TA KIẾM BỘN TIỀN NHỜ LUYỆN ĐAN

Sau một ngày, hai ngày, ba ngày, Nhị hoàng tử vẫn không có bất kỳ tin tức gì, trong thời gian đó chỉ có Ngụy công công tới một lần, đưa vài thứ cho Đường Tô Mộc, tiện mang cung Liệt Nhật đi, sau đó cũng chẳng tới thôn Thạch Nô lần nào nữa.

Trong lòng Đường Tô Mộc không biết là tâm trạng gì.

Cái quỷ gì vậy?

Rốt cuộc là người này bị gì vậy? Trước đó lấy lòng đủ kiểu, còn nói muốn thành thân và lấy y làm phi, kết quả mới qua có mấy ngày đã chẳng có chút tin tức nào, đừng nói là đã chán trò chơi đùa y rồi chứ?

Không.

Chán mới tốt.

Đường Tô Mộc lắc đầu một cái, vậy thì bí mật về bé con sẽ mãi mãi không bị bại lộ, y cũng có thể an tâm tiếp tục cuộc sống của mình ở nơi đây.

Bởi vì tâm trạng chẳng hiểu sao mà không tốt, gần như cả ngày Đường Tô Mộc đều không có tâm tình gì, trong lúc đó suýt chút nữa vì tính sai cách điều chế mà phí một lò đan dược. Vì đề phòng lại tiếp tục phạm sai lầm nữa, Đường Tô Mộc chỉ có thể lựa chọn rửa mặt rồi đi ngủ sớm.

Đèn trên bàn đã tắt, trong phòng yên tĩnh.

Lúc còn sớm bé con cứ quậy phá, một mực không chịu ngủ, đã bị Đường Tô Mộc đưa tới chỗ Trình Quyên Nhi nghe kể chuyện.

Nhắc tới cũng lạ, không biết rốt cuộc câu chuyện của Trình Quyên Nhi có ma lực gì mà cho dù là con của nàng hay là bé con, cho dù ban đêm có quậy tới mức nào, chỉ cần nghe chuyện của nàng xong, chưa tới thời gian uống cạn tuần trà đã ngủ say.

Mà nếu vẫn là câu chuyện đó, để Đường Tô Mộc kể ra thì chỉ khiến bé con càng có tinh thần hơn, không chịu ngủ.

Hừm, nấu cơm thì ngon, lại dỗ được bé con ngủ, Đường Tô Mộc càng ngày càng cảm thấy mình thuê được một bảo mẫu thật sự không tệ.

Xem ra không cần chờ tới tháng sau nữa, ngày mai dứt khoát nói chuyện tăng lương đi. Đối phương cố gắng làm việc như thế, nếu không thưởng chút gì đó thì không được.

Đường Tô Mộc nằm trên giường suy nghĩ bậy bạ, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.

Lúc chuẩn bị ngủ thì chợt nghe cách đó không xa truyền tới tiếng vang nhỏ vụn, sau đó một bóng người đi nhanh tới, không đợi Đường Tô Mộc kịp phản ứng đã bịt miệng mũi của y lại.

Đường Tô Mộc: "..." Ưm!

"Đã trễ thế này rồi, sao còn chưa ngủ?"

Đường Tô Mộc sợ hết hồn.

Vô tướng phù du đâu rồi? Nếu nhớ không lầm thì cũng coi như hộ cụ tu chân dạng bán sinh vật, bản thân Vô tướng phù du sẽ tự động kích hoạt khi cảm nhận được sự uy hiếp, mà khoảng cách so với lần bị tập kích đã qua mười mấy ngày rồi, theo lý thì thời gian nguội xuống phải kết thúc rồi mới đúng.

Cứu mạng!

Đạo cụ đừng có mất hiệu lực đột ngột vào lúc này chớ!

Như thế cũng hố quá đếi!

Ngay khi Đường Tô Mộc chuẩn bị đổi châm Hàn Băng ra liều chết một phen thì cảm thấy người kia bỗng nhiên thả y ra.

"Đừng sợ, là ta." Giọng nói người kia thay đổi, thấy Đường Tô Mộc bất động thì cười lên tiếng: "Nhiều ngày không gặp, Tô Mộc ca ca có nhớ ta không?"

Nhị hoàng tử.

"Nhớ cái rắm!" Trái tim Đường Tô Mộc thả lỏng một chút, nhất thời lửa giận xông lên não, dùng sức đẩy người đối diện ra.

Kỳ Ninh cũng không giận, sau khi bị đẩy ra thì dứt khoát nằm sang bên cạnh: "Không nhớ à? Nhưng mà ta nhớ ngươi, mấy lần suýt chút nữa chẳng thèm ngó ngàng gì nữa mà trực tiếp chạy tới tìm ngươi."

Đường Tô Mộc vốn định không để ý tới đối phương, nghe lời này lại không nhịn được nghi ngờ hỏi.

"Ngươi muốn tới thì tới, chẳng lẽ còn ai có thể ngăn cản ngươi hay sao?"

