TA CHỈ MUỐN BÁN BÁNH BAO

Chap 39: Kẻ phóng hỏa
-------------------------
Tường xám trắng, tịch quang ảm đạm từ song cửa sổ gỗ dương chiếu vào phòng, chiếu sáng o.
Nhìn chỗ xa lạ này, Khương Cẩm đang nằm trên giường trong nháy mắt hoảng hốt, nàng không phải lại xuyên qua chứ?
Nàng còn nhớ rõ, một màn cuối cùng trước khi ngất xỉu chính là khi xà nhà rơi xuống. Nhưng trong mộng lại là thời điểm lúc 7, 8 tuổi, hoảng hốt trước đám cháy kia, đám cháy cắn nuốt hơn mười sinh mạng.
Nếu có thể trở lại trước đó thì tốt rồi...


Bất quá người sau đó đi vào đã phá mất mộng tưởng của Khương Cẩm.
Huệ Ninh sư phụ vào đến, mang theo một chén thuốc. Thấy Khương Cẩm tỉnh lại, biểu tình vừa kinh hỉ vừa mang theo oán trách, cuối cùng cũng chỉ còn lại vui mừng trong đó.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi."
"Huệ Ninh sư phụ?" Khương Cẩm mở miệng, lại phát hiện âm thanh của chính mình khàn khàn vô lực.
"UỐng thuốc mau đi, giọng nói của cô thế này đừng bảo là bị khói hung đến hỏng rồi." Huệ Ninh sư phụ ngồi xuống nhìn Khương Cẩm uống thuốc, thở dài, do dự một chút vẫn nói "Ngươi như vậy mà lòng cũng quá yếu mềm."
Khương Cẩm ngẩn người.
Huệ Ninh sư phụ nghĩ nghĩ, việc này chung qui cũng không gạt được Khương Cẩm. Do dự một chút vẫn nói "Nha đầu nhà ngươi thiện tâm, vì hài tử nhặt về đó mà lao vào đám lửa, nhưng ngươi có biết, cũng có người vì ngươi mà không muốn sống không?
"Liễu Diệp?" Khương Cẩm lúc này mới đột nhiên phải ứng lại, tựa như là thiếu mất chính mình "Liễu Diệp ở đâu?"
Nhìn sắc mặt đột nhiên tái nhợt của Khương Cẩm, Huệ Ninh sư phụ than nhẹ.
"Người còn sống, nhưng bị tường vỡ xuống bị thương ở chân, trên mặt cũng bị phá tướng. Ta gọi người báo cho Tôn lão đại phu, đưa nàng ta đến y quán, không còn ở đây."
Đến lúc này, Khương Cẩm còn có cái gì không rõ. Nàng cho rằng A Dung còn ở trong phòng, vọt vào đám cháy cứu người, bị xà nhà gãy làm ngã. Liễu Diệp vì nàng cũng chạy vào, cứu nàng ra ngoài, chính mình lại trọng thương.
Khương Cẩm không biết vì sao, nước mắt đột nhiên lăn xuống. Huệ Ninh sư phụ nhìn nàng che kín mặt, tuy không phát ra tiếng, nhưng nước mắt lại không ngừng trào ra từ kẽ ngón tay. Thở dài vỗ vỗ nàng an ủi. "Cũng đừng quá khổ sở, dù sao cũng không mất đi tính mạng."
Nhưng mà đối với Khương Cẩm mà nói, sao có thể không khổ sở?
Tình huống hôm nay, căn bản kì thật là do một tay nàng tạo ra/
Không phải nàng không phát hiện trên người A Dung không ổn, bởi vì bóng ma tâm lý của mình, nàng bỏ qua, nàng lựa chọn cách trốn tránh chuyện này.
Ký thật chuyện kia cũng không có gì, dù sao nàng cũng không sợ chết.
Chính là nàng đã quên... còn có Liễu Diệp.
Nàng có thể vì chấp niệm trong lòng mình, không muốn sống cũng không sao. Nhưng mà vì cái gì muốn lôi cả Liễu Diệp vào?
