên đến, hoặc ôm tay, hoặc ôm chân mà rên.
Molders nhìn lướt qua rồi hỏi: “Sao lại bị thương nhiều thế này?”
Một người bảo: “Căn bản là chúng ta không hề đánh giặc, mà là bị đẩy vào cối xây người.

Stalingrad không có chiến trường thật sự, chỉ có đổ nát, bọn họ đã quen, còn thạo chuyện chiến đầu trên đường phố, giỏi sử dụng chất nổ.

Chúng ta chỉ biết dựa vào kế đánh nhanh thắng nhanh, căn bản là không chịu nổi.”
Sắc mặt Molders bắt đầu trầm xuống: “Không phải quân đội chỉ toàn báo tin vui thôi sao? Nói Liên Xô mất sức, không chống lại được nữa?”
Một người lính già trả lời: “Toàn là chuyện cười thôi, ban ngày chúng ta miễn cưỡng chiếm được nửa con phố, đến tối kẻ địch lại phát động tấn công dồn dập, đuổi ngược ta về, muốn hạ thành này sợ cũng phải mất mấy tháng.”
Mấy người còn lại cũng gật đầu đồng ý.
Molders hoàn toàn không nghĩ chuyện đã nghiêm trọng đến mức này.

List cũng nói thêm: “Nếu thuận lợi vậy thật, mắc gì Paulus phải giục cậu về nhanh như thế?”
Cuối cùng Molders cũng ý thức được vấn đề, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, hắn đã gọi List dậy, ra phía chiếc xe đã chờ sẵn.

Hắn chui vào, quay đầu nhìn một lần, không thấy Thẩm Vân Cương đâu, sau đó Molders không quay đầu lại nữa, chỉ đi mất.
Lúc này Vân Cương đang núp sau màng cửa, nhìn theo chiếc xe vội vã kia mà thở dài.
Trời ngày càng lạnh hơn, Vân Cương đã vững chân trong bệnh viện, nhưng lòng cứ thấp thỏm không yên.
Bây giờ đã là cuối tháng mười, Molders lẫn List đều chưa từng gọi lại thăm, không biết đã có chuyện gì rồi.

Nhưng hệ thống không báo động thì hẳn là còn an toàn.
Từ hồi tháng tư, chiến dịch Volvograd đi vào giai đoạn khốc liệt nhất, trừ Tập đoàn quân số Sáu do Molders chỉ huy ra, hầu như tất cả các Tập đoàn quân còn lại đều bị tiêu diệt.
Với tính cách của hắn, sợ là có chết cũng không chịu đi làm tù binh, vậy nên sợ là “một đi không trở lại”.
Vân Cương day day trán, nhiệm vụ này khó khăn quá, cô đành phải xin hệ thống giúp đỡ.
“Hệ thống, cậu đâu rồi?” Đã lâu không thấy nó, Vân Cương cũng chẳng biết là nó còn ở với mình hay không.
“Có mặt.” Nó đáp lại rất nhanh.
“Nhiệm vụ lần này hơi khó thật, tôi bí rồi, cậu có thể giúp tôi không?”
“Được.”
Nghe nó trả lời thế, Vân Cương vui vẻ lắm: “Cậu nói thử tôi nghe.”
“Nhưng mà cô muốn có trợ giúp thì phải hoàn thành một nhiệm vụ nhỏ đã.”
“…” Quả nhiên không nên vui mừng sống quá, cái thứ hệ thống kẹt xỉ này.
“Tôi hiểu rồi.”
“Ngày mai sẽ có một thương binh tên Landmess đến, anh ta bị thương nặng không thể sống sót.

Cô hãy thế cậu ấy quay lại Tập đoàn quân, gia nhập Tập đoàn quân số Sáu.”
Vân Cương nghe như “Nghìn lẻ một đêm”: “Cậu bảo tôi giả thế nào để không bị phát hiện hả?”
“Tôi sẽ tạo thuật che mắt cho cô.”
“Vậy còn xác Landmess thì sao?”
“Tôi xử lý giúp.”
“Còn tôi thì? Thẩm Vân Cương này phải làm sao?”
“Chỉ có thể mất tích thôi.”
“…” Mặc dù đúng là chả phải biệt pháp gì hay ho, nhưng tạm thời chỉ còn nước đó.

Cô ở cạnh xem chừng Molders được, biết đâu còn có thể cứu hắn thì sao?
Hệ thống dặn dò: “Chỉ được che mắt đi thôi, bình thường cô cũng đừng tiếp xúc nhiều với người khác.”
“Tôi hiểu rồi.”
Vân Cương nhìn tấm ảnh hệ thống cung cấp, cô có chú ý đến quân hàm người này, vẫn còn là một thiếu úy, bèn bảo với hệ thống: “Vậy ví dụ như tôi bảo cấp dưới đầu hàng hay thuyết phục cấp trên thay đổi kế hoạch thì sao?”
Dù không thấy được hệ thống, nhưng cô vẫn cảm nhận được tiếng cười nhạo trong lời nó: “Cô có thể thử, biết đâu vừa nói xong thì bị cắt chức hay đem đi xử luôn thì sao?”
“Vậy nếu như tôi phân tích hoàn cảnh hiện tại cho họ nghe?”
“Đừng có ngây thơ nữa, cô cho là không có ai ngăn Hitler sao? Đã có mấy vị tướng can ngăn rồi, nhưng ông ta có ngừng à? Một thiếu úy nhỏ nhoi như cô thì làm được gì?”

“Ờ thì…”
“Cô có biết vì sao tôi chưa bao giờ nhắc cô không được thay đổi lịch sử không? Vì sao tôi không có ý kiến gì dù cô nói toạt ra hết kết quả chiến tranh hồi còn ở trại? Vì đơn giản là bánh xe lịch sử sẽ đi theo một guồng duy nhất, căn bản cô không thể thay đổi được”
“Được rồi.” Vân Cương bỏ cuộc hoàng toàn, xem ra việc phơi thây trên chiến trường là điều không thể nào tránh khỏi.
Ngày hôm sau, lúc cô tìm được Landmess, quả nhiên cậu ta đã thoi thóp.

Vân Cương bèn đến kiểm tra thử, tuy không có ngoại thương gì, nhưng sóng đại bác đã gây ảnh hưởng nặng nề đến các cơ quan bên trong cơ thể, là kiểu vết thương bên trong rất khủng khiếp.
Thấy bác sĩ đến, đôi mắt mờ mịt của cậu ta lấp lóe ánh sáng: “Bác sĩ…”
“Ừ, đừng lo, tôi sẽ cứu cậu.” Vân Cương an ủi: “Sẽ hết đau nhanh thôi, yên tâm đi.”
“Vậy thì tốt.” Landmess nhếch môi: “Tôi cũng không được chết.”
“Cậu sẽ sống.” Vân Cương đồng tình.
“Anh tôi đã chết vì cứu tôi, nếu như tôi chết, tôi… Khụ… Ba mẹ tôi phải làm sao đây?” Vừa nói, cậu ta vừa ho mạnh hai cái, máu tươi tràn ra ngoài.
Rồi mắt cậu bắt đầu trống rỗng: “Còn cả Anchor của tôi nữa, chắc cô không biết đâu, nó là con chó tôi nuôi, hiểu người, còn rất ngoan nữa… Tôi muốn sống sót trở về, tôi đã đi hai năm rồi, tôi đã hứa là phải chiến thắng trở về… Bây giờ… Khụ… Phải làm sao đây?”
Vân Cương nắm lấy tay cậu ta: “Nhà cậu ở đâu?”
“Lei… zig” Landmess mấp máy môi, giọng ngày càng nhỏ, Vân Cương cúi người dán tai vào miệng cậu ta mới miễn cưỡng nghe được nơi, cô lẳng lặng nhớ thầm.
Đôi mắt Landmess trợn to, ánh sáng đã biến mất, song vẫn khăng khăng nhìn về một phía.
Vân Cương biết, đó là nơi gia đình cậu.
Cô nhẹ nhàng dùng tay khép mắt cậu trai trẻ lại, đoạn rút thẻ ID ra khỏi tay cậu.
“Hệ thống, bây giờ tôi phải làm gì? Cách che mắt của cậu có được không vậy?”
“Có tác dụng ngay lúc cậu ấy tắt thở rồi, bây giờ cô có thể về lại đội ngũ”
“Được, tôi hiểu rồi”
Thẩm Vân Cương đeo huân chương khét tiếng của Landmess lên ngực, đứng xếp hàng chỗ một chiếc xe, mấy người lính khác ngồi cạnh đó, không ai nói gì.

Họ đã không còn phấn chấn như trước, biểu cảm vừa mơ màng vừa ngây dại.

Thẩm Vân Cương cứ theo họ như thế đến Volgograd, đi về phía con đường dài mù mịt.
????
Fritz giận vô cùng, hắn biết đàn bà kia bị điên nhưng không ngờ lại điên đến mức này.

Quái, tự dưng một người sống sờ sờ ra đó lại biến mất tăm?
Hắn cho người tìm hết bệnh viện mấy lần cũng không thấy.
Tổ phiền thêm! Chạy lung tung giữa thời thế này, cô ta không muốn sống nữa à? Biết vậy hắn đã xử cô ta lúc còn ở trại…
Công việc ở bệnh viện rất bề bộn, tìm không được thế là hắn phải vội vã về lại bàn mổ, dù sao binh sĩ cũng quan trọng hơn cái người đàn bà điên kia.
“Fuck!” Hắn mắng thầm.
Ngày thứ ba sau khi người kia mất tích, Fritz nhận được điện thoại của chỉ huy, hắn đổ hết mồ hôi lạnh.

Ngài ấy đã dặn hắn phải chăm sóc cô ta, giờ chưa tới nửa tháng đã mất tích.
Fritz ấp úng báo lại tình hình cho Molders, người bên đầu dây kia chỉ im lặng chừng ba giây rồi đáp: “Biết.” Rồi cúp điện thoại..


Bình luận

Truyện đang đọc