TA CÓ THỂ SỜ ĐUÔI CỦA CHÀNG KHÔNG


Ngày đó Cố Nhàn Ảnh vừa từ bên Thích Đồng trở về, từ chỗ Thích Đồng mang theo chút điểm tâm muốn Hoa Ly nếm thử, lại không ngờ vừa đi tới chỗ ở của Hoa Ly còn chưa vào cửa, đã nghe thấy trong phòng truyền đến một trận thanh âm huyên náo, vì thế nàng dừng bước, xuyên qua cửa nửa kín thấy rõ tình hình trong phòng.

Phòng Hoa Ly vốn không lớn, hiện giờ mấy đệ tử Kiếm Các đều chạy vào, phòng ốc liền có vẻ chật chội.

Mọi người mới đầu còn hơi cố kỵ Hoa Ly đang ngủ say bốn trăm năm tỉnh lại, nhưng trải qua một thời gian ở chung tựa hồ cũng phát giác bản chất tiểu bạch thỏ vô hại của y, hiện giờ lại càng không sợ hãi chút nào, chỉ bảy miệng tám lưỡi tìm Hoa Ly nói chuyện, chỉ đáng thương Hoa Ly vố không biết ứng phó nói chuyện phiếm, hiện giờ lại càng bị mọi người chen vào trong góc.

"Hoa Ly tiền bối! Huynh còn nhớ ta không? Ta là Cung Nguy, ta trước kia mỗi ngày đều đi Thanh Vụ Động ước nguyện, cầu Hoa Ly tiền bối phù hộ ta cưới được tiểu sư muội! ”"Còn có ta còn có ta, ta là Trầm Ngọc Sơn a, ta có lần gây họa chọc giận chưởng môn, còn trốn ở trong Thanh Vụ Động ngủ qua một đêm, tiền bối có ấn tượng gì không?"Các đệ tử Kiếm Các toàn tâm toàn ý cùng Hoa Ly lấy quan hệ, chỉ có Cố Nhàn Ảnh ngoài cửa biết, Hoa Ly mặc dù thoạt nhìn trầm mặc không có biểu tình gì, nhưng lúc này bị hãm ở trong đám người, nội tâm chỉ sợ đã sớm luống cuống tay chân, khóc muốn nàng nhanh chóng đem y từ trong đám người cứu ra ngoài, dù sao thì y cũng chưa từng một mình ứng phó qua nhiều người như vậy.


Nghĩ như vậy, Cố Nhàn Ảnh nhìn Hoa Ly trong đám người, nhất thời từ trong ánh mắt kia nhìn ra ý tứ đáng thương.

Cố Nhàn Ảnh đang muốn đẩy cửa cứu người, nhưng mà người trong phòng không biết vì sao lời nói vừa chuyển, lại chuyển đến trên người nàng, chỉ nghe được đệ tử thứ hai Diệp Ca lúc trước vẫn trầm mặc nói: "Chúng ta nghe nói Hoa Ly tiền bối cùng thái sư thúc tổ chúng ta quen biết thật lâu sao? ”Bước chân Cố Nhàn Ảnh thoáng chốc dừng lại.

Vòng vo nửa ngày, thì ra mục đích mọi người tìm Hoa Ly kỳ thật là vì nàng.

Không biết đám người này đến tột cùng muốn làm cái gì, Cố Nhàn Ảnh dứt khoát đứng ở ngoài cửa phòng, chờ nghe mục đích của bọn họ.

Trong phòng Hoa Ly nhẹ nhàng gật gật đầu, xem như trả lời vấn đề vừa rồi của chúng đệ tử.

Vài tên đệ tử liếc nhau, nhất thời hứng thú, tiếp theo mặt đầy hưng phấn hỏi Hoa Ly nói: "Lời nói của Hoa Ly tiền bối, Thái sư thúc tổ chúng ta nhất định sẽ nghe đúng không? ”Cố Nhàn Ảnh đứng ở ngoài cửa, nghe lời này nhịn không được nhấc lông mày lên.

"Hoa Ly tiền bối.

" Cố Nhàn Ảnh vừa mới chậm trễ một lát, trong phòng vài đệ tử lại thập phần cảm thấy hứng thú hỏi, trong đó tất nhiên là tam đệ tử Thẩm Ngọc Sơn tò mò nhất: "Thái sư thúc tổ có phải thật sự rất lợi hại hay không? ”Cố Nhàn Ảnh nghe được lời này, không lên tiếng ngắt lời bọn họ.


Trong mắt đám tiểu tử này, đại khái tiêu chuẩn phán xét chính là "lợi hại" cùng "không lợi hại", mỗi người đều không có năng lực gì lớn, nhưng đàm luận đến người khác lại là năng lực của người ta.

Nhưng Cố Nhàn Ảnh không quên người trước mặt bọn họ là Hoa Ly, lấy tính tình Của Hoa Ly, tất nhiên là không trả lời được cái gì, Hoa Ly là người sống nội tâm, nàng thậm chí còn cảm thấy Hoa Ly chắc hận không thể ở trước mặt người khác cái gì cũng không nói, toàn bộ để cho nàng thay y trả lời mới tốt.

Nhưng bất ngờ chính là, nghe được câu hỏi về Cố Nhàn Ảnh, Hoa Ly lại rất nhanh đáp lại, y gật đầu nghiêm túc nói: "Ừm, A Nhàn rất lợi hại.

”Sắc mặt Cố Nhàn Ảnh có biến hóa rất nhỏ, nàng mặc dù tự mình biết được năng lực của mình, cũng biết Hoa Ly nói là sự thật, Bạch Ngọc Kiếm Tông này đích xác không có mấy người có thể là đối thủ của nàng, nhưng lời này từ trong miệng Hoa Ly nói ra, không biết vì sao nàng liền cảm thấy phát hoảng.

Da mặt vốn mấy trăm năm không có biến hóa thế nhưng cũng hơi đỏ lên.

Cuộc nói chuyện trong phòng còn đang tiếp tục, vài tên đệ tử nghe Hoa Ly nói chuyện, lúc này hưng phấn hẳn lên, vội vàng hỏi: "Lợi hại bao nhiêu? Mạnh đến mức nào? ”Hoa Ly lên tiếng đáp: "Ai cũng không phải là đối thủ của A Nhàn, nàng là người giỏi nhất.


”Cố Nhàn Ảnh: "! "Loại cảm giác này thật sự là có chút khó có thể hình dung, một mặt cảm thấy có chút xấu hổ, một mặt lại cảm thấy miệng Hoa Ly thật sự là ngọt ngào như rót mật, dù cách một cánh cửa và vài đệ tử Kiếm Các nhưng vẫn có thể cảm nhận được tâm tư của Hoa Ly.

Vài tên đệ tử tựa hồ cũng bị lời này của Hoa Ly làm cho chấn động, nhìn y một lúc lâu không thể mở miệng.

Hoa Ly không hề biết, vẫn tiếp tục giải thích: "Ta nói thật.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc