TA CHỈ MUỐN BÁN BÁNH BAO

Chap 5: Lấy thê làm thiếp
--------------------------
*Nghĩa là giáng vợ cả (chính thê) của mình xuống làm tiểu thiếp
---------------------------


Không giống Khương Cẩm, diện mạo của Lục Tề Lâm thật sự là rất được, tuy rằng kinh thành đệ nhất mỹ nam tử nghe có vẻ phù phiếm, nhưng tuyệt đối cũng thuộc hàng minh tinh điện ảnh ở thời hiện đại. Huống chi người ta còn là thái tử, phân phận tôn quí. Mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, ngũ quan rõ nét, gương mặt hoàn mỹ, dáng người thon dài, sống lưng thẳng tấp, một thân cẩm y màu đen, càng tô điểm cho gương mặt như điêu khắc của hắn, khí chất bất phàm. 
Nhân vật chói mắt như vậy, cho dù là ăn chơi trát táng cũng được người ta khen ngợi, huống hồ năng lực của Lục Tề Lâm cũng thực xuất chúng, nếu không tự bản thân hắn cũng không lập được đại công như thế. Lúc này bị đôi mắt thon dài kia nhìn trừng trừng, Khương Cẩm cũng cảm thấy tim đập sai một nhịp. Nếu ở kiếp trước, một nam nhân như vậy, cho dù chỉ là bình hoa di động, cũng tuyệt đối là nam thần của không ít người. Nhưng mà Khương Cẩm ghét nhất chính là loại đàn ông lớn lên quá xinh đẹp này, nếu không phải tại tên tiểu bạch kiểm kiếp trước hại, làm sao nàng lại ngoài ý muốn xui xẻo xuyên qua như vậy? Tên nam nhân trước mặt này cũng gián tiếp hại cả đời Cẩm nương. Khương Cẩm không phải là thánh nhân gì đó, ngược lại là một người vô cùng bình thường. Chỉ bằng thân phận bé gái mồ côi, nàng không có bản lĩnh báo thù thay Cẩm nương, nhưng không có nghĩa là nàng không đồng cảm với nàng ấy như chính bản thân mình. Ít nhất hiện tại, hảo cảm của nàng đối với Lục Tề Lâm cũng ở mức thấp nhất. 
Editor:Lily073
Cho dù trên chiến trường Lục Tề Lâm bảo vệ quốc gia, có công mở rộng cương thổ Đại lương là không thể phủ nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận cả nhà hắn gián tiếp hại chết Cẩm Nương. Chỉ là lúc này Khương Cẩm thật sự không thể đắc tội hắn, vì nàng còn chưa muốn chết đâu. Sinh tử trước mặt, Khương Cẩm vẫn quyết định nói lời trái với lương tâm "Thế tử hiểu lầm rồi, ta biết là thế tử có ý tốt."
Có ý tốt mà ngươi còn cười? Còn phun trà lên mặt ta? Lục Tề Lâm hung hăng trừng mắt liếc nhìn Khương Cẩm, nhưng mà thấy đôi mắt nàng chân thành, trầm tĩnh, lại đem lời muốn nói nuốt trở về. Thử xem nàng còn muốn nói gì.


Khương Cẩm dịu dàng nói"Ta biết thế tự trách ta cười, nhưng chuyện này ta cũng vì ngài suy nghĩ mà thôi."
"Ngươi cười thành tiếng như vậy, còn nói là suy nghĩ cho ta?"
Mắt Lục Tề Lâm trợn trắng, nhưng mà lúc này Khương Cẩm đang cúi đầu, nàng vốn đã thấp bé, cho nên với tư thế này Lục Tề Lâm chỉ có thể thấy đỉnh đầu của nàng cùng cái cằm nhọn nhọn. Cằm nàng thật ra khá xinh đẹp, đường nét tinh xảo khiến Lục Tề Lâm có hơi thất, bất quá chỉ là rất nhanh hắn đã bị âm thanh dịu dàng của Khương Cẩm kéo trở về hiện tại.


"Tuy rằng ta không biết rõ luật pháp, nhưng ít ra cũng có nghe nói "đừng lấy thiếp làm vợ", hiện tại cho dù là ngược lại nhưng cũng không khác biệt." Nàng nhẹ giọng " Dù ta lấy ngài không có tam thư lục lễ, nhưng vẫn có hôn thư." 
"Sao? Ngươi còn muốn uy hiếp ta?"
"Không, ta không phải có ý đó." Khương Cẩm thấy Lục Tề Lâm nổi lên lòng nghi ngờ, vội nói, "Nhưng hiện giờ thế tử là người nổi bật nhất kinh thần, chỉ sợ có người dựa vào chuyện này để bàn tán. "
"Vậy sao?" Lục Tề Lâm nhìn Khương Cẩm nói chuyện thản nhiên, trật tự rõ ràng, cuối cùng cũng dùng ánh mắt khác để nhìn thiếu nữ là thê tử trên danh nghĩa của mình.
" Vậy ngươi cam tâm rời phủ sao? Hầu phủ phú quí, ra khỏi hầu phủ, đối với một nữ tử ngươi cũng chưa hẳn là tốt."
Dừng một chút, hắn vẫn muốn nhắc nhở nàng
"Nhà mẹ đẻ kia của ngươi, có thể bán nữ nhi lấy 200 lượng để sinh sống, có vẻ cũng không phải là chỗ đáng tin"
Khương Cẩm lại cười "Thế tử điện hạ khi vào đến chắc cũng nhìn thấy ta đang làm gì? Nếu như vậy thì có gì để lưu luyến? Ngày sao của ta thế nào, cuối cùng vẫn là phải nhờ thế tử giúp đỡ một phen, dù sao ta cũng đã vì ngài giữ đạo hiếu 4 năm, thanh đăng cổ Phật"


