TA ĐI RỒI

Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

"Là thích."

Chu Tri Lâm thật sự thay đổi.

Chu Tri Viễn ngồi trên bậc thềm bên cạnh sân bóng rổ, nhìn chằm chằm bóng người đi tới ngược ánh sáng, lại một lần nữa xác nhận điều này trong lòng.

Từ ngày đó đến nay, quan hệ giữa anh và Chu Tri Lâm phát triển vượt bậc mà không có lý do. Mỗi lần anh cố gắng cự tuyệt, hoặc là nảy sinh một chút dấu hiệu muốn lùi bước, cũng sẽ bị đối phương cường ngạnh bắt lại.

Ánh mắt Chu Tri Lâm luôn lãnh đạm, duy chỉ có lúc nhìn chăm chú Chu Tri Viễn sẽ mang theo chút hơi ấm, hơi ấm này chính là vũ khí tốt nhất để làm Chu Tri Viễn mềm lòng.

"Em ghét anh sao?"

Chu Tri Lâm thường xuyên hỏi câu này nhất, mỗi lần ngẩng đầu, dùng đôi mắt lạnh nhạt kia nhìn chằm chằm Chu Tri Viễn, sau đó lại thêm một câu: "Em không thích anh như thế này sao? ”

Chu Tri Viễn không thể nói lời từ chối nào.

Bản thân anh là một người mang tính cách không giỏi từ chối, điểm này đặc biệt nổi bật khi đối mặt với Chu Tri Lâm, cho nên muốn xa lánh đã trở thành một điều viển vông, và kết quả của việc cố gắng tránh xa đã bị Chu Tri Lâm đánh ngã, ngược lại còn gần gũi thêm với hắn.

Thời gian trôi qua, Chu Tri Viễn đã quen với hình thức ở chung như vậy. Anh không cảm thấy có cái gì không tốt, sâu trong nội tâm ngược lại còn mơ hồ sinh ra chút vui mừng.

"Tối nay anh có chút việc, " Chu Tri Lâm đi tới trước mặt anh, lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của anh, lấy áo khoác của mình từ tay anh, nói: "Em tan học không cần chờ anh. ”

"Có chuyện gì sao?" Chu Tri Viễn mở nắp chai nước khoáng, đưa qua, ngửa đầu hỏi: "Có lâu không? ”

Anh rất ít khi ngước nhìn Chu Tri Lâm, điều này khiến anh trông có chút đáng yêu, giống như anh chỉ để ỷ đến mỗi hắn.

Chu Tri Lâm thích bị Chu Tri Viễn nhìn chăm chú như vậy, cũng thích nói về lịch trình của mình.

Nếu như người hắn đi gặp không phải Tống Phi, hắn tuyệt đối sẽ nói tỉ mỉ đến từng chi tiết, hoặc là dứt khoát mang theo anh bên người, tốt nhất mỗi thời khắc không nên rời khỏi tầm mắt của hắn, như vậy mới hợp với tác phong trước sau như một của hắn.

Nhưng anh không muốn để Chu Tri Viễn tiếp xúc với Tống Phi dù chỉ một giây, cho nên hắn do dự một giây ngắn ngủi, chọn cách im lặng không nói.

"Chuyện bảo lãnh, lão sư bảo anh tan học đi tìm ông ấy." Chu Tri Lâm nói dối, ánh mắt cũng không chớp một cái, nói: "Có lẽ hơi lâu, em về trước đi.”

"À..." Chu Tri Viễn gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, lại nhớ tới cái gì, hỏi: "Vậy làm sao anh trở về đây? ”

"Anh kêu chú Vương tới đón, em đừng lo." Chu Tri Lâm nhận lấy chai nước kia, ngửa đầu uống một ngụm, một lần nữa vặn trở về, nói: "Đến lúc đó anh sẽ nhắn tin cho em, trở về lớp đi. ”

Thế là Chu Tri Viễn bỏ cuộc, đứng lên đi về phía tòa nhà giảng dạy.

Có đôi khi anh cảm thấy, Chu Tri Lâm rõ ràng chỉ lớn hơn anh một tuổi, tác phong làm việc lại không hoàn toàn giống thiếu niên chỉ lớn hơn anh một tuổi.

Còn coi anh như một đứa trẻ, cái gì cũng phải dặn dò hai câu. Không giống anh trai, ngược lại giống như một người cha thứ hai.

Nhưng anh không nghe lời hắn.

Chu Tri Viễn làm theo lời hắn nói, về nhà trước. Ngôi nhà rất lớn, thiếu đi một người, có vẻ hơi trống rãi.

Anh cũng giống như bình thường, ngồi trong phòng khách làm bài tập, nghĩ Chu Tri Lâm sẽ trở về ngay lập tức. Bài tập về nhà đã hoàn thành, anh nghĩ hâm nóng thức ăn một lần nữa, hắn sẽ trở về.

