SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG


SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️
????????????
Chương 41: Đứa trẻ không đợi được cha.
Sau khi cúp điện thoại, Molders im lặng không đến mười lăm phút, hắn lại bắt đầu nghĩ về kế hoạch tấn công.

Lúc về đây, bỗng hắn cảm nhận được sự cứng đầu của đám Liên Xô.

Molders liên tục cho người xông vào, biến thành phố thành phế tích, ép bọn Liên Xô về địa bàn cuối cùng chỉ còn đâu đó hai mươi lăm nghìn mét, nhưng lại không tài nào đánh sập được hoàn toàn.
Hơn nữa, họ không chỉ phải đấu với hồng quân, họ còn phải chống lại toàn bộ người dân Liên Xô.

Chiến trường không chỉ có lính, mà cả công nhân, nông dân, thậm chí là phụ nữ, dù đã chết, họ vẫn nắm chặt súng, trợn mắt với hư không.

Dường như dù đã không còn trên đời, linh hồn họ vẫn kêu gào tiếp tục chiến đấu.
Đã ba ngày đêm, Molders không tài nào chợp mắt được, râu trên cằm cũng đã dài hơn không ít, nhưng hắn cũng chẳng có thời gian sửa soạn lại.
Hắn đã thử khá nhiều kế tác chiến, nhưng lần nào cũng bị chống trả quyết liệt.

Không có súng, người Liên Xô sẽ đứng sát vào nhau thành khiên, hàng trước vừa ngã, hàng sau lại đỡ xác người lên tiếp tục chắn.

Gãy tay, họ chặt thẳng, cháy cả người, họ vẫn tiến về phía trước.

Molders chưa từng thấy cách đánh nào ngang ngược như vậy.
Tin báo về ngày càng tệ, báo cáo nói cận sông Đông có một nhóm lớn hồng quân, sư đoàn 376 cũng có phát hiện tương tự.

Molders bắt đầu suy nghĩ về mục đích của quân Liên Xô, bọn chúng muốn bao vây thọc sâu Tập đoàn quân số Sáu này?
Đương lúc hắn muốn tiếp tục quan sát thêm tình hình, thủ tướng lại đánh điện yêu cầu tấn công.
Molders triệu tập tất cả binh lính, chuẩn bị dồn sức lần nữa, song cũng huấn luyện vài người lính để ra trận.
Trong số đó có Vân Cương đang giả trang.
Vì biểu hiện tốt trong lần chiến đấu trước, Landmess đã nhận được huân chương chữ thập.

Vân Cương nhận xong thì lặng lẽ vuốt nó một chút, quyết định sau này có cơ hội rồi sẽ trao lại vật này cho cha mẹ cậu.

Mấy người được nhận huân chương khác đều ngẩng đầu ưỡn ngực, như thể họ đang được trao cho niềm vinh quang vô hạn nào đó.

Thật ra cũng không thể không khen ngợi cái tài thâu tóm lòng người bằng chế độ tặng thưởng này của Hitler.
Vân Cương thầm thở phào nhẹ nhõm, cô còn sợ Molders sẽ nhận ra mình cơ đấy, xem ra cô nghĩ nhiều rồi.

Cơ mà mấy ngày không gặp, hình như người này lại tiều tụy hơn chút, dù đồng phục vẫn phẳng phiu và giày lính vẫn bóng bẩy.

Hai vệt đen dưới mắt kia đã tỏ rõ sự khó khăn của trận đánh lần này.
“Hôm nay chúng ta sẽ tấn công một lần nữa! Tiêu diệt Tây Âu, đuổi người Anh phải chạy về đảo, nửa tháng thôi! Chiến dịch có lâu mức nào đi nữa, thắng lợi vẫn sẽ thuộc về chúng ta! Các cậu là những người đàn ông ưu tú nhất của tộc Germany…”

Vân Cương đứng giữa hàng nghe lời khích lệ của Molders, song mắt lại dạt về phía List.
Anh đang đứng chỗ đám lính bên cửa, đội cái mũ sắt m40, vai có K98.

Lúc này cô mới chợt nhận ra, không biết từ khi nào, List đã chẳng còn là thiếu tá nữa.
Bị cắt chức, trở thành lính ở tiền tuyến tất nhiên là nguy hiểm hơn so với một chỉ huy như Molders.