"Không được." Giọng Kỳ Ninh dịu dàng: "Không thể tới gặp ngươi trước thời hạn được, trước hết phải giải quyết xong xuôi chuyện của người kia đã, nếu không sẽ rước nguy hiểm không cần thiết tới cho ngươi."

"Người đó là ai?" Đường Tô Mộc sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: "Ngươi nói là, người Tây Di trước đó tới giết ta?"

Kỳ Ninh gật đầu một cái: "Đúng."

"Bỏ qua chuyện đó đi... Lễ vật ngươi đưa cho ta ta đã nhận được rồi, dùng tốt lắm." Kỳ Ninh nâng tay phải lên, cho Đường Tô Mộc xem đai bảo vệ trên cổ tay.

Nghe thấy Nhị hoàng tử nhắc tới đồ mình đưa khi trước, Đường Tô Mộc nhất thời tỉnh táo tinh thần. Vội vàng ngồi dậy, kéo đai bảo vệ của đối phương ra kiểm tra cẩn thận một lần.

Màu sắc của phù văn bên trên đã nhạt đi so với trước đó rất nhiều, hẳn là đã thử sử dụng qua. Dựa theo hướng dẫn của cung Liệt Nhật thì mỗi hai lần sử dụng cung tên cần một giờ để nguội xuống, mà nếu thêm một viên phượng hỏa thì được miễn khoảng năm lần nguội xuống gì đó.

Trước đó Đường Tô Mộc đã thêm hai viên phượng hỏa vào trong cung Liệt Nhật, nếu tính ra thì trong những ngày qua đối phương đã dùng ít nhất mười lần liên tiếp.

Bên người Nhị hoàng tử có rất nhiều hộ vệ đi theo, có thể khiến y tự mình ra tay, lại còn không chỉ một lần, xem ra những người Tây Di kia đúng là có chút phiền toái, cũng khó trách mấy ngày nay đối phương vẫn luôn không xuất hiện.

"Dễ xài là được, nhưng mà ngươi đừng quên, trước khi phượng hỏa bên trong cung Liệt Nhật dùng hết, đúng rồi, chính là trước khi màu đỏ bên trên hoàn toàn biến mất, nhất định phải nhớ tới tìm ta, nếu không cung tên sẽ có thời gian nguội xuống, không có cách nào sử dụng tiếp được nữa." Đường Tô Mộc nói, kết quả còn chưa kịp nói hết đã bị Nhị hoàng tử kéo qua.

A!

Đường Tô Mộc sợ hết hồn, vội muốn đẩy đối phương ra, nhưng không ngờ sức của đối phương lớn hơn mình nghĩ rất nhiều, căn bản không thoát ra nổi.

"Đừng động đậy, mệt quá, trước hết để ta nghỉ ngơi một lát đã." Âm thanh của Kỳ Ninh chôn trong quần áo, mang theo giọng mũi nồng đậm.

"Nghỉ.... Không đúng, trong nhà này còn có phòng khách mà, đã dọn dẹp xong rồi, chi bằng để ta dẫn ngươi tới phòng khách ngủ nhé." Da đầu Đường Tô Mộc tê dại.

"Không được, trong viện tối lắm, ta sẽ không ngủ được."

Mé nó ngươi là đứa trẻ ba tuổi à, lại còn không ngủ được?

"Đứng lên." Đường Tô Mộc mới không khách sáo với hắn, trực tiếp kéo vạt áo hắn: "Hoặc là tới phòng khách ngủ, hoặc là về phủ Tấn vương ngủ, tóm lại không thể ngủ ở đây."

Kỳ Ninh mở đôi mắt mông lung buồn ngủ, mặt tủi thân nói: "Ta có làm gì đâu, chỉ ngủ một giấc cũng không được sao?"

"Không được." Giọng điệu Đường Tô Mộc kiên quyết.

Cái gì mà chỉ ngủ một giấc chứ, quỷ mới tin.

"Được rồi." Kỳ Ninh thở dài, không còn cách nào khác mà đứng dậy: "Vậy ta tới phòng khách ngủ, ngày mai nhớ tới gọi ta sớm một chút."

Đường Tô Mộc gật đầu: "Ừ, trong phòng khách không có chăn đệm, để ta cầm một bộ qua cho ngươi. Buổi tối ngươi có sợ lạnh không, muốn chăn đệm mỏng hay dày một chút?"

"Mỏng là được rồi." Kỳ Ninh nói.

Mặc dù hiện giờ vẫn chưa vào hạ, nhưng thời tiết đã bắt đầu ấm áp dần lên, nếu vẫn còn dùng chăn đệm mùa đông thì không biết sẽ nóng tới mức nào.

Bên này Đường Tô Mộc vừa lấy được chăn đệm, bỗng nghe bên ngoài truyền tới tiếng vang rất lớn, ngay sau đó là âm thanh hét chói tai của Trình Quyên Nhi.

Nguy rồi!