Lục Tề Lâm liếc mắt nhìn Khương Cẩm thật sâu,  nàng cũng không chút sợ hãi nhìn lại hắn. Thấy cặp mắt trầm tĩnh sáng ngời kia, Lục Tề Lâm đột nhiên như bị một chậu nước tưới lên đầu, trong nháy mắt không thể bình tĩnh. Sau khi đã ổn định, hắn đột nhiên thấy cảm khái trong lòng. Nữ tử trước mắt này.... thật đáng tiếc.
Nữ hài tử thông minh rất nhiều, nhưng người hiểu chuyện như vậy lại không có bao nhiêu. Nếu xuất thân của nha đầu này tốt một chút, cho dù chỉ là con gái tri phủ, tuy rằng có xấu hổ một chút, nhưng hắn cũng sẽ suy xét chấp nhận hôn sự này.
Nhưng cũng chính là vì nguyên nhân này, hắn càng không thể giữ nha đầu này làm thiếp ở hầu phủ. Đó chính là mầm tai họa. Lục Tề Lâm nhắm mắt lại, rồi mau chóng mở ra như đã quyết định chuyện gì.
"Ta hiểu ý ngươi, ngày mai ta sẽ nói chuyện với mẫu thân."
Khương Cẩm nhẹ nhàng thở ra một hơi "Đa tạ thái tử."
"Không cần, ta nên đa tạ ngươi mới đúng"


Khương Cẩm có chút khó hiểu, Lục Tề Lâm lại không nghĩ sẽ nói tiếp. Hắn trở về từ Nam cương, thiếu niên trẻ tuổi, công trạng xuất chúng, phong tư bất phàm, quả thật có chút tự tin thái quá. Bằng không cũng sẽ không nghĩ đến chuyện "lấy thê làm thiếp" này. Theo luật Đại Lương, lấy thê làm thiếp, phạt 50 trượng, lưu đày 3 năm.
Tuy rằng Khương Cẩm không phải hắn chính thức cưới vào cửa, nhưng vẫn có hôn thư, nếu Khương Cẩm thật sự đồng ý, chuyện này sẽ trở thành nhược điểm của hắn. Thái tử cùng Đại hoàng tử đều nhìn chằm chằm vào bọn hắn, có phát sinh phong ba hay không cũng rất khó nói. Chính mình cần phải cẩn thận chặt chẽ hơn.
Khương Cẩm không biết trong lòng Lục Tề Lâm suy nghĩ nhiều như vậy, vì nàng cũng không biết chuyện tranh đấu trong triều đình. Cùng lắm là nàng thấy rất rõ Lục Tề Lâm không có ý kiến gì về vấn đề này, chỉ cần chờ hắn giúp nàng đến chỗ Định Nam Hầu phu nhân Vương thị phối hợp một chút.


Chờ hắn đi khỏi, Khương Cẩm ngồi ở ghế trên, nhẹ nhàng thở ra. Nàng không phải tốt đến nỗi suy nghĩ một chút vì cả nhà Định Nam hầu phủ, cũng không phải suy nghĩ cho Lục Tề Lâm. Nhưng nói về tình hình trước mắt, nàng không có biện pháp nào khác, con người rốt cuộc cũng chỉ muốn sống sót. Tinh thần đã căng chặt nhiều ngày của Khương Cẩm cuối cùng cũng buông lỏng, nàng lập tức cảm thấy đói bụng.
"Liễu Diệp? Liễu Diệp em ở đâu rồi?"
Lúc này nàng mới phát hiện, Lục Tề Lâm đi lâu như vậy rồi mà Liễu Diệp vẫn không xuất hiện. Chuyện này không hợp lý a.
Nếu là bình thường, Liễu Diệp đã làm xong bánh rán hành đến gọi nàng dùng bữa. Lúc này trời cũng tối rồi mà Liễu Diệp vẫn không xuất hiện.
Editor:Lily073
"Các ngươi có thấy Liễu Diệp không?"
Khương Cẩm hỏi một thô sử nha hoàn trong viện. Nơi này của nàng còn có ba bốn nha hoàn, nhưng đáng tiếc là không thể sai sử người nào.
"Liễu Diệp? Nó bị thái thái gọi đi rồi."
"Bị thái thái gọi đi rồi? Chuyện xảy ra khi nào?" Khương Cẩm vừa nghe liền nóng vội, "Tại sao không ai báo cho ta?"
"Đại nãi nãi nói chuyện thân mật cùng thế tử như vậy, chúng ta sao dám quấy rầy?" Nha đầu kia giọng chua lòm.
Nhưng mà Khương Cẩm không có tâm trạng so đo với ngữ khí của nàng ta. Liễu Diệp bị Vương thị gọi đi lâu như vậy còn không trở về, nàng có dự cảm không tốt lắm.


Người như Vương thị, cho dù là hôm qua ở yến hội thấy nàng nói rõ lập trường của mình, nói không chừng bà ta còn nghĩ nàng muốn lấy lui làm tiến đây. Bởi vậy Khương Cẩm chỉ do dự một chút, liền vội vàng trở vào khoát kiện áo ngoài đi đến nơi ở của Vương thị tại chính viện tìm Liễu Diệp trở về.


-----------Chap 5-hoàn-------------
P/s: chap sau cho nữ chính "bật" phát cho hả dạ nào :)))

Bình luận

Truyện đang đọc