Đúng vậy, Liễu Diệp không xinh đẹp, không thông minh, chỉ không dặn dò một chút không chứng còn chọc ra phiền toái. Nhưng mà, đây là người duy nhất trenb6 thế giới này đối tốt với nàng, ngay cả tính mạng cũng không cần.
A Dung và Liễu Diệp, vì cái gì nàng lựa chọn bảo hộ những người kỳ thật không có gì quan trọng với nàng như vậy.
Editor: Lily073
Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối sầm lại, dư quang của hoàn hôn hoàng toàn biến mất, thay vào bóng đêm thâm trầm.
Cùng với màn đêm buông xuống, lòng Khương Cẩm cũng hoàn toàn trầm tĩnh lại.
Cho dù nàng là người lưu lạc nhân gian, nhưng mà hiện tại không phải là một người. Thế đạo này không dễ tồn tại, nàng vẫn không muốn chết, càng không hi vọng Liễu Diệp chết. Không chỉ là không thể chết, mà còn muốn sống thật tốt, ít nhất nàng muốn cho Liễu Diệp sống thật tốt.
Không cần cẩm y ngọc thực, nhưng ít nhất cũng là cơm no áo ấm không phải sao?
Khương Cẩm lao khô nước mắt, lại lập tức đem tình huống này suy nghĩ một lần.
Lúc ấy nàng vào phòng không phát hiện A Dung, hẳn là hắn không chết. Còn lại nàng cũng không quản nữa. Nàng không nghĩ sẽ miệt mài tìm hiểu, cũng không có năng lực miệt mài tìm hiểu rốt cuộc là A Dung phóng hỏa hay là người khác tìm không thấy A Dung mà phóng hỏa.
Một khi đã vậy, chuyện A Dung ở nơi này của mình đã bại lộ, nhà của Chu đại lang kia, mua xong  thật ra cũng không sao, hiện tại sửa lại một chút, năm trước năm sau là có thể khai trương.
Chỉ cần cần mẫn một chút, luôn không khó sống qua ngày lành. Bên Định nam hầu phủ kia, chỉ  cần hôn sự của Trường Ninh quận chúa cùng Lục Tề Lâm suông sẻ là không có vấn đề gì.
Chỉ là khi đó tính thế cấp bách, lại ngất xỉu ngay đám cháy,cũng không biết cái tráp trước ki Lâm gia tặng có còn ở đó không, hay là bị người ta nhặt mất.
Nếu có thể tìm về thì tốt rồi, có hai mươi lượng kia, tiền bạc cũng dư dả nhiều.
Khương Cẩm nghĩ tới nghĩ lui, lại lo lắng tình hình Liễu Diệp,trong lòng có chút hối hận. Lúc trước nếu không phải chính mình chọn Liễu Diệp làm nha hoàn, nàng ta cũng không chịu đựng những chuyện này, cho dù ở Định nam hầu phủ ngày qua không tốt lắm. nhưng cũng không đến nỗi chịu tội a.
Bất quá nàng vẫn là người lạc quan hướng về phía trước, tuy rằng trong lòng khổ sở, trằn trọc một đêm, cũng không đến mức khóc sướt mướt cả đêm.
Sáng sớm hôm sau trời vừa sáng, Khương Cẩm liền chuẩn bị vào phòng. Huệ Ninh sư phụ ngăn cảng, nhưng thấy Khương Cẩm ý chí kiên quyết, liền không nói thêm gì nữa. chỉ đùa
"Đi sớm như vậy, không chừng người ta còn tưởng ta đuổi cô đi đó."
Khương Cẩm cười nói "Chuyện này cũng khó nói, người đừng quên, người còn có khách quý ở nơi đó nha."
Câu này chính là nói Vương thị. Tối hôm qua, những ni cô biết Khương Cẩm ở lại đây đều ngậm miệng không nói. Vương thị bên kia thật sự là không biết tin tức gì.
Khương Cẩm vậy mà lại nhớ tới một chuyện khác, hỏi bà có nhìn thấy cái tráp kia của Lâm gia  hay không. Nhưng mà Huệ Ninh sư phụ đến trễ, mọi chuyện gần như đã kết thúc cũng không nhìn thấy.
