TA DỰA VÀO CÁ MẶN ĐỂ TẠO KỲ TÍCH Ở NGƯỢC VĂN



Thật không hổ danh là nhân vật phản diện a!
Nhận định này không ngừng lãn vãn trong đầu Úc Tưởng thật lâu.
Đây là lần đâu tiên lên sân khấu của Trữ Lễ Hàn, tác giả đã tốn rất nhiều công sức để diễn tả anh chẳng khác nào một công tử quý tộc nhà Thanh chuẩn mực.
Mà Trữ Lễ Hàn, quả thực không hề phụ lòng đoạn miêu tả này.
Ngay cả khi thuốc đã phát huy đến đỉnh điểm, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm Úc Tưởng, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh đến mức lạnh lùng.
Chiếc áo sơ mi vẫn được cài ngay ngắn từ trên xuống dưới.

Thoạt nhìn tựa như loại tình huống này đối với anh chính là một sự xúc phạm.

Điều này cũng đồng thời vô cùng đối lập với lực đạo đang ghì xuống trên cánh tay anh.
Trong lúc Úc Tưởng dùng ánh mắt mơ hồ đánh giá Trữ Lễ Hàn thì anh cũng đang nhìn cô.
Sau khi quyết định giải thuốc bằng cách trực tiếp nhất, trong vài phút ngắn ngủi Trữ Lễ Hàn đã nghĩ đến những hậu quả có thể xảy ra và cả hướng giải quyết.
Anh có thể đáp ứng bất cứ lợi ích gì mà cô muốn.
Dĩ nhiên nếu yêu cầu của cô quá đáng, anh sẽ không đồng ý.
Tốt nhất là cô nên thông minh một chút! Thức thời mà khai ra ai là kẻ đứng sau chuyện này, hoặc ai là người đã bày mưu kế này cho cô...!Hửm?
Trữ Lễ Hàn khựng lại, nhìn chằm chằm vào tay Úc Tưởng.
Cô đang cố duỗi tay ra sờ soạng tìm gì đó trên đầu giường.
Trữ Lễ Hàn: "......"
Lúc này vẫn còn có sức để phân tâm sao?
Trữ Lễ Hàn: "Cô đang tìm cái gì?"
Lát sau, Úc Tưởng đã tìm được đồ mình muốn.
Là điện thoại di động.
Sự lạnh lẽo giữa hai đầu lông mày của Trữ Lễ Hàn vẫn chưa rút đi, anh thì thào: "Muốn báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành cho kẻ đằng sau cô sao?"
Úc Tưởng: "Không có."
Trữ Lễ Hàn không trả lời, không tiếng động nắm lấy cổ tay cô đè xuống.
Anh muốn nhìn xem cô còn định thoái thoát thế nào.
Úc Tưởng nhẹ nhàng nói: "Tôi đặt đồng hồ báo thức."
Trữ Lễ Hàn:?
Đồng hồ báo thức???
Úc Tưởng không thèm nhìn đến sắc mặt của anh, cứ như vậy ngay trước mắt anh mơ màng bật báo thức lúc 6 giờ rưỡi.
Đặt xong, Úc Tưởng chui xuống dưới gối, uể oải nheo mắt rồi chìm vào giấc ngủ.

Trữ Lễ Hàn: "..."
Anh bắt đầu không hiểu cô rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Một đêm này, đặc biệt dài.
Máy điều hòa phát ra một âm thanh rất nhẹ, đồng thời kim giờ cuối cùng cũng chỉ đến 6:30 sáng.

Đồng hồ báo thức vừa reo tiếng thứ hai, Úc Tưởng đã vươn tay tắt đi.
Cầm điện thoại trong tay, cô quay đầu liếc nhìn Trữ Lễ Hàn.
Người đàn ông vẫn đang ngủ say, ánh đèn mờ ảo trong phòng chiếu vào lông mày anh tuấn như được trang trí bằng vàng ngọc, lại có một vẻ đẹp tuấn tú cao quý khó tả.
Thật đáng tiếc, lại là một tên phản diện chết tiệt!
Úc Tưởng đem quần áo mặc vào.
Chạy thôi!
Ai biết vừa mới nhấc chân một cái đã ngã nhào xuống.

