"Chết chưa? Người đã chết chưa?" Mắt thấy Chương Tân Hữu ngã xuống đất, Nhạc Thư vẫn luôn núp trong bóng tối cuối cùng hưng phấn vọt ra.
Sau khi chắc chắn đối phương quả thật đã hôn mê bất tỉnh, Nhạc Thư nhất thời đắc ý chống nạnh.
"Hừ! Ngươi hại bần đạo đi nhảy sông kia mà, sao rồi, không phải lợi hại lắm sao? Đứng lên đi? Có bản lĩnh thì đại chiến ba trăm hiệp với bần đạo đi!"
Lại đi vòng quanh Chương Tân Hữu hai vòng, Nhạc Thư mới hài lòng, cuối cùng đi tới trước mặt Đường Tô Mộc: "Không thể không nói Đường công tử đúng là lợi hại, chưa gì đã nhìn ra quỷ kế của tên khốn kia, nhìn ra màn sương dày này có chức năng giám thị, lừa hắn trận pháp thạch là độn địa thạch, cài bẫy rồi dẫn hắn vào từ trước."
Bị kẹt ở thôn Vân Linh nhiều ngày như thế, Nhạc Thư thật sự bực bội muốn hết, cuối cùng hôm nay cũng được giải quyết. Mặc dù Đường Tô Mộc phiền tới mức không thèm để ý đến hắn, hắn cũng không thể yên tĩnh được, cứ ở bên cạnh lải nhà lải nhải.
"Ai ya, nhưng mà cũng đáng tiếc thật đó, ai ngờ tên khốn này lại yếu đuối vậy chứ, biết vậy trước đó ta cũng chẳng thèm ẩn núp giữa, trực tiếp vọt ra trước mặt hắn luôn..." Nhạc Thư hưng phấn muốn vỗ bả vai Đường Tô Mộc, đáng tiếc còn chưa chạm đến đã bị thiếu tộc trưởng Thạc Minh nước mắt nước mũi đầy mặt chen vào.
"Nếu đã giải quyết xong người rồi, vậy không phải chúng ta có thể rời khỏi nơi này rồi hay sao? Đi nhanh một chút đi, ta thật sự không thể đợi thêm một giây phút nào nữa."
Vốn chỉ là tới đón muội muội, Thạc Minh có nằm mơ cũng không ngờ rằng chuyến này mình lại trải qua chuyện ly kỳ đến thế.
Đầu tiên là bị kẹt ở thôn trang ngập tràn sương mù dày đặc, sau đó chết mất hai tên thị vệ, ngay sau đó hai tên thị vệ đã chết bỗng dưng sống lại, sau đó chính hắn cũng không cẩn thận bị cổ trùng khống chế, suýt chút nữa khiến mình chết chìm dưới dòng sông.
Hu hu hu, Trung Nguyên đáng sợ quá đi, Thạc Minh quyết định sau này sẽ thành thành thật thật ở Tây Di, không đi đâu hết.
"Có gì mà sợ chứ, đồ quỷ nhát gan, ta thấy ngươi lớn lên trắng trẻo thế này là biết liền."
Nhạc Thư chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, tự nhiên vỗ tay một cái, tiến tới bên cạnh Thạc Minh, khoác tay qua vai hắn: "Ây, lá gan ngươi nhỏ như vậy, ta thấy hẳn là nguyên nhân do thân thể, chính là cái gì ấy nhỉ, à đúng rồi, không phải có mấy lời đã nói rồi sao, cả đời người sống dựa vào khí huyết, khí huyết của ngươi yếu nên mới nhát gan."
"Thật, thật không vậy?" Thạc Minh nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
"Đương nhiên là thật, ngươi không tin thì đi hỏi Đường công tử đi, hắn là thần y nổi tiếng trong kinh đô của bọn ta đó." Nhạc Thư nói rất nghiêm túc, thầm nháy nháy mắt với Đường Tô Mộc.
Thạc Minh vội vàng chuyển tầm mắt sang Đường Tô Mộc.
Có lẽ đoán được đối phương muốn làm gì, Đường Tô Mộc ho khan một tiếng, gật đầu không chút áy náy: "Nhạc đạo trưởng nói đúng đó, đúng là khí huyết trên người ngươi có hơi yếu... Với lại ta nhìn sắc mặt của ngươi, hình như can tĩnh không đủ lắm, cho nên mới dễ bị hoảng hốt đến thế."
Thiếu tộc trưởng Thạc Minh lập tức trợn tròn hai mắt, đồng thời kinh ngạc, cũng cảm thấy nhẹ nhõm dưới đáy lòng.
