TA DỰA VÀO CÁ MẶN ĐỂ TẠO KỲ TÍCH Ở NGƯỢC VĂN



Úc Tưởng sải chân bước qua cửa, hỏi lại: "Tôi và Lăng Sâm Viễn có quan hệ gì?"
Trữ Lễ Hàn lạnh lùng nhìn cô, không nói.
Úc Tưởng tự nhủ trong lòng, không tệ! Hai họ đều cho rằng cô là nội gián của người kia!
Vậy thì tên này nhất định là đầu bị lừa đá mới có thể kết hôn cùng cô nha!
Úc Tưởng cụp mắt xuống, né tránh ánh mắt của anh.
Hệ thống đột nhiên trở nên cảnh giác.
Cô đây là đang giả vờ đáng thương sao? Vậy chẳng phải càng làm cho Trữ Lễ Hàn nghi ngờ thân phận của cô sao?
Úc Tưởng mở miệng: "Anh đoán xem."
Vệ sĩ đứng phía sau Trữ Lễ Hàn nghe thấy lời này, mí mắt đều giật cả lên.
Trữ Lễ Hàn: "......"
Vào lúc Trữ Lễ Hàn không biết phải trả lời cô thế nào, Úc Tưởng tiếp tục thừa thắng xông lên: "Anh gọi tôi tới đây làm gì? Để hỏi chuyện này sao? Anh...!ghen à?"
Úc Tưởng thầm nghĩ, như vậy mà anh còn không ghen thì cô nhất định sẽ nói: "Không phải đâu! Không phải đâu! Anh ghen lung tung quá rồi a!"
Trữ Lễ Hàn: "......"
Trữ Lễ Hàn mặt không biểu cảm nói: "Cô cảm thấy có khả năng?"
Úc Tưởng: "Tôi cũng không phải con giun trong bụng anh, làm sao mà biết được?"
Cô dừng một chút rồi nói: "Như vầy đi.

Tôi có một đề nghị thế này."
Trữ Lễ Hàn lẵng lặng quan sát, chờ cô nói tiếp.
Úc Tưởng: "Chi bằng, chúng ta kết hôn đi."
Trữ Lễ Hàn tháo xuống vẻ ngoài nhã nhặn, sắc mặt đen xuống, có chút âm trầm đáng sợ.
"Cô cho rằng là dựa vào cái gì?"
Úc Tưởng: "Ngủ qua với anh?"
Đám vệ sĩ một phen chấn kinh: "Khụ khụ khụ khụ!" xém chút bị câu nói xanh rờn này của cô làm sặc chết.
Trữ Lễ Hàn vẻ mặt không biến đổi sửa sang lại tay áo, hỏi lại: "Vậy tôi có phải nên kết hôn với tất cả những người tôi đã ngủ cùng không?"
Úc Tưởng: "Vậy anh ngủ với bao nhiêu người rồi?"
Trữ Lễ Hàn dừng động tác, không khí lập tức trở nên vô cùng quỷ dị.

Trước đó...
Một người cũng không có.
Không chỉ vì anh có bệnh sạch sẽ, từ nhỏ đã được mẹ dạy dỗ nghiêm khắc mà còn vì bản thân anh có khả năng kiềm chế rất tốt, càng không chấp nhận được việc tùy tiện ngủ cùng người khác.
Úc Tưởng coi như không nhìn thấy sắc mặt của anh, vẫn tiếp tục nói: "Anh muốn cưới mười tám người tôi cũng không có ý kiến, nhưng là pháp luật không cho phép a.

Cho nên chấp nhận thực tế mà kết hôn với tôi đi Trữ đại thiếu."
Trữ Lễ Hàn: "..."
Vẻ mặt này xém chút làm cô phải bật cười.
Trữ Lễ Hàn nhàn nhạt nói: "Chờ Úc tiểu thư có thai đi rồi lại tới nói lời này."
Úc Tưởng không nói gì, cô đang cùng hệ thống nói chuyện phiếm.
Úc Tưởng: "Nghe thấy chưa?"
Hệ thống khó hiểu: "Sao có thể như vậy chứ? Dựa theo cốt truyện rõ ràng anh ta kết hôn với cô rất dễ dàng a! Đó là hai người còn chưa làm gì đâu.