May mắn thảm lông phía dưới khá dày nên không làm kinh động đến Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng: "..."
Không sao, mặc dù chân có hơi run một chút nhưng vẫn có thể đi lại, ra ngoài ăn hai bát cơm hẳn sẽ tốt thôi.
Nghĩ tới đây, Úc Tưởng thẳng lưng đi về phía cửa, "cạch" một tiếng mở cửa ra.
Quả nhiên!
Úc Tâm bỗng cảm thán một câu.

Trong nguyên tác, chị của nữ chính vì muốn hãm hại nữ chính mà bỏ thuốc vào rượu của em gái mình.
Đương nhiên, thuốc cuối cùng lại bị nữ pháo uống hết.
Chờ đến khi nữ phụ và Trữ Lễ Hàn vào phòng liền cho người khóa cửa lại, khiến cho hai người không thể thoát ra, chỉ có như vậy âm mưu của cô ta mới có thể thành công.
Sau khi phán đoán thời gian thích hợp, cô ta sẽ mở khóa bên ngoài, để khi phóng viên đến cô ta có thể ngay lập tức đạt được mục đích.
Bằng không, cửa không mở được thì phóng viên xông vào thế quái nào được a?
Mà lúc này Úc Tưởng sau khi đẩy cửa ra liền đắc ý vỗ xuống khóa cửa một cái.
Ha!
Không ngờ đúng không? Không nghĩ tới tôi sẽ đặt báo thức sớm chứ gì? Lão nương trước nay làm việc còn chưa từng ăn thiệt đâu!
Lúc này hệ thống vì chịu kích thích quá lớn mà đang trốn trong góc, đem tấm chắn phía trước mình kéo lên, không dám nhìn những thứ không thể nhìn a! Cho nên, hệ thống vẫn còn chưa biết, Úc Tưởng không chỉ đem Trữ Lễ Hàn ngủ một đêm mà còn ăn xong phủi mông rời đi nữa!
Bảy giờ rưỡi, bởi vì đang là mùa thu nên trời vẫn còn chưa sáng hẳn.
Úc Tưởng đạp lên bóng mình, rời khỏi khách sạn.
Thảm đỏ vẫn chưa được dọn dẹp, bố trí của bữa tiệc tối qua vẫn còn nguyên trạng.

Cùng lúc đó, phía trước khách sạn đã có một đám chó săn chờ sẵn.
Có lẽ đã chờ suốt đêm, đám người đó một đầu tóc rối bù xù, tay cầm thuốc lá, tay cầm sữa cùng bánh mì.
"Không phải anh nói có tin tức lớn sao? Tại sao vẫn chưa có động tĩnh?"
"Chờ một chút".

Người đàn ông trung niên khẽ liếc xuống điện thoại một cái, "Đợi đến 9 giờ, chúng ta sẽ đi vào, trực tiếp lên tầng 13."
9 giờ.
Thư ký Vương cũng đang muốn đến tìm người chủ trì cuộc họp.
"Làm sao vào trong được?".

Có người lên tiếng hỏi.
Tên đàn ông trung niên vẫy vẫy thẻ phòng trong tay, "Yên tâm, chúng ta có cái này!"
Mà lúc này, Úc Tưởng đang chậm rãi từ khách sạn bước ra.
"Ai vậy?".

Một tay nhà báo hỏi.
Người đàn ông liếc qua, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng mỹ lệ đó được bao lấy bởi bộ váy dạ hội.

