SỸ QUAN THẾ GIỚI NGẦM BỊ ÉP LẤY VỢ TRẺ



Năm năm sau.

Trong một xe buýt màu vàng tươi, ở ghế cuối cùng của xe buýt, một người phụ nữ thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt đẹp và đường nét thanh tú, đôi môi hồng hào và căng mọng, đôi mắt trong veo và mái tóc đen xoăn lọn được thắt bím vắt trên vai, đầu cúi thấp nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe, nhìn những hạt mưa đập vào cửa kính rồi tung lên vỡ nát, chảy thành đường dài giống như đôi mắt người đang khóc….

Một tiếng chuông phát ra phá vỡ nét trầm tư của cô gái, cô trả lời điện thoại bằng một âm thanh nhỏ nhẹ.

“Này, Thanh Thanh cậu đoán xem hôm nay tôi gặp ai?” Tiểu Vũ ở đầu bên kia nói với vẻ hào hứng và bí mật.

“Ai vậy?” Thanh Thanh giống như bị bệnh lâu ngày, không có nửa điểm hứng thú hỏi.


“Bạn yêu, đừng bơ phờ như vậy, người này cậu biết a, chính là Hân Văn học trưởng của cậu.

” Tiểu Vũ phấn khích nói, vị tiền bối này cuối cùng cũng xuất hiện sau năm năm không thấy bóng dáng.

“Hân Văn?” Giọng điệu của Thanh Thanh hứng khởi lên một chút, rốt cuộc cũng có một tia giao động.

“Đúng vậy, đúng vậy, anh ấy năm năm không xuất hiện, không ngờ rằng xuất hiện một cái liền trở thành công tố viên trưởng của thủ đô, và anh ấy cũng là lãnh đạo trực tiếp của tôi, ai da, cậu thấy có tuyệt vời không?”Trong năm năm nay, Thanh Thanh và Tiểu Vũ đã hoàn thành việc học, Tiểu Vũ được nhận vào viện kiểm sát và trở thành một nhân viên công chức mà mọi người đều ghen tị.

“Ừm, như vậy là tốt rồi, có học trưởng bảo kê cho cậu….

” Thanh Thanh nhẹ nhàng nói, giống như tất cả đều không liên quan gì tới cô, mắt vẫn nhìn về phía cửa kính đang ướt nhẹp vì nước mưa…Tiểu Vũ cầm điện thoại trong tay, trong lòng u sầu, dường như trên đời này không có thứ gì có thể khơi dậy hứng thú của cô, cô ấy cứ nghĩ Lương Hân Văn xuất hiện có thể làm cô đối mặt với hiện thực, trên đời này không chỉ có Đoan Mộc Nam là người đàn ông duy nhất, nhưng cô ấy phát hiện ra rằng Lương Hân Văn vẫn không thể giúp cô tháo gỡ nút thắt trái tim.

Phải, trừ Đoan Mộc Nam, còn ai có thể cứu lấy trái tim đang chết héo của cô….

Thanh Thanh dựa vào khung cửa kính lạnh lẽo, nhắm mắt cảm nhận tiếng mưa va vào kính, giống như nước mắt trong tim cô đang nhỏ giọt, nước mưa trên cửa kính cuối cùng cũng sẽ khô lại, nhưng dấu vết lưu lại thì vĩnh viễn không thể khô được….

Đã năm năm rồi, Nam! anh đang ở đâu? Anh có biết dù mỗi ngày che miệng khóc lóc cũng không thể kìm được khi nghĩ về anh, và khát vọng có thể nghe được giọng nói của anh…Đoan Mộc Nam rời đi, trái tim cô như bị cắt từng lỗ, vết thương không có cách nào lành lại, máu chảy mỗi ngày, ròng rã suốt năm năm, máu dường như đã khô nhưng nỗi đau vẫn không nguôi…Xe buýt đi đến trạm thì chậm rãi dừng lại, Thanh Thanh đi bộ vài phút thì đến một tòa nhà cao chót vót, đó là tổng bộ của tập đoàn đế chế kinh doanh của Đoan Mộc gia.


Cô bước vào đại sảnh rộng lớn, lại đụng phải Mộng Hạ và trợ lý của cô ta.

