TA CÓ THỂ SỜ ĐUÔI CỦA CHÀNG KHÔNG


Cố Nhàn Ảnh nhìn Bình Sa đi tới trước mặt, sắc mặt hơi có chút tái nhợt, không phải bởi vì khí thế quanh nhân của người trước mắt này, mà là bởi vì cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người.

Nàng thậm chí có thể biết được, những lời này là Bình Sa cố ý nói cho nàng nghe.

Nàng vây khốn Hoa Ly ở đây, nhưng ngay cả chuyện đối phương phải chịu đựng khổ sở cũng không biết.

Cố Nhàn Ảnh tâm trạng không yên, cho dù có ngàn lời nói cũng nói không nên lời, Bình Sa nhìn chằm chằm Cố Nhàn Ảnh, nam tử cao lớn thân hình như núi, khí thế cũng như núi, chậm rãi phun ra hai chữ với Cố Nhàn Ảnh, sau đó xoay người rời đi.

Thái sư thúc tổ gần đây tâm tình không tốt, đây là chuyện mà tất cả đệ tử Kiếm Các đều nhìn ra.

Mà nguyên nhân này tất nhiên là do nam tử hắc y cao lớn xuất hiện ở Bạch Vũ Kiếm Tông trong màn mưa lớn, nam tử tên là Bình Sa, là vì Hoa Ly mà đến.


Sau khi nam tử này tới đây, Cố Nhàn Ảnh rất nhanh trở nên người đầy tâm sự, lúc nào cũng trong trạng thái suy nghĩ trùng trùng điệp điệp, ngay cả Hoa Ly cũng trầm mặc, càng làm cho người ta để ý chính là, nam tử kia sau khi tới chẳng những không có rời đi, ngược lại còn ở lại Bạch Vũ Kiếm Tông, ở lại cũng thôi đi, hắn còn hay xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

Các đệ tử Kiếm Các đứng ở bãi đất trống bên ngoài Kiếm Các luyện tập vung kiếm, trong lúc luyện tập động tác luôn nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía nam tử sâu không lường được kia, thấy nam tử kia thần sắc âm trầm đứng ở trong góc, bất giác lại nuốt nước bọt cứng ngắc xoay người lại.

Ai cũng không biết nam tử này thực lực đến tột cùng lợi hại bao nhiêu, bọn họ luyện kiếm như vậy, nhìn ở trong mắt người ta không khác gì tiểu hài tử đầy mánh khóe.

Người này không chịu đi cũng không chịu nói chuyện, cứ đứng như vậy suốt ngày, điều này làm cho các đệ tử Kiếm Các luyện kiếm như mang đá ở sau lưng, ngay cả tay chân cũng không biết nên đặt như thế nào.

Cứ như vậy qua một buổi sáng, bầu không khí rốt cục cũng có thay đổi.

Bởi vì chưởng môn Tô Hành tới.

Tô Hành mấy ngày trước ra núi một chuyến, hôm nay vừa mới trở về, vẫn là Hạ Uẩn vội vàng chạy đến trước mặt hắn gọi hắn tới, hắn mới biết bên trong Bạch Vũ Kiếm Tông có thêm một cao thủ nhìn không ra sâu cạn.

Dù sao cũng là chưởng môn Bạch Vũ Kiếm Tông, Tô Hành đi tới nơi này, ngay cả nam tử áo đen không để ai trong mắt cũng rốt cục phải động đậy, nhẹ nhàng gật đầu với Tô Hành coi như chào hỏi, Tô Hành liếc mắt một cái nhìn ra thân thế người này rất phi phàm, cũng nhanh chóng trả lễ.

Bình Sa nhìn chằm chằm Tô Hành một lát, như có điều suy nghĩ nói: "Ngươi sắp phá cảnh rồi.

”Tô Hành không ngờ nam tử cao lớn này lại nói một câu như vậy, hắn sững sờ nhìn người nọ, thần sắc thay đổi vài lần mới thấp giọng nói: "Vâng.


Bất quá còn thiếu chút kinh nghiệm.

”"Ngươi thiếu không phải kinh nghiệm, mà là cơ duyên.

" Bình Sa để lại một câu như vậy, Tô Hành bị nói khiến cho sắc mặt phức tạp, giãy dụa còn muốn hỏi lại, nhưng Bình Sa đã một lần nữa khôi phục lại thần thái lúc trước, rũ mắt không nhúc nhích, Tô Hành biết hỏi nhiều cũng vô ích, rốt cục đành phải thở dài một tiếng, không hỏi quá nhiều nữa.

Nhưng ngay cả như thế, Tô Hành đến cũng đã làm cho không khí hòa hoãn rất nhiều, có vị chưởng môn này ở bên cạnh, các đệ tử Kiếm Các được tự tại hơn một chút, Cố Nhàn Ảnh cũng thấp giọng nói chuyện với nhau, xem ra không còn nặng nề như lúc trước nữa.

Chỉ có Hoa Ly vẫn ngồi ở trong góc từ xa, ngại Bình Sa ở đây, đúng là cả ngày đều không thể cùng Cố Nhàn Ảnh nói mấy câu, chỉ có thể nhìn Cố Nhàn Ảnh cùng Tô Hành nói chuyện với nhau từ xa.

Tầm mắt Bình Sa liền theo Hoa Ly rơi xuống trên người Cố Nhàn Ảnh, nhịn không được hơi nhíu mày, xem ra tâm tình thập phần không tốt.

Buổi trưa, sau khi ăn xong, Tô Hành không biết vì sao lại mạnh dạn, chủ động tìm Bình Sa bắt chuyện.


Bình Sa mặc dù không thích nói chuyện với người khác, nhưng bộ dáng Tô Hành thân thiện tươi cười đối diện, nam tử xưa nay mặt lạnh này cũng không có biện pháp cự tuyệt, chỉ đành trầm mặc bị hắn đưa vào góc bắt chuyện.

Hoa Ly có chút nhàm chán nâng má nhìn lá trà trong ly trước mặt, thần sắc tựa hồ có chút hoảng hốt, cho đến khi có người đột nhiên bắt lấy cổ tay hắn.

Trong nháy mắt không thể phản ứng kịp, Hoa Ly ngước mắt lên, mới thấy Cố Nhàn Ảnh đối với hắn nháy mắt cười khẽ, sau đó nhướng mày trở mặt nhìn về phía sau tường bên kia.

Hoa Ly cho tới bây giờ chưa từng lén lút trao đổi với ai bao giờ, cũng không hiểu ám chỉ gì, lại có chút giật mình.

.


Bình luận

Truyện đang đọc