Này cái gì cũng làm xong rồi, anh ta vậy mà không chịu trách nhiệm? Anh ta sao có thể làm như vậy chứ?"
Úc Tưởng: Ui cha, thông cảm cho người ta đi.

Dù sao cũng làm trùm phản diện, sao có thể dễ nói chuyện vậy được?
Hệ thống: "0_o không thể hiểu được a!"
Hệ thống: "Tôi phải làm sao đây? Cốt truyện bị sụp đổ rồi!"
Úc Tưởng: Đừng lo lắng, phải suy nghĩ tích cực.

Anh nhìn đi, không phải anh ta vừa mới nói sao? Chờ tôi có thai một cái, không phải là có thể kết hôn rồi sao? Đi thôi, về nhà đợi có thai a."
Hệ thống:?
Đừng có gạt tôi.
Đó là thứ chỉ cần chờ đợi thì có thể đợi được sao?
Hệ thống: "Cách này quá bị động."
Úc Tưởng: Nếu không thì như vầy? Tôi leo tường vào Trữ gia trộm hộ khẩu? Bây giờ tranh thủ đánh ngất anh ta, sau đó trói mang đến cục dân chính? Chỉ là, tôi cảm thấy như vậy càng sớm đâm đầu xuống biển a.

Hệ thống: "......"
Đúng vậy.
Hệ thống khó khăn mở miệng: "Cái đó cũng không phải một lần là có thể trúng..."
Úc Tưởng: Mọi việc phải nhìn mặt tốt, anh xem, anh còn tiêu cực hơn tôi đấy! Nghĩ thử xem, anh ta không phải là trùm phản diện sẽ đối nghịch với nam chính đến cùng sao, rất trâu bò a! Nếu anh ta tam quan vặn vẹo như vậy mà vẫn không giết hại nữ chính, thì cũng xem như là một nam tử hán đúng không? Anh ta trâu bò như vậy, con anh ta nhất định cũng rất trâu bò a!
Hệ thống nghệch mặt đáp lại: "...Ừ"
Úc Tưởng cùng hệ thống trò chuyện hết sức chuyên tâm, nhưng trong mắt Trữ Lễ Hàn lại giống như chịu phải đã kích lớn mà ngây ra.
Trông cô và ngày đó không giống nhau, váy dài màu lam làm tôn lên chiếc cổ và bờ vai hoàn mỹ xinh đẹp.

Mái tóc đen dài buông xõa, mày và mắt không dậm màu quá đậm hơi rũ xuống, nhìn có điểm đáng thương.
Trữ Lễ Hàn đè ngón tay xuống mép bàn, đang muốn mở miệng nói chuyện thì bên kia Úc Tưởng và hệ thống đã nói chuyện xong.
Úc Tưởng ngẩng đầu: "Được, biết rồi.

Tôi đi đây.

Tạm biệt."
Sau khi nói xong liền đi.
Trữ Lễ Hàn: "......"
Úc Tưởng vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện phiếm cùng hệ thống: "Mẹ kiếp! Tôi thật mệt a! Khi nào tôi mới có thể ăn đây a?"
Bởi vì cốt truyện trở nên rối tinh rối mù, hệ thống bây giờ không có chút tinh lực nào.
Úc Tưởng khẽ thở dài: Cũng không thể để đứa con trong bụng tôi bị đói được a.
Hệ thống nghe lời này liền lấy lại tinh thần: "Tôi biết nơi nào có đồ ăn."
Úc Tưởng: Cái này anh cũng biết?
Hệ thống: "Ở cốt truyện phía sau, nơi này có bản đồ tin tức, đều được lưu trong não tôi."
Úc Tưởng: Vậy làm phiền anh chỉ đường.
Úc Tưởng giẫm lên giày cao gót, khó khăn bước xuống, đi đến bậc thang cuối cùng, người chị họ bỗng dưng nhảy ra nắm lấy cổ tay cô.
Úc Tưởng:?
Làm sao? Hôm nay các người đều thích bắt lấy tay tôi?
"Em đi đâu vậy? Tìm em nửa ngày! Bác cả tìm em, mau chóng đi qua đi." Chị họ nói xong cũng không đợi Úc Tưởng mở miệng đã nắm tay cô lôi đi.

Úc Tưởng: "..."
Có để cho người ta ăn chút gì không hả?
Bất quá, Úc Tưởng vẫn tìm được cơ hội.