Nhưng cũng chẳng ra làm sao! Trên cổ áo của bộ lễ phục, có một cái nơ thật hoành tráng a! Trong thật là quê mùa!
Gã chẳng muốn nhìn nữa, nói: "Không quan trọng, chúng ta chỉ cần chờ ở đây là được rồi."
Những người khác đáp lại một tiếng, thành thật ngồi xuống.
Buổi sáng mùa thu rất lạnh.
Úc Tưởng rùng mình vài cái, sau đó đi về cửa hàng bán đồ ăn sáng cách đó vài trăm mét.

Cô gọi một bát sữa đậu nành nóng, một bát cà pháo muối, nửa ngăn bánh bao hấp, nửa ngăn bánh bao chiên.
Bà chủ không thể không nhìn cô thêm vài lần.
Trước khi xuyên sách, Úc Tưởng cũng là một cô gái xinh đẹp, cho nên đối với ánh mắt nhìn chằm chằm của người khác vẫn có thể thản nhiên như không, bình tĩnh thưởng thức bữa ăn của mình, cô còn xin bà chủ một sợi dây chun.
Cột tóc lên ăn uống sẽ thoải mái hơn nhiều a!
Chủ quán trước nay chưa từng gặp người nào như cô cả.
Cách ăn mặc của cô rõ ràng là vừa bước ra từ chỗ thượng lưu, cô đi giày cao gót, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt tinh anh khẽ nheo lại đầy câu dẫn.
Nhìn xuống, bà có thể thấy một vài vết đỏ để lại trên vai và cái cổ trắng như tuyết của cô.

Trông giống như là dấu tay của ai đó miết chặt để lại.
Trên người cô không hề có chút dục vọng hay khí tức hạ lưu nào, nhưng lại khiến cho người khác bất giác tưởng tượng ra cảnh đẹp động lòng người.
Úc Tưởng nếu biết suy nghĩ này của bà, chắc chắn sẽ nói, lớn lên xinh đẹp giống tiểu yêu tinh là tôi sai sao?
Cô khẽ đánh lên bàn một cái, đem suy nghĩ của chủ quán kéo về.
"Cảm ơn, phiền gói phần còn lại này giúp tôi."
"A, được!"
Úc Tưởng vừa xách túi bánh đi ra ngoài thì chiếc xe cô đặt qua app cũng vừa đến.

Ghi chú đầu tiên trong điện thoại có một địa chỉ cố định.

Úc Tưởng lần theo chỉ dẫn trên đó, suôn sẻ trở về nhà.
Bây giờ là 8 giờ sáng.
Thư ký Vương Lịch đến nhà riêng của Trữ Lễ Hàn đợi anh như thường lệ, nhưng sau khi đến nơi thì được người giúp việc Philippines cho hay tối qua Trữ Lễ Hàn không về nhà.
Anh đành phải gọi vào di động cá nhân của Trữ Lễ Hàn.
Không ai nhấc máy.
Thư ký Vương liền biết ngay có thể đã xảy ra chuyện lớn!
Anh lập tức liên hệ với vệ sĩ.
"Tối qua đại thiếu gia có chút say, tâm tình không được tốt lắm nên đã nghỉ lại ở khách sạn...", vệ sĩ báo cáo.
Thư ký Vương lúc này đã bình tĩnh lại một chút, vội vàng đến khách sạn.
Trước cửa phòng 1302, anh giơ tay bấm chuông.

Sau hai ba lần, cuối cùng Trữ Lễ Hàn cũng tỉnh lại.
Trữ Lệ Hàn có chút nóng nảy, nhưng do từ nhỏ đã được giáo dục tốt nên dù có tức giận đến đâu cũng sẽ không đập phá lung tung, chỉ trầm mặt ngồi dậy, sau đó quơ tay sang bên cạnh.
Hửm?
Không có người?
Anh quay đầu lại liền nhìn thấy nửa giường bên kia trống không.
Trữ Lễ Hàn lập tức đứng dậy kiểm tra khắp phòng, xác nhận là người phụ nữ này thật sự đã rời đi.
Sao lại chạy? Chẳng lẽ đã có tính toán mới sao?
Lúc này chuông cửa lại vang lên.
Trữ Lễ Hàn đeo lên chiếc thắt lưng bằng đồng, động tác khóa lại "tách" một cái vang lên.

