SỸ QUAN THẾ GIỚI NGẦM BỊ ÉP LẤY VỢ TRẺ



“Ngoài em gái anh ra thì còn ai nữa?” Anh nở một nụ cười khổ nơi khóe môi, sự chua xót, cay đắng tựa hồ cũng lây nhiễm sang Thanh Thanh.“Là cô ấy đã tìm được Nam?” Cô không biết tại sao mình lại hỏi câu này trước.“Ừm, anh ta hiện đang ở một nơi nào đó ở nước A, Thái Anh đã lên đường tìm kiếm vài ngày trước...”Trái tim của Thanh Thanh dường như bị một nhát búa đập mạnh, kém chút nữa đứng không vững, lúc cô đang loay hoay tìm hướng đi, cô ấy- Cố Thái Anh đã biết anh đang ở đâu, đồng thời đã khởi hành.


Anh là vị hôn phu của cô, nhưng lại là người phụ nữ khác tìm được trước!“Anh cũng mới biết mấy ngày trước...”“Vì sao lại nói với tôi?” Thanh Thanh đột nhiên dùng con mắt đen nhánh của mình nhìn vào khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú kia để tìm đáp án.

Anh ta yêu em gái mình như vậy, tại sao lại nói với cô?Cố Nguyên Thượng nhất thời sững sờ, anh ta đột nhiên cụp mắt xuống, Thanh Thanh đang nghi ngờ mục đích thật sự của anh ta?“Anh có thể nói sao?” Anh ta lại nhìn cô, ánh mắt lần này nóng bỏng đầy cảm xúc, sức mạnh trào dâng trong lòng dường như muốn đốt nóng khuôn mặt của Thanh Thanh, cô chợt hối hận, cô không nên hỏi câu hỏi này, trong lòng cô bối rối, cô không nên nghi ngờ những người xung quanh mình như vậy, cô cảm thấy mấy ngày nay cô trải qua quá nhiều chuyện, cho nên tinh thần có chút biến đổi…“Tôi...Cố thiếu, ý tôi là….” Cô đột nhiên sợ anh ta sẽ nói điều gì đó, lúng túng giải thích.“Bởi vì anh thích em!” Anh nhẹ nhàng nói ra.


Bởi vì anh ta thích cô, cho nên hy vọng cô có thể vui vẻ, hy vọng cô có thể hạnh phúc!Thanh Thanh cảm thấy trong đầu ầm ầm, cô như một đứa trẻ nghịch ngợm không ngừng gây chuyện, mà bây giờ lại gây thêm một chuyện nữa, tay chân cô luống cuống, không biết giải thích tâm trạng của mình lúc này thế nào.Cô hoảng sợ, trên mặt vừa khóc vừa cười:“Ách, lỗ tai tôi...haha, hình như tôi bị ù tai...” Cô nghĩ giả vờ một chút để che giấu vẻ bối rối của mình.Nhưng không ngờ, Cố Nguyên Thượng nắm chặt lấy tay cô, ôm cô vào lòng, mỉm cười và thì thầm vào tai cô:“Thanh Thanh, anh thích em, anh đã thích em ngay từ lần đầu tiên gặp em….”Cơ thể nhỏ nhắn của Thanh Thanh được bọc trong chiếc áo khoác gió màu nâu vàng của anh, ở giữa khoang mũi là một hương vị nam tính mạnh mẽ.

Đầu cô trống rỗng, mất hết khả năng suy nghĩ.“Thanh Thanh, lần gặp em vào đêm hôm đó anh liền không có cách nào quên em, chỉ tiếc rằng lúc đó em đã là vị hôn thê của Đoan Mộc Nam, Cố Nguyên Thượng anh có thể tùy ý cướp đoạt bất cứ thứ gì trên đời này, nhưng không thể làm tổn thương bạn bè của anh….” Anh ta ghé vào tai cô nỉ non nói nhỏ.“Thế nhưng, anh ta đã rời đi….năm năm, anh chờ đợi lâu như vậy….hiện tại, anh có thể tranh thủ cơ hội để có được em không?”Anh ta nâng cằm cô lên, thâm tình nhìn cô.Cô nhìn vầng trán rộng và hoàn mỹ của anh ta, đôi mày kiếm rậm rạp lộ ra vẻ độc đoán, đôi mắt phượng lấp lánh vẻ chân thành, mang theo một nụ cười tà mị, khiến cả khuôn mặt trở nên xinh đẹp tuyệt trần.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết anh ta trong năm năm, cô nhìn kỹ như vậy.“Cố thiếu….”“Xuỵt….” Cố Nguyên Thượng duỗi ngón tay thon dài của mình ra, để nhẹ trên đôi môi mềm mại của cô.“Có lẽ em vẫn chưa sẵn sàng, nhưng anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ.” Anh ta lấy một chiếc phong thư trong túi ra, nhét vào tay cô.“Anh nói cho em biết anh ta đang ở đâu, vì anh muốn có được em một cách công bằng, anh ta hay tôi, em có thể lựa chọn…” Anh ta không muốn Nam nghĩ rằng nhân lúc Nam gặp nạn liền cướp thê tử của anh, anh ta cũng muốn cô phải tự mình hiểu ra trước mặt anh ta.Cố Nguyên Thượng hôn nhẹ lên má Thanh Thanh, nụ hôn này làm Thanh Thanh không kịp phản ứng, lúc muốn từ chối thì anh ta đã ngồi lên xe rời đi, sau đó biến mất tại ngõ nhỏ.Thanh Thanh dường như nín thở rất lâu, sau khi anh ta rời đi cô hít một hơi thật sâu để làm nhịp tim của mình dịu đi một chút.


Cô đột nhiên cảm thấy thời tiết hôm nay không lạnh nữa, quay người đi vào nhà mới phát hiện trên người cô không biết từ lúc nào đã được phủ lên chiếc áo khoác của anh ta.Cô mở phong thư ra, đó là một vé máy bay hạng nhất đến nước A, còn có một thẻ tín dụng và một số địa chỉ liên lạc.Có lẽ bởi vì áo khoác hoặc là sự hào phóng của anh ta khiến cô cảm thấy giờ phút này vô cùng ấm áp.Nam, cho dù xa xôi đến mức nào, cho dù có bao nhiêu cách trở, chông gai, em cũng sẽ bước tới và tìm thấy anh…Cô quay người lại, thấy một bóng người mỏng manh đang đứng ở cửa, mẹ cô -Ngôn Tiểu lan.Nhìn thấy chiếc áo khoác nam mà cô đang mặc, bà há to miệng nhưng lại không biết nói gì.Thanh Thanh biết suy nghĩ của bà, Ngôn Tiểu Lan luôn hy vọng cô có thể quên đi quá khứ, quên Đoan Mộc Nam, tìm một người khác, một người đơn giản hơn, sống một cuộc sống đơn giản.Nhưng cô không thể nào quên được, giống như Ngôn Tiểu Lan bà có thể vì một người, một mình nuôi con và chịu đựng khó khăn gian khổ hơn hai mươi năm qua.Ngày hôm sau, Thanh Thanh sắp xếp một ít đồ, đi mua sắm một chút, cô nói với Ngôn Tiểu Lan là cô muốn ra nước ngoài thư giãn một thời gian, Ngôn Tiểu Lan rất vui vẻ, ít nhất mặt ngoài là như thế, có lẽ bà nghĩ rằng đó là một khởi đầu tốt..


Bình luận

Truyện đang đọc