Trên đường đi, vừa vặn đi qua một bàn dài bày đầy bánh kem, cô thuận tay cầm một cái.

Nếu không phải bị chị họ giữ chặt tay, cô còn muốn lấy một ly nước ép trái cây, miễn cho ăn bị nghẹn.
"Úc Tưởng." Người bác ở cách đó không xa nhìn thấy cô liền vẫy tay, "Lại đây!".
Vợ chồng bác cả đứng cùng nhau, đối diện là một cặp cha con.
Người đàn ông lớn tuổi mặc bộ âu phục màu đỏ tím, thẩm mỹ quá tệ, nhưng viên hồng ngọc trên ngón tay lại đặc biệt chói mắt.
Người thanh niên trẻ tuổi mặc áo đuôi tôm màu trắng, tóc chải lên, khẽ mỉm cười, ngũ quan đoan chính, bộ dạng lễ phép.
Chờ Úc Tưởng đi đến, bác cả một tay kéo cô qua, hướng về phía hai cha con này giới thiệu: "Đây là đứa cháu gái kia của tôi, Úc Tưởng.

Cha mẹ của nó Hà tổng đã từng gặp qua."
Hà tổng, cũng chính là người đàn ông lớn tuổi, lập tức cười, miệng liên tục khen: "Không biết hai người họ vậy mà có đứa con gái xinh đẹp như vậy.

Ta là chú Hà của con!"
Nói xong, ông chỉ chỉ về người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh: "Đây là Hà Vân Trác, hẳn là lớn hơn con hai tuổi, vừa ở nước ngoài về..."
Úc Tưởng:?
Hệ thống: "Bọn họ muốn mai mối cho cô???"
Úc Tưởng: Đại khái khả năng là vậy.

Cô trầm mặc trong chốc lát.
Ôi, vừa mới nãy nói lời đó với Lăng Sâm Viễn cũng chỉ là thuận miệng nói bừa.

Kết quả không ngờ tới, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Hệ thống lúc này muốn điên rồi.
Loạn, loạn, đều loạn hết rồi!
Nguyên tác vốn dĩ không có cái gì là mai mối! Bởi vì ngày thứ hai cả thế giới đều biết cùng Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn là một đôi! Sau đó Úc gia liền vui vui vẻ vẻ đợi kết thân cùng Trữ gia.
Úc Tưởng: Đừng buồn.

Anh ta dù sao cũng chỉ là nhân vật tuyết mười tám, so với người qua đường Giáp cũng không hơn.

Sẽ không ảnh hưởng gì đến cốt truyện đâu a!
Hệ thống:......
Hệ thống: "Anh ta là nam phụ."
Úc Tưởng:?
Úc Tưởng:???
Hệ thống: "Cô có biết tại sao chị gái của nữ chính ác độc như vậy, lại sống lâu hơn cô không?"
Úc Tưởng: Tôi biết nha, bởi vì cô ta ngụy trang rất giỏi.
Hệ thống: "Không chỉ có vậy, cô ta còn có người hâm mộ nữa.

Người đó chính là Hà Vân Trác, tên tiếng Anh là Danny..."
Vừa nói thế, Úc Tưởng liền nhớ lại.
Danny là một hacker.

Hắn rất yêu chị gái của nữ chính, lúc đầu không ít lần đã thay cô ta thu thập nữ chính.

Sau này mới cải tà quy chính, trở thành nam phụ yêu thầm nữ chính.
Úc Tưởng...!cô muốn ngất.
Hệ thống: "Tôi cũng sắp ngất rồi."
"Vân Trác, người trẻ dễ có tiếng nói chung.

Lần này con về không phải muốn phát triển về mảng Internet sao? Vừa hay Tiểu Úc có nhiều hiểu biết về nơi này, con mau đưa cho Tiểu Úc một tấm danh thiếp đi."
Hà Vân Trác không do dự, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Úc Tưởng.
Úc Tưởng nhận lấy, toàn bộ quá trình đều không lên tiếng.