Hai người bốn mắt nhìn nhau một cái, Đường Tô Mộc không kịp suy nghĩ, vứt bỏ chăn đệm trong tay, phi ra ngoài.

Để tiện chăm sóc bé con, phòng của Trình Quyên Nhi cách đó không xa, đi mấy bước đã tới. Đường Tô Mộc đạp văng cửa phòng, đầu tiên nhìn thấy là Trình Quyên Nhi tê liệt ngã xuống đất.

"Chíp!" Tiểu phượng hoàng bay giữa không trung, cũng không quan tâm tới Đường Tô Mộc bỗng nhiên xông vào, mà tiếp tục phun ra một quả cầu lửa về phía Trình Quyên Nhi.

Kích cỡ tiểu phượng hoàng không lớn, quả cầu phun ra cũng chỉ lớn hơn đầu ngón tay một chút, nhưng uy lực cực kỳ kinh người. Một tiếng nổ vang, Trình Quyên Nhi liều mạng tránh ra nhưng vẫn bị uy lực của ngọn lửa làm cho cháy rụi tóc mai.

"Dừng tay." Đường Tô Mộc vội qua ngăn cản tiểu phượng hoàng.

"Chíp chíp chíp!" Tiểu phượng hoàng lửa giận ngất trời, cứ giùng giằng muốn thoát khỏi tay Đường Tô Mộc.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mặc dù tiểu phượng hoàng mới phá xác mấy ngày, nhưng tiên tính ôn thuận, cho dù mỗi ngày bị bé con dính nước miếng, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy nó tức giận tới mức này.

Lúc nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến nó giận tới mức muốn dồn Trình Quyên Nhi vào chỗ chết?

"Ngươi qua đây trước đã." Nhị hoàng tử đã đi vào buồng trong bỗng cất giọng nói: "Có vẻ tình huống của đứa bé không tốt lắm."

Cái gì?

Đường Tô Mộc không để ý tới tiểu phượng hoàng nữa, vội vọt vào trong phòng, nhìn thấy gương mặt bé con đỏ bừng lên, cứ ho khan không ngừng.

Nhị hoàng tử nhặt nửa chiếc chén vỡ dưới đất lên, đưa lên mũi ngửi nhẹ một cái: "Trong chén có vấn đề, chắc là ngươi còn giữ lại bột giải độc trước đó chứ? Cho đứa bé ăn vào đi."

"Ừ ừ." Trong đầu Đường Tô Mộc một mảnh hỗn loạn, vốn chẳng có thời gian suy nghĩ nhiều nữa, theo bản năng lấy bột giải độc từ trong kho hàng nông trại ra, hòa vào trong nước cẩn thận đút cho bé con.

Cho tới khi đút hết cả gói bột giải độc, cuối cùng bé con cũng ngừng ho khan.

"Chíp chíp chíp chíp." Thấy bé con không sao nữa, cuối cùng tiểu phượng hoàng cũng dừng việc dùng cầu lửa tấn công Trình Quyên Nhi, mà xoay người bay tới bên gối bé con, dùng đầu nhỏ nhẹ nhàng dụi qua gò má bé.

Tiểu phượng hoàng dùng cầu lửa phun Trình Quyên Nhi.

Còn có mảnh chén vỡ dưới đất không rõ đồ vật bên trong.

Nhìn cảnh tượng này, cho dù Đường Tô Mộc có ngu hơn nữa cũng hiểu rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

"Tại sao?" Đường Tô Mộc đi ra ngoài phòng, nhìn Trình Quyên Nhi bù xù từ trên xuống dưới, đáy lòng vừa tức giận vừa không hiểu.

"Ta tự nhận đối xử với ngươi không tệ, huống chi cho dù ngươi có thù oán gì chắc chắn cũng là nhắm vào ta, việc gì phải ra tay với một đứa bé vô tội? Ngươi cũng là người làm mẹ, sẽ không thể nào không hiểu được..."

"Xin lỗi, xin lỗi, đều là ta sai." Mặt Trình Quyên Nhi đầy nước mắt, bò tới bên chân Đường Tô Mộc không ngừng dập đầu với y.

Kỳ Ninh đi ra từ trong phòng, đứng bên cạnh Đường Tô Mộc, vươn tay khoác thêm ngoại sam cho y.

"Lại nói, đứa bé nàng mang tới tên là gì nhỉ... Đông Nhi phải không? Từ lúc vào nhà ta đã không thấy bóng dáng nó đâu cả."

Đường Tô Mộc sửng sốt một chút.

"Đông Nhi, những người đó đã bắt Đông Nhi đi!" Nghe đối phương nhắc tới con của mình, cuối cùng Trình Quyên Nhi cũng hoàn toàn sụp đổ, gục trên đất khóc lớn.

"Xin công tử, van xin công tử hãy cứu Đông Nhi nhà ta!"

--------------------

Hmu tui là nữ nha, mấy cô đừng nhầm :((

Bình luận

Truyện đang đọc