Trong lúc hỗn loạn Khương Cẩm cũng không nhớ rõ đưa cho ai, Lý đại ca đánh xe thì hốt hoảng. Nhưng mà tình huống lúc đó loạn như vậy, thời gian trôi qua cũng khá dào. Khương Cẩm cũng không ôm hi vọng sẽ tìm về được.
May mắn trên cánh tay nàng còn vòng ngọc, nửa đêm nàng vén tay áo xem qua, bởi vì có vải bố bao lại, nhìn chung cũng không tổn hại, bằng không Khương Cẩm càng buồn bực.
Nghĩ nghĩ tình trạng hiện tại của thân thể mình, ra khỏi Tuyền thủy am nàng liền tìm một cái xe la ngồi vào thành, tiêu mười văn tiền là tới Tôn gia y quán.


Tôn lão đại phu đang thu thập đồ đạc trong tủ. Ngày thường Khương Cẩm ở y quán rất cần mẫn, ông cũng đã một thời gian không tự mình làm những chuyện linh tinh này, một mặt vừa hoài niệm Khương Cẩm, một mặt vừa lo lắng cho tình trạng của nàng.
Vốn dĩ hôm qua Khương Cẩm cũng được đưa đến y quán, nhưng ngày hôm qua nơi này của hắn còn có một ca bệnh nặng, không đủ chỗ ở, thương thế của Liễu Diệp lại nghiêm trọng, nếu không phải bây giờ đang là mùa đông thì càng nguy hiểm, một người một phòng. Huệ Ninh sư phụ thấy ông nói Khương Cẩm không có gì đáng ngại, chỉ là hôn mê chưa tỉnh, tóc bị cháy không ít... nên mang người theo trở về.
Tôn lão đại phu cũng không nghĩ Khương Cẩm nhanh như vậy đã tới rồi, nhất thời kinh hỉ. Khương Cẩm vô cùng lo lắng cho Liễu Diệp, trước tiên đi xem tình huống của nàng ta.
Liễu Diệp đang ngủ, nhưng mà ngủ... không xong. Tôn lão đại phu nói nếu không phải mùa đông, thật đúng là sợ nàng ta phát sốt, hiện giờ còn tốt, chỉ là trước mắt trên đùi có khả năng lưu lại sẹo.
Khương Cẩm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một chút. Tôn lão đại phu thấyấy nàng yên lòng, khẽ thở dài "Con cũng đừng chỉ quang tâm Liễu Diệp. chính con cũng không phải không có việc gì. Không nói giọng nói, trên thái dương không chừng cũng muốn để lại sẹo."
Trán Khương Cẩm cũng bị bỏng một khối, là bị tia lửa bắn lên bị thương, tuy rằng chỉ là một vệt bằng móng tay ở thái dương, nhưng trên mặt nữ tử, cũng xem như phá tướng.
Khương Cẩm tuy rằng không phải quá để ý bên ngoài của mình. nhưng cũng buồn bực vài phần. Tôn lão đại phu lại ồn ào vươn tay tới đòi bắt mạch cho nàng.
Dĩ nhiên Khương Cẩm sẽ không kháng cự, đang vươn tay ra. Đột nhiên một âm thanh có chút  lỗ mãng vọt đi vào, sau đó nhân tài cũng vọt vào tới.
"Khương cô nương, cô không sao chứ?"
"Vệ tam ca?"
Thì ra người đến là Vệ Tam lang. Khương cẩm có chút kì quái, sao hắn lại đột nhiên đến đây? Bất quá rất nhanh Vệ tam lang đã tự mình giải thích
Editor:Lily073
"Ta nghe người trên đường nói nhà cô đi lấy nước? Người cô không có việc gì chứ?"
Khương Cẩm lắc đầu "Ta thật ra không sao, chỉ là Liễu Diệp cứu ta bị thương "
Vệ tam lang nghe thấy thanh âm nàng thô khàn, lắc đầu nói " Cô cũng không nên qua loa quá, ta nghe nói hỏa hoạn có thể làm hư giọng nói. Tôn lão đại phu, ông cũng nhanh kê một toa thuốc a"
Tôn lão đại phu âm thầm trợn trắng mắt, thầm nghĩ, ta còn cần ngươi nói sao, không nhìn thấy ta đang theo bắt mạch cho Cẩm nha đầu sao? Bất quá nhớ tới tên tiểu tử nàng cũng chỉ là quan tâm Khương Cẩm nên cũng không nói gì.