Xong xuôi liền trở về dáng vẻ tao nhã, chỉnh tề thường ngày.
Anh bước ra cửa, "Ai?"
"Thiếu gia, là tôi!".

Thư ký Vương thở phào nhẹ nhõm.
Cánh cửa mở ra.

Trữ Lễ Hàn đứng đó, không có gì khác thường, ngoại trừ chiếc cà vạt đã biến mất ra thì ờ...!còn có...!Thư ký Vương nhìn chăm chú, phát hiện trên cổ anh có một dấu vết rất nhẹ, là bị móng tay cào.
Đại thiếu gia nuôi mèo a!
Thư ký Vương sửng sờ nghĩ thầm.
Lúc này, một phóng viên mang theo máy ảnh bất ngờ xông vào.
Thư ký Vương: "Này! Anh đang làm gì vậy?"
Trữ Lễ Hàn sắc mặt trầm xuống, ngước mắt nhìn qua.
Vậy mà còn đợi sẵn ở đây?
"Trữ thiếu gia! Có người nói rằng tối qua bạn gái của em trai cậu ở cùng phòng với cậu.

Chuyện này có thật không?".

Tên phóng viên trung niên hào hứng xông lên hỏi.
Lúc này vệ sĩ nghe thấy tiếng ồn vội chạy lên ngăn cản.
Trữ Lễ Hàn không phản ứng lại, chỉ quay sang hỏi thư ký Vương: "Bây giờ là mấy giờ?"
"Đã 9 giờ 11 phút, xin lỗi thiếu gia.

Tôi không biết tối qua anh ở đây nên tới có chút muộn..."
Chín giờ.

Cuối cùng Trữ Lễ Hàn cũng đã biết lý do vì sao tối qua cô lại nhất định phải cài báo thức.
Ồ! Tên cô ấy là gì nhỉ?
Sau đó, Trữ Lễ Hàn liền nhận ra màn tra khảo tối qua thật vô ích, ngay cả tên người phụ nữ đó anh còn chẳng biết!
Trữ Lễ Hàn nhẹ nhàng đẩy vệ sĩ qua một bên, cụp mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên.
Hắn ta thấp hơn anh một cái đầu, trong tay đang cầm một micro dài, có chút chột dạ cúi xuống.
Trữ Lễ Hàn nhẹ giọng nói: "Tôi không có em trai, lấy đâu ra bạn gái của em trai?"

Người đàn ông trung niên: "Vậy có thể cho chúng tôi vào chụp một chút không?"
Trữ Lễ Hàn lúc này vô cùng mất hứng, lãnh đạm hỏi lại: "Muốn chụp chỗ của tôi, có biết hậu quả là gì không?"
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì rùng mình nhưng nghĩ đến số tiền trong thẻ liền đứng thẳng người lên, dù sao cũng có người chống lưng cho hắn.
Hắn ta nói: "Vậy cậu có nghĩ tới nếu để ba cậu phát hiện cậu ngủ cùng bạn gái của em trai mình sẽ có hậu quả gì không?"
Thư ký Vương nghe đến đây thì ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Tên này thật là to gan a!
Không sợ chết.
Giọng nói lạnh lùng của Trữ Lễ Hàn vang lên: "Thư ký Vương, sau khi chụp xong thì đưa đám người này đến sở cảnh sát cho tôi!"
Gã đàn ông sửng sốt, thật sự cho bọn họ vào sao?
Hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Người kia nói, cô gái kia xác thực đã đi vào.
Thoáng nhìn thấy trên cổ Trữ đại thiếu còn có vài vết xước do bị cào, nhất định là tối qua rất kịch liệt a!
Cho nên, khẳng định tin tức này là thật, không thể nào sai được!
Tên đàn ông trung niên phút chốc liền trở nên tự tin, xông thẳng vào bên trong.
Sau đó...!trên giường trống không, chẳng có ai cả!
"Làm sao vậy? Từ ca? Sao anh còn chưa đi ra?".

