TA ĐI RỒI

Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

Ánh sáng trong phòng khách không quá sáng, chỉ bật một cái đèn nhỏ. Chu Tri Lâm vừa đi ra, liền nhìn thấy Chu Tri Viễn ngồi trước bàn trà, trên tay cầm bút, vẽ vẽ viết một cái gì đó.

Lúc đầu hắn đứng nhìn một lúc,cảm thấy yên tĩnh cùng an tâm trong khung cảnh thoải mái này.

Hắn quá yên tĩnh, đi tới cũng không có tiếng động, ngay cả Chu Tri Viễn vốn chưa bao giờ dễ dàng phát hiện tầm mắt người khác cũng không phát hiện, cho đến khi hắn lên tiếng.

" Em đang làm cái gì vậy?"

"A," Chu Tri Viễn bị Chu Tri Lâm đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, hiển nhiên không nghĩ tới sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây: "Anh tỉnh rồi sao? ”

"Còn không thoải mái sao? Anh có muốn đến bệnh viện để kiểm tra không. "Anh hỏi liên tiếp xong, không nghe thấy Chu Tri Lâm đáp lại, mới phản ứng lại, giơ tờ giấy trên tay lên, nói: "Kỳ thi tháng sắp đến, em làm đề một lát. ”

Kỳ thi tháng đối với Chu Tri Lâm mà nói quá mức xa xôi, lần cuối cùng nghe được không biết là bao nhiêu năm rồi.

Hắn dừng một chút, mới nhận lấy bài kiểm tra trên tay Chu Tri Viễn, mở ra nhìn hai lần, nói: "Anh quấy rầy em học sao? "

Không đợi Chu Tri Viễn trả lời, hắn liền tự mình nhận, học theo bộ dáng vừa rồi của anh, cũng khoanh chân ngồi xuống, nép bên cạnh bàn trà.

Không biết có phải ảo giác của Chu Tri Viễn hay không, Chu Tri Lâm ngồi xếp bằng như vậy, bị ánh đèn lờ mờ chiếu đến có chút gầy gò.

Vóc người hắn coi như cao, bộ xương hơi gầy, vừa vặn sắc mặt tái nhợt, không hiểu sao lộ ra vài phần yếu ớt.

"Anh dạy em." Chu Tri Lâm mở tờ giấy ra, ngẩng đầu lên nhìn Chu Tri Viễn còn đang đứng, ánh mắt nhạt nhẽo, giọng điệu tự nhiên, tựa hồ chắc chắn đối phương sẽ không cự tuyệt: "Em không thể tự mình làm điều đó được."

Tính tình Chu Tri Viễn thật sự tốt, căn bản không cảm thấy lời này có vấn đề gì, ngược lại có chút ngượng ngùng: "....Em quá ngu ngốc. ”

"Em không ngốc." Chu Tri Lâm phản bác anh, nhẹ giọng nói: "Đi bật đèn lên, tối như vậy,  đọc sách như vậy dễ bị cận thị. ”

"À." Chu Tri Viễn có chút gật đầu, làm theo lời hắn nói.

Sau khi đèn được bật lên, cả phòng đều sáng lên, Chu Tri Viễn đi đến, chớp mắt hai cái, đứng bên cạnh hắn, nhìn qua đặc biệt luống cuống tay chân.

Cũng đúng là nên luống cuống tay chân.

Hôm nay Chu Tri Lâm quá kỳ quái, mỗi hành động cử chỉ đều có vẻ bình thường, không biết có gì không ổn, chỉ khiến Chu Tri Viễn cảm thấy không được tự nhiên.

Trước kia Chu Tri Lâm đối với anh cũng tốt, thậm chí có thể nói rất tốt. Nhưng cái loại tốt này có cảm giác xa cách, khiến cho người ta cảm thấy xa cách, khó gần. Trong lòng Chu Tri Lâm cảm thấy mình không thể hòa nhập vào gia đình này, cũng cảm thấy mình không thật sự được Chu Tri Lâm coi như em trai.

Anh cho tới bây giờ đều đặt mình ở vị trí người ngoài, không quen thân cận, cũng không quen tiếp nhận.

Mà Chu Tri Lâm giống như nhìn ra cái khó xử của anh, đối tốt với anh cũng chỉ dừng lại ở mức mà anh mong muốn, chỉ cùng anh duy trì vẻ ngoài khách khí.

Chỉ là bây giờ...

"Còn đứng đó làm gì, lại đây." Chu Tri Lâm nhìn anh, thúc giục nói.

Chu Tri Viễn lúc này mới ngồi xuống, buộc mình không nghĩ đến nó nữa. Chính tư thái tự nhiên lại quen thuộc, làm cho anh căn bản không biết nên cự tuyệt như thế nào, cho nên chỉ có thể bị ép tiếp nhận.

Giống như khi bạn thức dậy, mọi thứ đều khác.

Chu Tri Viễn không phải là người đặt tâm trí  trên mặt, ít nhất trong số các bạn cùng trang lứa, anh có thể được coi là người trầm tính và giữ mọi thứ trong lòng.

Nhưng thiếu niên chung quy vẫn là thiếu niên, dù có giấu diếm tâm tư thế nào cũng chỉ là trò bịp bợm trước mặt Chu Tri Lâm, người đã sống lâu hơn một đời người.

Chu Tri Lâm mặt không đổi sắc xoay bút, lạnh lùng nói mình sai rồi, đang nghĩ cách để Chu Tri Viễn đến gần mình.

Có lẽ cũng không cần cân nhắc nữa, Chu Tri Lâm có sự tự tin này, Chu Tri Viễn không có cách nào từ chối.

Hắn dám nói những lời này, chính là biết Chu Tri Viễn quan tâm đến hắn, chính là không để Tống Phi vào mắt

Chỉ cần hắn ở bên anh, Tống Phi chẳng là gì.

Bất kể là kiếp trước, hay là cả đời này, chỉ cần hắn mở miệng,  Chu Tri Viễn tuyệt đối sẽ lựa chọn hắn. Hắn nghĩ tới đây, tâm tình lại sung sướng lên, tốc độ ghi của bút nhanh hơn một chút.

Một tay hắn chống cằm, nghiêng mắt nhìn Chu Tri Viễn cúi đầu làm từng câu hỏi một.

Lỗ tai đỏ hồng, bộ dáng nghiêm túc có chút vụng về.

Chu Tri Lâm nghĩ đến câu nói "Em ngu ngốc quá", cảm thấy anh có loại đáng yêu không thể tả.

Ngốc ngược lại không ngốc, chính là có chút ngớ ngẩn.

- --------------

Tổng là có 10 Phiên ngoại nha mọi người, nên mai thì editor sẽ up 5 PN cuối nha

Tui mới đào truyện mới á, có 3 chương thôi, mọi người vô đọc ủng hộ tui với

Bình luận

Truyện đang đọc