Cô nghĩ nghĩ, tự nói phải tìm cách trông nom luôn cả anh.
Cô vừa thất thần thì tiếng hát nào đó bỗng vang lên, nhức cả óc:
Không khí, không khí giục giã, đại chiến lại sắp đến.
Nước mắt chảy ngang khuôn mặt mẹ, tổ quốc ở sau lưng,
Chết vì nước Đức là vinh quang vô hạn.
Nếu nữ thần số mệnh từ bỏ chúng ta,
Nếu từ nay chúng ta chẳng về được quê cũ,
Nếu lửa đạn kết thúc cuộc đời chúng ta,
Nếu tai kiếp này, chúng ta khó thoát.
Vậy ít ra cỗ xe tăng trung thành,
Sẽ cho chúng tôi một phần mộ kim loại.
Họ đang hát chiến ca, Vân Cương đứng giữa đó, bỗng cảm nhận được một bầu không khí khó tả thành lời.

Họ chỉ là những người lính bình thường, anh dũng hi sinh cho Tổ Quốc, nhưng con đường họ đang đi là vĩnh viễn, không còn đường để về nữa.
Những bước hành quân cứ vang lên, Vân Cương nương theo họ.

Là một người phụ nữ, trước nay cô chừng từng nghĩ phải ra chiến trận.

Nhưng đã trải qua nhiều thứ rồi, chiến trường cũng thế, vậy sau này còn gì để sợ nữa đâu?
Pháo lớn vang ầm bên tai, chiếc cơ đảo trên đầu, người bên cạnh giây trước vẫn còn hoạt bát, giây sau đã là xương khô.
Hiện tại có một vấn đề rất quan trọng, mặc dù hệ thống đã nhét trí nhớ của Landmess vào cho cô, nhưng căn bản là Vân Cương chẳng dám nổ súng.

Dù là đang trên chiến trường, ngươi không chết thì ta chết, song lớn lên giữa xã hội có pháp chế hòa bình, Vân Cương không tài nào thuyết phục mình được.
Nổ súng tức là giết người.
Cô không làm được, cũng không muốn làm.
Lúc này mới nhận ra mình phải giết người, Vân Cương bắt đầu hối hận vì đã xin hệ thống giúp đỡ.
Giữa lúc cô đang ngẩn ra đó, bỗng một quả lựu đạn nổ tung ngay bên cạnh, Vân Cương bị bắn thẳng ra, văng xa mấy mét.

Cô mượn thế nằm luôn trên đất, vờ bị thương không đứng dậy nổi nữa.
Dù sao nằm đây cũng khó trúng đạn, Vân Cương bắt đầu nghĩ, không muốn nổ súng thì phải làm sao đây?
Nhưng cô nằm chưa được bao phút thì đã có tiếng hét lên đâu gần đó, giọng khá quen thuộc, vì thế cô ngẩng ngay đầu lên, nhìn về phía nguồn âm.
Là List, anh lại bị thương nữa rồi.
Vân Cương lổm ngổm bò sang đỡ anh dậy, đầu và chân List đã bị vỏ đạn ghim vào, chảy rất nhiều máu.

Cô vội vã kiểm tra thử, may sao vết thương trên đầu cũng không phải chết người.

Cô bèn cõng List lên, muốn đưa vào trong chiến hào, bằng không ở lại đây chỉ có chết.
Cô ấy đến rồi, em đã đến.

List vẫn còn ý thức, chưa đau đến mức ngất đi.

Dù máu đã che hết tầm nhìn, anh vẫn hít thật sâu rồi đột ngột bật cười.
Vân Cương giận giữ: “Cười gì mà cười? Bị thương vui lắm à?”
“Mùi trên người cậu lạ lắm!”
“Mùi gì?” Vân Cương tự ngửi lại mình, tốt mà, tốt hơn đám đàn ông thối này nhiều.
“Ừ…” List lại hít sâu lần nữa: “Cái mùi khiến tôi thấy vừa quen thuộc vừa vui sướng.”
“Quen thuộc? Vui sướng?” Biểu cảm Thẩm Vân Cương hơi cứng lại: “Anh trai à, tôi là một trai thẳng đấy!”
“Hửm?” Có thể là List không hiểu từ “trai thẳng”: “Tôi nói là mùi thuốc khử trùng trên người cậu.”
“À…” Thẩm Vân Cương đã hiểu nhầm ý anh, còn tưởng là ngụy trang của mình bị nhìn thấy rồi.
Vì dư chấn từ đạn pháo, não List bị chấn động rất nhỏ, nhưng sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi này, anh đã cảm thấy đỡ hơn.
Anh lau lau máu đen trên mặt mình, ngẩng đầu nhìn, bảo: “Cậu buông tôi ra đi, vòng oanh tạc mới sắp bắt đầu rồi!”
Thẩm Vân Cương lại nói như đinh đóng cột: “Không!”
List nói đầy bất đắc dĩ: “Ý của tôi là tự tôi đi được.”
“Không phải chân anh bị thương sao?”
“Không sao, chỉ bị chút vết thương thôi, vẫn tự đi được.”
“Được rồi.”
Thẩm Vân Cương buông anh ra.