Thì ra là như vậy à.
Không phải là gan hắn quá nhỏ, mà là do căn cơ thân thể quá yếu, cho nên mới dễ bị kinh sợ như vậy.
Thạc Minh điều chỉnh lại vẻ mặt, mặt đầy trịnh trọng, dùng lễ nghi của Trung Nguyên chắp tay với Đường Tô Mộc: "Đa tạ Đường công tử và Nhạc đạo trưởng chỉ điểm, nếu không ta còn không biết thân thể này của ta thật sự đã xảy ra vấn đề từ lâu, phải ngờ hai vị chỉ giáo. Chuyện này, cái vấn đề mà ngài vừa nói đó, phải làm như thế nào mới có thể chữa trị được vậy?"
"Chuyện này đơn giản." Nhạc Thư lập tức cười, mặt đầy ân cần: "Không phải sau đó ngươi muốn trở lại kinh thành cùng bọn ta hay sao, đúng lúc ta và Đường công tử mở một cửa tiệm đan dược trong kinh thành, bên trong có tiên dược gọi là đan khí huyết, đến lúc đó ngươi cứ..."
Đường Tô Mộc lắc đầu một cái, không tiếp tục nghe Nhạc Thư nói bậy nói bạ, mà là cúi đầu xử lý vết thương cho Chương Tân Hữu đã bị ngất.
Cung liệt nhật tạo thành vết bỏng trên vết thương, mặc dù nghiêm trọng, nhưng cũng may không chảy máu nhiều, nhưng mà có hậu di chứng gì hay không thì không biết, tạm thời giữ được tính mạng là tốt lắm rồi.
"Đang tìm gì đó?"
Kỳ Ninh vẫn luôn bận rộn sắp xếp thị vệ dưới trướng ổn định tất cả các thôn dân bị cổ trùng khống chế, cuối cùng bây giờ cũng sắp xếp xong, quay đầu thì phát hiện Đường Tô Mộc đang cúi đầu vạch bụi cỏ ra, không biết đang tìm kiếm thứ gì.
"A." Bỗng nhiên bị người kéo sau lưng, Đường Tô Mộc lập tức bất mãn quay đầu lại: "Sợ giật cả mình, sao ngươi đi mà không có chút âm thanh nào thế hả."
"Ngươi mà biết sợ sao." Kỳ Ninh nhướng mày nhìn y: "Ta còn tưởng rằng ngươi không biết sợ gì chứ, nếu không sao dám một mình chạy qua đây đối phó với người giật dây được."
Đường Tô Mộc chột dạ chớp mắt một cái, tiếp tục vén bụi cỏ: "Không, không phải do ta thấy nơi này sương mù dày quá, quả thực không tiện đi tìm người hay sao, chứ không phải cố ý không đi tìm ngươi đầu tiên. Lại nói, sau khi gặp Nhạc đạo trưởng, không phải ta đã lập tức kêu hắn đi liên lạc với ngươi sao?"
"Ồ?" Kỳ Ninh không đồng ý cũng không phản đối.
"Đúng đúng, thời điểm bần đạo gặp Đường công tử đúng là khéo, chỉ thiếu một chút nữa thôi là bần đạo phải chết oan uổng rồi." Nhạc Thư nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì bu lại, cực kỳ có mắt nhìn.
"Tấn vương điện hạ, ngài xem, vừa rồi ta và Đường công tử phối hợp thế nào? Có phải không chê vào đâu được không? Cực kỳ ăn ý, bốn viên trận pháp thạch đã có ba viên được đặt xuống trước thời gian nửa nén hương, vì đi đường mà bần đạo phải leo núi đến mức chân cũng muốn rút gân luôn."
"Đường công tử cực khổ rồi." Vẻ mặt Kỳ Ninh bình tĩnh.
Nhạc Thư rùng mình một cách khó hiểu, sau đó lập tức phản ứng lại, vội vàng đổi cách nói.
"A không đúng, xem đầu óc của bần đạo kìa, sai rồi sai rồi, giữa Tấn vương điện hạ và Đường công tử mới gọi là phối hợp ăn ý không chê vào đâu được... Cái gì ấy nhỉ, thiên tạo địa thiết, loan phượng hòa minh, trời sinh một đôi."
"Không nói câu nào không ai bảo ngươi câm đâu." Đường Tô Mộc đẩy hắn một cái: "Mau tìm giúp ta xem con mèo mun vừa rồi chạy đi đâu rồi."