Nhưng đợi đến khi thức ăn được hâm nóng đã nguội lạnh, cũng không thấy được Chu Tri Lâm trở về. Sau khi hắn đồng ý gửi tin nhắn cho hắn, Chu Tri Viễn lướt màn hình điện thoại di động, cũng không thấy tin nhắn hắn báo bình an.

Đã gần 12 giờ rồi.

Chu Tri Viễn nhíu mày, trong đầu lướt qua những tin tức xã hội đã xem trước đó, trong lòng càng nôn nóng. Anh càng nghĩ càng lo lắng, liền mặc áo khoác đi ra ngoài.

Trường cách nhà không xa, tầm nửa tiếng đi bộ.

Đã vào thu, nửa đêm gió nổi lên khiến người cảm thấy có chút lạnh. Chu Tri Viễn kéo khóa  áo khoác lên trên cùng, đút tay vào trong túi, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra nhìn hộp thoại của Chu Tri Lâm.

Anh không biết giáo viên của Chu Tri Lâm, cũng không có thông tin liên lạc với bạn học đối phương. Ngẫm lại, bên cạnh Chu Tri Lâm cũng không có bằng hữu gì, làm gì cũng chỉ có một mình, vừa có thời gian liền tới tìm anh.

Người bạn đồng hành duy nhất chính là Tống Phi. Nhưng Chu Tri Viễn nhớ rõ, Chu Tri Lâm ghét nhất chính là anh và Tống Phi liên lạc.

Chu Tri Lâm tuy rằng mặt thối, nhưng trên thực tế tính tình rất tốt, tâm tình ổn định, cơ bản không có người hay chuyện gì có thể khiến tâm tình hắn dao động.

Độc nhất Tống Phi là ngoại lệ. Lúc mới bắt đầu còn có thể che dấu một hai điều, về sau không chút che dấu chán ghét của mình đối với việc Chu Tri Viễn nhắc tới Tống Phi.

Bộ dáng mặt lạnh lùng của Chu Tri Lâm thật sự rất dọa người, cũng khó có thể dỗ dành hắn được. Chu Tri Viễn vì thế đã thẳng thắn thú nhận điểm yếu của mình trong vấn đề này, đối với anh Tống Phi chỉ là một đàn anh có quen biết.

So với Chu Tri Lâm, Chu Tri Viễn thậm chí còn không cần lý do, không chút do dự cắt đứt liên lạc giữa mình với Tống Phi.

Chỉ là hiện tại, anh thật sự là có chút hoảng hốt, không biết nên tìm ai. Chu Tri Viễn bất an cắn môi dưới, do dự vài phen, ấn nút bấm điện thoại của Tống Phi.

Anh nghĩ, nếu Chu Tri Lâm tức giận với anh, anh có thể xin lỗi hắn, sau đó giải thích rõ ràng.

Bên kia tiếp nhận rất nhanh, chỉ là không ai trả lời. Chu Tri Viễn nói "Xin chào" một tiếng, đang định nói mục đích cuộc gọi của mình, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc từ đầu kia truyền đến.

Đó là giọng nói của Chu Tri Lâm.

"Muộn rồi, về nhà đi."

Đại khái là do bị sóng điện từ đè nén, giọng nói của Chu Tri Lâm nghe đến trầm thấp ôn nhu, rơi vào tai Chu Tri Viễn, đâm vào màng nhĩ anh đau đớn.

Anh nghe thấy tiếng gió rít qua, làm đau khuôn mặt anh. Trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh, cuối cùng là, Chu Tri Lâm nhíu mày lớn tiếng nói với anh: "Em không nên đến gần Tống Phi như vậy. ”

Khi đó anh không nghĩ nhiều, hiện tại lại có chút phản ứng lại...

Anh trai của anh, có thể là thích Tống Phi.

Cho nên mới bảo anh không nên tới gần đối phương, không nên cùng Tống Phi thân thiết như vậy.

Chu Tri Viễn lúc này mới mơ hồ nghĩ thông suốt, vì sao Chu Tri Lâm từ trước đến nay không thích nổi giận lại phản ứng lớn với Tống Phi như vậy. Anh không thể nói rõ cảm giác gì của mình, nhưng anh biết loại cảm giác này không gọi là vui vẻ.

Quả nhiên là anh tự cho rằng mình thật thông minh, anh cúp điện thoại, cúi đầu, cố gắng cong môi, nghĩ.

Chỉ là có được một chút tình yêu, liền lên mặt, coi trọng bản thân mình.

+

Thật sự… quá tội nghiệp.

Bình luận

Truyện đang đọc