Hai người cùng chạy nhanh về phía trước, chuẩn bị đuổi kịp đại đội.
List vừa chạy vừa nổ súng bắn phá, Thẩm Vân Cương thì không dám, chỉ có thể theo sát cạnh anh, phòng ngừa nhỡ có viên đạn nào lao về phía này.
“Vì sao cậu không bắn? Landmess?”
Thẩm Vân Cương nghe anh gọi tên mình, trong lòng giật thót, thì ra hai người này có quen nhau!
“Ban nãy cánh tay tôi bị thương…” Tất nhiên vì để gia tặng độ đáng tin cậy, cô còn cẩn thận lấy mảnh đạn ra cắt tay mình.
“Được rồi, vậy cậu đi theo sau tôi!”
“Được! Cứ giao phía sau anh cho tôi, chắc chắn không có vấn đề.

Anh cứ chú ý phía trước là được!”
Hai người cứ hợp tác như thế mà đuổi theo hàng ngũ phía trước.

Nơi bọn họ trú ngụ đã bị nổ thành phế tích, không còn ở được nữa.

Ở đối diện có hai đội quân Liên Xô, hỏa lực bên đó rất mạnh, họ không thể đến gần.
Thượng úy nói: “Hôm nay phải hạ được cứ điểm này! Tôi và Henneck đánh tiên phong, hai người Bold và Herbert yểm trợ, số còn lại giấu hỏa lực.”
Thẩm Vân Cương lẫn vào trong đó, mệt không chịu nổi.

Thật sự cô đúng là điên rồi mới đồng ý đề nghị kia, nhưng bây giờ có nói gì cũng chậm rồi.

List vẫn che phía trước cô, giấu cô đi, cô cũng theo sát phía sau anh, bảo vệ anh an toàn.
Trải qua một phen chiến đấu kịch liệt, cuối cùng bọn họ cũng lấy được tuyến này, nhưng đối diện càng có hỏa lực mạnh mẽ hơn ngăn cản bước tiến của bọn họ.
Bọn họ phụ trách bắn súng tại đống phế tích này.


List bắn chính, Thẩm Vân Cương ở một bên hỗ trợ, làm mấy công việc linh tinh như thêm đạn, vân vân.
Lúc này, họ đánh đến tận trời tối đen vẫn chưa thắng được.
Hai bên ngưng chiến nghỉ ngơi, Thẩm Vân Cương và List ngồi sau bao cát ăn chút gì đó.

Không thể không nói, thức ăn của binh sĩ Đức ngoài tiền tuyến vẫn rất đầy đủ: Bánh mì đen, thịt xông khói, pho mát, bơ, cà phê, chocolate và thuốc lá.
List châm thuốc lá cho thượng úy, thượng úy lại bẻ chocolate cho anh.

Thẩm Vân Cương nhìn thì tò mò: “Anh thích ăn chocolate?”
“Ừ.”
Thẩm Vân Cương nghĩ đến phần chocolate trước đó Molders đưa cho mình, nói: “Anh cũng ăn cái này của tôi đi, tôi không thích ăn lắm.”
List cũng không từ chối, bẻ một nửa bánh mì của mình cho cô.
“Không cần đâu, tôi không ăn hết bấy nhiêu này.” Thẩm Vân Cương xua tay.
“Ăn đi, ăn nhiều một chút, nhìn cậu chẳng thấy cao lớn gì cả, chắc chắn là suy dinh dưỡng.” List nói xong thì bỗng sửng sốt: “Ủa? Landmess, trước kia cậu có lùn vậy à?”
Thẩm Vân Cương cũng ngẩn ra: “Ừ… đúng.”
List nhíu mày, bỏ chocolate vào miệng mà không nói gì cả.