Nhưng vị Hà tổng kia dường như càng cảm thấy hài lòng với cô, còn cảm thấy đó là do tính tình cô trầm tĩnh.
Lúc này bác cả mới đột nhiên nhớ ra, nhiều chuyện hỏi: "Vừa rồi con đi đâu vậy? Chị họ con đi tìm cả nửa ngày cũng không thấy."
Người chị họ gấp không chờ nổi mà cáo trạng: "Con đi tìm khắp nơi, cuối cùng vừa quay đầu lại đã thấy nó đi từ lầu hai đi xuống."
Bác cả và vị Hà tổng kia đều thay đổi sắc mặt.
"Tầng hai? Nó lên tầng hai?" Bác cả nghiêm nghị hỏi.
Chị họ có chút không chắc chắn lắm: "Đúng, đúng.

Con nhìn thấy nó từ lầu hai đi xuống..."
Bác cả nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: "Không có phép tắc! Con lên đó thế nào? Lát nữa Kim tổng hỏi tới, ta xem con trả lời thế nào?"
Lúc này, Úc Tưởng quyết định làm người ngay nói thật, thế nên cô nói: "Trữ Lễ Hàn mời con lên."
Bác cả tức giận cười: "Hắn tại sao lại kêu con đi lên?"
Nói dối cũng không tìm ra lý do nào đáng tin một chút.

Nếu không phải xung quanh có nhiều người như vậy, ông ta thật sự muốn tát cho cô hai cái để tỉnh lại.
Úc Tưởng thành thật: "Để hỏi con và Lăng Sâm Viễn có quan hệ gì?"
Hà tổng choáng váng, nghe này...!sao mối quan hệ này lại phức tạp vậy?
Bác cả lập tức càng giận hơn, ông ta hoàn toàn không tin lời Úc Tưởng nói, liền phân phó cho người chị họ: "Con đỡ Úc Tưởng đến bên cạnh nghỉ ngơi chút đi."
Chị họ vội vàng đỡ Úc Tưởng đi.
Bác cả lúc này mới quay đầu: "Ngại quá, khiến các người cười chê rồi.

Úc Tưởng a, trong nhà là đứa xinh đẹp nhất, vừa rồi các người cũng đã gặp qua.

Chỉ là, trước đây theo học ở cái trường đại học không có chút tiếng tăm, không giống con trai ngài, tốt nghiệp ở trường nổi tiếng."
Hà tổng nghe đến đây không chỉ không ghét bỏ, ngược lại còn bật cười: "Con gái học vị thấp một chút cũng không sao.

Ngốc cũng có điểm tốt!"
Bên này người chị họ bỗng nhiên rút tay về: "Cô vừa rồi nói hưu nói vượn gì vậy? Trữ đại thiếu có thể mời em sao?...!Tôi biết cô cố ý nói như vậy vì không muốn Hà tổng coi trọng có phải không? Nhưng tôi cho cô biết, Hà gia chỉ cần xinh đẹp là được, trong đầu chứa rơm rạ hay cứt chó đều không quan trọng."
Úc Tưởng: "......"
Úc Tưởng: Gia đình này có bị bệnh không?
Hệ thống: "Có!"
Lúc này nó vô cùng đồng ý với Úc Tưởng.
Úc Tưởng cúi đầu cắn một miếng bánh kem, sau đó mới ngẩng đầu nhìn chị họ: "Trong đầu tôi chứa rơm rạ, trong đầu chị chứa cứt chó, vậy sao không chọn chị đi? À, vì chị tương đối xấu phải không?".

Truyện Huyền Huyễn
Chị họ thấy không cãi được cô liền tức giận quay đầu đi cáo trạng.
Úc Tưởng không thèm quan tâm cô ta, cúi đầu ăn xong bánh kem, sau đó lại đứng lên lấy thêm hai phần.
Úc Tưởng tiếp tục nói chuyện phiếm cùng hệ thống: Không phải anh nói hôm nay còn có nữ chính sao?
Hệ thống không lên tiếng.
Hệ thống: "Cô thật sự không nhận thấy mình đã khiến cho kịch bản trở nên vô cùng lộn xộn sao?"
Úc Tưởng: Cho nên tôi mới hỏi anh nữ chính đâu, lát nữa tôi đi khi dễ cô ấy một chút, như vậy có thể tính là hoàn thành một nhiệm vụ không?
Hệ thống: "Cô quên rồi à? Bây giờ còn chưa tới lúc cô khi dễ nữ chính."
Úc Tưởng: Fuck!
Úc Tưởng: Bây giờ tôi phải thay nữ chính bị chị gái nữ chính bắt nạt đúng không?
Hệ thống: "Đúng vậy!".


Bình luận

Truyện đang đọc