Thế giới đôi khi thật nhỏ bé, cha của Mộng Hạ hóa ra lại là cổ đông lớn nhất trong tập đoàn của Đoan Mộc gia.

Lúc trước Mộng Hạ không dám khiêu khích Thanh Thanh là bởi vì Thanh Thanh sẽ kết hôn với Đoan Mộc Nam trở thành Đoan Mộc thiếu phu nhân, kiêng kị danh phận này.

Nhưng bây giờ lại không giống vậy, Đoan Mộc Nam trở thành tội phạm giết người, cả nước truy nã, sau khi mất đi Đoan Mộc Nam, Ngôn Thanh Thanh chẳng là gì cả.

Tục ngữ cũng từng nói, gặp rủi ro phượng hoàng cũng không bằng gà, huống chi cô cũng không phải là phượng hoàng ngay từ đầu.

Mà cô, Phan Mộng Hà đường đường là một viên ngọc quý trong lòng bàn tay của một cổ đông danh giá, không ai có thể lay chuyển được địa vị cao quý của cô.

Thanh Thanh nhìn thấy Mộng Hạ, theo bản năng muốn vòng qua, nhưng Mộng Hạ lại nhanh chân ngăn cản đứng trước mặt cô, nở một nụ cười giễu cợt:“Thanh Thanh đến sớm nha!”“Chào buổi sáng!” Thanh Thanh không dừng lại.

“Ngôn Thanh Thanh, tôi thật sự ngưỡng mộ sự kiên nhẫn của cô, năm năm rồi mà vẫn còn chờ sao?Cô thật sự muốn người của Đoan Mộc gia lập đền thờ trinh, có đúng không?Cô thực sự bình tĩnh, không lo lắng đợi đến lúc nào đó một phát súng liền quyết định sao? Hay vẫn còn hũ tro cốt? Thật sợ rằng cô cũng không chờ được đến lúc đó đâu!” Cô ta đến gần Thanh Thanh, thấp giọng nói nhỏ vào tai cô.

Thanh Thanh cứng nhắc không phản bác, năm năm qua cô đã nghe không biết bao nhiêu lần, chỉ cần có cơ hội cô ta sẽ tìm cách công kích cô, đào xới trái tim đầy sẹo của cô.

Mộng Hạ nhìn không vừa mắt Thanh Thanh, cô ta hận cô, nếu không phải vì cô Lương Hân Văn và cô ta cũng không xa nhau, cũng không rời khỏi thủ đô, để cô ta không thể gặp được, là do cô đã phá vỡ hạnh phúc của cô ta, cho nên cô ta rất đau khổ vì Lương Hân Văn, cô ta muốn trút mọi đau khổ của cô ta lên đầu cô gấp bội lần….


Chỉ khi thấy cô đau khổ, Mộng Hạ mới cảm thấy cân bằng trong lòng, cô ta rất biết ơn thảm kịch năm năm trước kia, chúa cũng giúp đỡ cô ta, một thường dân như Ngôn Thanh Thanh không xứng được gả vào Đoan Mộc gia, không xứng có được cuộc sống thượng lưu.

“Mộng Hạ tiền bối, cảm ơn chị đã nhắc nhở.

” Thanh Thanh ngậm đắng nuốt cay, chịu đựng cơn đau dữ dội, nhẹ nhàng nói.

Dáng vẻ như không rảnh của Thanh Thanh càng làm cho Mộng Hạ trở nên tồi tệ hơn, cô ta muốn thấy được nỗi thống khổ của cô chứ không phải như thế này.

“Tôi nói này Ngôn Thanh Thanh, da mặt cô đúng là dày! Cô cho rằng cô có thể ăn bám ở Đoan Mộc gia mà không cần lo nghĩ gì sao? Ha! Mấy năm nữa Đoan Mộc phu nhân không còn ở đây nữa, cô nghĩ cô có thể dựa vào đâu? Danh bất chính, ngôn bất thuận mà cũng có thể phách lối như vậy! ”“Mộng Hạ!” Sau lưng cô ta truyền đến một giọng nam trầm thấp, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vẻ uy nghiêm.

Mộng Hạ quay người lại, nhìn người đang đi tới, chút kiêu ngạo kia trong nháy mắt giảm xuống, kính cẩn kêu lên một tiếng chú Lương.

.


Bình luận

Truyện đang đọc