Anh lấy từ trong hộp thức ăn ra một con dao nhỏ, mở đồ hộp ra, đưa cho cô nói: “Cậu không ăn bánh mì, vậy cho cậu cái này.”
“Không cần thật mà.” Thẩm Vân Cương sợ từ chối không được bèn dứng dậy muốn đi sang chỗ khác, nhưng cô lại quên mất, rằng tuy bây giờ ở đây đang tạm ngưng chiến, nhưng nó vẫn là chiến trường.

Cô vừa thẳng lưng lên, một viên đạn lập tức xẹt qua sát bên tai cô.
Một tay List tóm cô ngồi xuống.

Thượng úy nhìn thấy thì giọng điệu có phần không hài lòng: “Landmess, cậu muốn làm gì vậy? Sao lại phạm sai lầm cơ bản như thế?”
“Tôi xin lỗi…”
“Không phải cậu luôn muốn về nhà nghỉ ngơi sao? Vậy để ý cho kĩ cái đầu của cậu!”
“Dạ!” Thẩm Vân Cương nghe xong những lời này, trong lòng có phần xót xa.

Landmess chân chính đã sớm chết rồi, cuối cùng người nhà cậu ta vẫn không đợi được cậu ta.
Cô dựa vào tường nhìn đám binh sĩ đang ăn cơm.

Lúc mới ra quân, bọn họ còn rất phấn chấn, bây giờ ai cũng đã nản lòng, quần áo cũng trở nên bẩn thỉu.
Dù đang ăn cơm, bọn họ cũng phải lo lắng đề phòng, phòng ngừa không biết liệu có ai bắn lén không.
Nhiệt độ ở Liên Xô mười một giờ đêm đã xuống đến hàng không, cơn lạnh buổi đêm khiến người ta cảm thấy đầu cũng sắp đông cứng luôn rồi.

Đám lính đốt một đống lửa lên, nhưng cũng chỉ “như có như không” mà thôi.
“Thời tiết quỷ quái này, sợ là tuyết sắp rơi nữa!” Một binh sĩ mắng.
“Vậy nên chúng ta phải nhanh chóng chiếm được nơi này.” Thượng úy nói.
List đã từng tham gia chiến dịch Moscow, hơn nữa còn may mắn sống sót.

Anh nhìn ra không khí bên ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên một loại châm chọc.
“A! List à, cậu nói về chuyện cậu đánh chiến dịch Moscow đi!”
“Không có gì hay để kể.” List không để ý.
“Nói đại đi, lúc ấy cậu đã làm sao để đi từ một sĩ quan bình thường lên đến thượng giáo?”
List cười như không: “Chỉ cần sống lâu hơn người khác thì có thể.

Thượng úy của cậu đã chết, tất nhiên cậu trở thành người có lai lịch cổ nhất, vậy sẽ lên thượng úy.

Thiếu giáo chết rồi thì thăng làm thiếu giáo, chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Vậy cậu cảm thấy chúng ta có thể thắng trận này không? Chết tiệt, bọn Liên Xô lại ngoan cố như vậy!”
“Vậy cậu thấy thế nào?” List hỏi lại anh ta.
Henneck thở dài, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi đang đợi đánh xong trận này để về ôm con đây.


Lina gửi thư nói cô ấy mang thai rồi!”
Bold châm lửa đốt một điếu thuốc rồi khoát tay lên vai anh ta, cười hì hì nói: “Cậu mới đến đây bao lâu đâi, cô ấy lại có thai rồi?”
“Đi chết đi!” Henneck đạp hắn ta một cái, nói: “Tháng trước tôi mới vào Tập đoàn quân số Sáu, cô ấy cũng mới phát hiện hơn một tháng thôi!”
“Tôi cũng chưa nói gì mà, cậu kích động thế làm gì?” Bold vẫn hút thuốc với bộ dạng bất cần.
“Chắc vợ cậu ngoại tình với thằng khác nên cậu bất bình chứ gì?” Henneck bảo.
“Này!” Bold có phần giận dữ.
“Được rồi, hai người đừng ồn ào nữa!” Thượng úy thấy chuyện phát triển không ổn, bèn quát bảo hai người họ ngừng lại.
Thẩm Vân Cương ngồi một bên im lặng lắng nghe, không ói gì.