Đám paparazzi đứng ngồi không yên.
Bọn họ phát hiện người đàn ông trung niên kia cứ như trúng tà vậy, đứng im một chỗ không có bất cứ hành động nào.
Rốt cụộc anh ta đã nhìn thấy cái gì mà kích động đến vậy?
Mẹ nó! Tin này nhất định sẽ cực kỳ hot!
Không đợi họ tưởng tượng xong viễn cảnh thăng chức tăng lương, tương lai tốt đẹp, người đàn ông trung niên đã cứng ngắt quay đầu, cổ họng khó khăn phát ra: "Không, không có người..."
Paparazzi:?!
Ngay tức khắc đám người liền trợn mắt, một cỗ lạnh lẽo dâng lên.
Xong!
Giờ làm sao gánh nổi cơn thịnh nộ của Trữ đại thiếu đây?
Lúc này, Úc Tưởng ở bên kia rốt cuộc đã về đến nhà.
Trong nguyên tác, tổ tiên của Úc Tưởng từ thời nhà Thanh đã bắt đầu kinh doanh, nhưng đến đời của ông nội cô thì bắt đầu suy tàn.
Đến thế hệ của Úc Tưởng, dòng họ thường xuyên bị hào môn chèn ép, cuộc sống có chút khó khăn.
Úc gia dường như không giỏi gì khác ngoài việc sinh con đẻ cháu vô cùng tốt.
Mà sự nghiệp gia tộc cũng theo đó ngày càng xuống dốc, tất cả trên dưới Úc gia đều sống trong căn biệt thự Tây Dương cũ kỹ.
Úc Tưởng xuống xe, vòng qua đài phun nước có bức tượng thiên thần nhỏ ở phía trước, đi một hồi thì đến cửa.
Thiếu niên đang ngồi trên sô pha cạnh cửa ra vào là con trai của bác cả Úc Tưởng, tên Úc Trung, năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học.
Nhìn dáng vẻ Úc Trung có lẽ tối qua đã thức cả đêm chơi game, nghe tiếng bước chân thì lập tức quay đầu lại.
Nhìn thấy Úc Tưởng, cậu ta sửng sốt một chút sau đó thì hét lên: "Ba! Mẹ! Úc Tưởng cả đêm không về, chắc chắn là qua đêm với đàn ông!"
Kêu xong, cậu ta nhìn vào dấu vết lưu lại trên cổ Úc Tưởng thì nhíu mày khinh bỉ: "Không biết xấu hổ!"
Giờ thì tốt rồi, cả biệt thự đều bị kinh động.
Nhưng Úc Trung còn chưa chịu buông tha, nhìn chằm chằm vào tay Úc Tưởng, thấy cô đang cằm thứ gì đó liền nhanh chóng tiến lên: "Còn nhận đồ của người khác! Không xấu hổ..."
Lời nói đến đây thì im bặt.
...?
Úc Tưởng cầm trên tay, là một túi bánh bao.
Tên đàn ông nào lại tặng bánh bao vậy a?
Mà lúc này, hệ thống đã nhận ra điểm khác thường liền nhanh chóng lộ diện.
Ai ngờ vừa mới thu lại tấm chắn đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Úc Tưởng phun ra một câu: "Ngu xuẩn!"
Hệ thống khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Úc Tưởng sao có thể mắng người a?
Còn có paparazzi đâu?
Tình tiết bị phóng viên chặn ngay cửa đâu?
Xong!
Mới ngày đầu tiên nhậm chức mà nó đã để kịch bản trở nên hỗn loạn a!.


Bình luận

Truyện đang đọc