TA CÓ THỂ SỜ ĐUÔI CỦA CHÀNG KHÔNG


Dù sao y cũng sẽ ở lại Bạch Vũ Kiếm Tông một thời gian dài, Hoa Ly chỉ có một bộ y phục không vừa người này tất nhiên là không được, sau khi rời khỏi Kiếm Các, chuyện đầu tiên Cố Nhàn Ảnh liền đem Hoa Ly đi tìm Nhị trưởng lão Thích Đồng, cũng để Thích Đồng phái người thay y làm thêm vài bộ quần áo.Thích Đồng trưởng lão đã sớm biết được chuyện Hoa Ly tỉnh lại, hiện giờ rốt cuộc cũng gặp được người, kinh hỉ vạn phần, vội vàng nhiệt tình chào hỏi hai người tiến vào đại điện.Hai người ở trong điện vừa vặn lại gặp lại chưởng môn Tô Hành sáng sớm tới tìm Thích Đồng nói chuyện phiếm, Cố Nhàn Ảnh liền tạm thời giao Hoa Ly cho Thích Đồng, sai người thay y nhìn xem vóc người, còn mình thì cùng Tô Hành ngồi ở bên cạnh tán gẫu uống trà.Thích Đồng trưởng lão mặc dù phụ trách việc ăn mặc trên núi, nhưng lại là một người khôi ngô tinh tráng, bên kia Hoa Ly an tĩnh đứng bên cạnh hắn, mặc cho hắn đo lường, so sánh với hắn thì y có vẻ thập phần gầy yếu.Cố Nhàn Ảnh vẫn thủy chung nhìn chằm chằm bên kia, nhìn Hoa Ly ở trước mặt Thích Đồng có chút gấp gáp, cũng nhìn ra y đang cố gắng làm quen với cuộc sống ở Bạch Vũ Kiếm Tông.Hoa Ly thỉnh thoảng quay đầu nhìn nàng một cái, khi bắt gặp ánh mắt của nàng, lại vội vàng rụt trở về.Bộ dáng này thật sự là quá làm cho người ta thích.Nàng nhịn không được mím môi nở nụ cười, nói với Tô Hành bên cạnh: "Ngươi xem y có phải là người đẹp nhất trên đời này hay không? ”Tô Hành đang uống trà không kịp phòng bị, sặc ho ra tiếng.Cho hắn mấy lá gan hắn cũng không dám ngỗ nghịch với sư thúc tổ, vì thế hắn vùi đầu liên tục đáp: "Đúng vậy.

”Cố Nhàn Ảnh nâng má, từ xa nhìn về Hoa Ly, rất có tư thế muốn ôm người trở về không cho người khác xem: "Của ta.


”Tô Hành: "..."Tô Hành đăm chiêu nhìn chằm chằm Cố Nhàn Ảnh, từ lúc hắn bái nhập sư môn cho đến bây giờ, ít nhất cũng đã mấy chục năm, hắn chưa từng thấy qua bộ dáng này của Cố Nhàn Ảnh, hắn cân nhắc một lúc lâu, rốt cục vẫn ho nhẹ hỏi: "Hoa Ly tiền bối có biết được tâm ý của sư thúc tổ không? ”Lời này vừa hỏi, Cố Nhàn Ảnh trong chốc lát bỗng trầm mặc lại.Tô Hành từ trong trận trầm mặc này cảm giác được sự ngượng ngùng, do dự một lúc lâu, rốt cục buông chén trà xuống vội vàng nói: "Là ta lắm miệng rồi, sư thúc tổ...""Ta sẽ nói cho y biết." Cố Nhàn Ảnh vẫn nhìn Hoa Ly ở xa, ánh mắt sâu thẳm phảng phất như nhìn một nơi khác, nàng chậm rãi nói từng câu: "Nhưng không phải bây giờ.

”"Vì sao?" Tô Hành nói ra lời này, mới phát giác hắn đã quá nhiều lời, hắn cười khổ một tiếng, cảm thấy mình quả nhiên là nói nhiều sai nhiều.Cố Nhàn Ảnh không so đo, lúc này rốt cục cũng thu hồi tầm mắt nói: "Y mới vừa tỉnh lại.

”Tô Hành không nói gì nữa, Cố Nhàn Ảnh nói tiếp: "Ngươi thấy không, y cùng chúng ta không giống nhau, y vốn không nên tới nơi này, cũng không nên đặt chân vào thế giới này.

”Lúc nói lời này, âm thanh Cố Nhàn Ảnh nặng nề, trong đôi mắt lại lóe lên ánh sáng mà Tô Hành chưa từng thấy qua, giống như có những vì sao lấp lánh lóe lên.


Tô Hành nghe lời Cố Nhàn Ảnh nói, vô thức nhìn về phía Hoa Ly, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, nhớ tới lời đồn rất nhiều năm qua về người nọ, hắn không khỏi suy đoán: "Vị Hoa Ly tiền bối kia, hắn thật...""Hắn không phải người bình thường." Cố Nhàn Ảnh biết hắn định nói gì, dứt khoát đoạt lấy lời nói của hắn, "Là ta khiến cho y bị cuốn vào hồng trần, cũng là ta để cho y bị nhốt ở nơi này suốt mấy trăm năm thời gian.

”Cố Nhàn Ảnh thu liễm ý cười, rũ mắt nhẹ giọng nói: "Y thích ta.

”"Ta biết y thích ta, nhưng có lẽ ngay cả chính y hiện giờ cũng không hiểu mình muốn gì."Nàng quá hiểu Hoa Ly, khi nàng còn trẻ, nàng và Hoa Ly đã cùng nhau trưởng thành, giống như khi đó Hoa Ly biết được hết thảy chuyện của nàng, thế gian này cũng không có ai hiểu rõ Hoa Ly hơn nàng.Hiện giờ cho dù hơn bốn trăm năm trôi qua, Hoa Ly đã ngủ say rất lâu, nhưng tâm tính của y thì vẫn như trước.Hoa Ly sinh ra ở biển cả, sống trong cung điện sâu thẳm, số người gặp qua ít đến đáng thương, cũng không có người cùng y nói nhiều thứ, nhân tình thế cái y cũng chưa từng biết.


Hoa Ly trong mắt nàng, tựa như một vầng trăng trong đêm, trong suốt sạch sẽ, đơn thuần sáng ngời.Y có lẽ cũng không hiểu tình yêu là gì, cũng không hiểu tương tư là ý gì.Nhưng Cố Nhàn Ảnh biết, bởi vì trong bốn trăm năm Hoa Ly ngủ say, nàng đã nếm qua nỗi khổ tương tư.Cho nên trong lòng nàng vô cùng rõ ràng, một khi Hoa Ly tỉnh lại, nàng sẽ không có khả năng buông tay.

Nàng đã chờ đợi quá lâu, và nàng sẽ không để cho sự chờ đợi của mình trở nên vô nghĩa.Nhưng bây giờ đã sớm không còn là trước kia, Hoa Ly vẫn là Hoa Ly trước kia, nhưng nàng lại không còn là Cố Nhàn Ảnh trước kia nữa.Chờ đợi làm cho nàng dần dần trở nên kiên nhẫn, nầng biết điều đầu tiên nàng phải làm là để cho Hoa Ly làm quen với bộ dạng hiện tại của mình..


Bình luận

Truyện đang đọc