List cũng lặng lẽ nhìn đống lửa, không biết đang nghĩ điều gì.
Sau nửa đêm, hỏa lực quân địch càng mạnh hơn, hai bên lại bắt đầu chiến đấu kịch liệt.

Vất vả lắm bọn họ mới tiêu diệt hết toàn bộ kẻ địch, nhưng lúc đám bọn họ đang dọn dẹp chiến trường, không biết có một viên đạn đánh lén từ đâu ra găm vào trong bụng của Henneck.
“Không, Henneck!” List và Bold cùng chạy đến.

Henneck đang đè lại miệng viết thương trên bụng.

Thẩm Vân Cương cũng chạy nhanh qua theo, nhìn thấy vết thương của anh ta, cô liếc một cái là biết không cứu được nữa.
Bold nhìn mắt anh ta, la to: “Henneck! Tỉnh táo chút đi! Vợ cậu còn đang đợi cậu về đấy!”
Thượng úy đã chạy đến nói: “Đi nhanh, phía sau có quân địch truy đuổi!”
Henneck vẫn chưa tắt thở, Bold đỡ anh ta dậy, gian nan đi lên trước.

Thượng úy nói: “Buông cậu ta ra đi, không cứu được nữa!”
“Nhưng cậu ấy vẫn chưa tắt thở!” Tiếng Bold gào lên đã bắt đầu lẫn chút nức nở: “Vì sao trước đó tôi còn chọc giận cậu ấy, vì sao tôi lại chọc cậu ấy chứ…”
Henneck với hơi thở đã mỏng manh ghé vào tai anh ta, nói đứt quãng: “Bold, người bạn tốt nhất của tôi… Giúp tôi… chăm chóc… tốt… Li… na.”
Bold hét to: “Tự cậu chăm sóc đi, ai rảnh, cậu không được chết!”
Henneck trả lời: “Tôi… không được nữa.

Cậu buông ra đi… tôi… mau đi… đi đi…”
“Không, tôi từ chối!”
“Đứa nhỏ… tên là…”
“Tên là gì?”
Henneck đã không nói ra lời nữa.

Anh ta cố hết sức đưa tay lấy một phong thư ra khỏi túi, mặt trái của nó có viết hai cái tên, một của nam và một của nữ: “Giúp… giúp tôi… gửi đi.”
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý với cậu!” Bolde nói xong, Henneck đã rủ đầu xuống, không còn lên tiếng nữa.
“Bold, mau thả cậu ấy ra!” Thượng úy sốt ruột nói: “Nếu không chính cậu cũng không chạy được!”
Bold cắt lấy nửa bảng tên của Henneck, bỏ vào trong túi cùng với phong thư, sau đó quay đầu đi mà không ngoảnh lại nữa.
Henneck đã ở lại nơi đó, cuối cùng cũng không về được quê hương, càng không được nhìn thấy đứa con chưa chào đời của mình.
Về phần Lina đang yên tâm dưỡng thai ở Potsdam, cô ấy đang tự đánh đàn cho đứa bé trong bụng nghe, thì bỗng như nghe được tiếng của Henneck đang gọi tên mình.

Tay cô ấy run lên, bản nhạc trượt một nốt, vì thế cô ấy bèn ngừng lại vuốt đứa bé trong bụng mình một cái, cười bảo: “Cục cưng à, mẹ nghĩ cha con cũng nghe được rồi đấy.”
Sau khi vén lọn tóc vàng của mình ra sau vành tai, cô ấy đứng dựng, nhìn ra thời tiết đang lạnh xuống bên ngoài, chậm ra đi qua chuẩn bị đóng cửa sổ.
Đầu ngón tay vươn ra ngoài cửa sổ của cô nhiễm phải một hạt mưa.

Trong lòng Lina thấy bất an, nhưng cô lại lập tức lắc đầu, bỏ suy nghĩ không tốt ấy đi, cho là mình đang mang thai nên mẫn cảm.
“Cục cưng à, con có nhớ cha không?” Đôi tay Lina nắm hạt mưa vào lòng bàn tay, bỗng cảm thấy muốn rơi lệ.
“Em nhớ anh lắm… Henneck.”.


Bình luận

Truyện đang đọc