Nhưng mà Khương Cẩm thật ra có chút dở khóc dở cười, lại có chút cảm động. Vệ tam lang này tuy rằng là người hơi đơn thuần, nhưng tâm địa quả thực không xấu. Đang muốn cảm tạ hắn quan tâm, tôn Lão thái thái từ hậu viện ra tới, thập phần cao hứng nói
"Liễu Diệp tỉnh rồi."
Lần này Khương Cẩm sao còn có thể ngồi được? Lập tức đứng dậy đi ra phía sau, Tôn lão đại  phu cũng không để ý đến Vệ Tam lang, cũng ba bước thành hai đi đến hậu viện. Còn lại một Vệ Tam lang đang ngẩn người cũng đi vào theo.
Chờ lúc hắn vào đến, Khương Cẩm và Liễu Diệp đang cầm tay nhau hai mắt đẫm lệ. Liễu Diệp thấy Khương Cẩm không có việc gì, trước tiên lau nước mắt "Cô nương, người không sao là tốt rồi"
Khương Cẩm vốn dĩ đã đỏ hốc mắt, làm sao còn có thể kiềm chế được, nước mắt rào rạt rơi xuống.
Nước mắt trong suốt trượt từ cái cằm nhọn nhọn của nàng rơi xuống trên quần áo, nở ra thành từng đóa hoa. Vệ tam lang đứng nhìn trong lòng một trận khổ sở, tâm ân ẩn đau, muốn tiến lên  lao nước mắt cho Khương Cẩm lại cảm thấy không thỏa đáng, đành phải âm thầm mắn kẻ phóng hỏa kia không có mắt, làm sao có thể ăn hiếp một đôi chủ tớ đáng thương như vậy.
Tôn lão đại phu đi theo trong chốc lát cũng xót xa, sau đó liền thấyấy tên tiểu tử này ngơ ngác nhìn Khương Cẩm chằm chằm, lập tức lấy lại tinh thần "Ngươi, tiểu tử này làm sao cũng vào được, cùng ta đi ra ngoài thôi, để cho chủ tớ bọn họ trò chuyện."
Tôn lão thái thái cũng cười nói "Cũng không có gì, Phương gia tiểu ca cùng ta ra phía trước uống trà đi."
Vệ tam lang lại không tiện nói không, liền bị phu thê Tôn lão đại phu lùa đi, lưu luyến rời khỏi, chỉ để lại Khương Cẩm cùng Liễu Diệp.
Bất quá, hai người quả là có chuyện muốn nói.
Sau khi cùng nhau khóc trong chốc lát, Khương Cẩm lại xin lỗi Liễu Diệp, bởi vì chuyệnện của A Dung, ngược lại liên lụy nàng ta.
Không ngờ Liễu Diệp lại lắc đầu nói "Có lẽ thân phận của A Dung thật sự có vấn đề. Hắn rốt cuộc cũng quá là thông minh, quá là đẹp, một chút cũng không giống tiểu hài tử. Nhưng mà, trận lửa  này cũng chưa chắc là do hắn đưa đến."
Khương Cẩm vạn lầnần không thể tưởng tượng được nàng ta sẽ nói ra những lời này, nhất thời khiếp sợ "Sao ngươi lại nói vậy?"
Liễu Diệp nhìn Khương Cẩm, nhẹ giọng nói "Ta cảm thấy rất có khả năng là Định nam hầu phủ  ;à, qua. Hôm qua trước khi cháy, ta nhìn thấy người của Định Nam hầu phủ ở gần tuyền thủy thôn, người nọ nhìn lén lén lút lút, không biết là muốn làm gì."
Cái này.... không phải chứ?
Khương Cẩm có chút không tin, bởi vì Định nam hầu phủ không nhất thiết phải đi tìm chính mình phiền toái a. nhưng mà nàng cũng biết Liễu Diệp sẽ không nói dối, tức khắc cũng hiểu thế nào.
----------------Chap 39 - hoàn---------------------

Bình luận

Truyện đang đọc