"Mèo mun, mèo mun nào cơ?" Mặt Nhạc Thư đầy khó hiểu.
"Chính là con mèo mun đứng trên vai hắn vừa rồi đó." Đường Tô Mộc nó.
Trước đó Chương Tân Hữu vì chạy thoát thân mà đã ném con mèo mun trên người vào chỗ gần đây, theo lý mà nói, con mèo đen nhánh toàn thân như thế nhảy vào trong bụi cỏ hẳn phải hết sức nổi bật mới đúng, nhưng mà đến giờ Đường Tô Mộc vẫn chưa tìm được.
"Không phải chứ, có phải ngươi nhìn lầm rồi không? Trên người người kia chỉ có mỗi tang phục màu đen, nào có mèo mun đâu." Nhạc Thư rất khó hiểu.
"Ngươi, ngươi có thấy con mèo mun kia không?" Đường Tô Mộc quay đầu lại hỏi Tiền Đống.
"Thấy mà." Tiền Đống cũng cảm thấy rất khó hiểu: "Nhưng mà hình như bây giờ không thấy nó đâu nữa."
Cuối cùng Đường Tô Mộc không nhịn được cau mày, nhìn về phía Kỳ Ninh, hỏi: "Ngươi thì sao? Không phải ngươi cũng không thấy chứ?"
Kỳ Ninh lắc đầu một cái: "Không mà, ta ở bên này nhìn sang, hắn vẫn luôn ở một mình, chưa từng xuất hiện mèo mun gì cả."
Kỳ lạ.
Con mèo mun này còn ẩn thân có chọn lọc à, sao có người có thể nhìn thấy, có người lại không?
Thôi bỏ đi.
Đường Tô Mộc phủi phủi bụi đất trên người: "Mất thì mất, coi như nó tự chạy đi."
Đúng lúc y cũng không biết lát nữa nên xử lý con mèo mun kia như thế nào.
Mặc dù thôn Vân Linh bị nó khống chế lâu như thế, nhưng truy cứu ra thì đầu sỏ vẫn là Chương Tân Hữu, cùng lắm mèo mun chỉ là ngại một mối ân tình của phụ thân đối phương nên mới làm tòng phạm một lần thôi.
Với tính tình không thích làm tổn thương người khác của mèo mun, cho dù lần này có chạy, chắc cũng sẽ không tổn thương người bừa bãi đâu.
Bỏ chuyện tìm mèo cổ sang một bên, Đường Tô Mộc quay đầu lại mới phát hiện mình vẫn luôn bị Kỳ Ninh ôm vào lòng.
Đường Tô Mộc yên lặng không nói, chẳng trách vẻ mặt mấy thị vệ kia đều kỳ quái, hơn nữa không ai dám tiến lên.
"Được rồi đó, chỗ này nhiều người như vậy." Đường Tô Mộc nhỏ giọng nói, nhân tiện tránh dịch sang bên cạnh.
Vẻ mặt không thay đổi: "Vẫn nên ôm chặt một chút, tránh cho lát nữa tự nhiên ngươi biến mất không thấy."
Biến mất không thấy gì chứ, cũng đâu thể trách y.
Đều là lỗi của con mèo cổ kia.
Mặt Đường Tô Mộc ửng hồng, mặc dù cả người không được tự nhiên nhưng cuối cùng cũng không cương quyết đẩy người ra.
Chậc chậc.
Nhạc Thư ở bên cạnh ê răng không chịu được, dứt khoát chạy đến bên cạnh thiếu tộc trưởng Thạc Minh, bàn tay khoác hờ trên người đối phương.
Thạc Minh khó hiểu: "Nhạc đạo trưởng?"
"Ai ya." Nhạc Thư nháy mắt: "Bần đạo phải ôm chặt một chút, tránh cho lát nữa thiếu tộc trưởng tự dưng biến mất không thấy thì phải làm thế nào đây."
Thạc Minh: "???"
Mặt Đường Tô Mộc đỏ lên, cho Nhạc Thư một ánh mắt "ngươi chờ đó cho ta".
Bên ngoài thôn Vân Linh.
Bên trong rừng trúc cách Lận thành chưa tới một dặm, một con mèo mun lớn chừng bàn tay vọt qua thật nhanh trong khu rừng.
Nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, tốc độ chạy của con mèo mun này vượt qua mèo con bình thường. Không biết qua bao lâu, có lẽ là một giờ, có lẽ là hai giờ, rừng trúc nhìn như thưa thớt trước mặt vẫn không có điểm cuối.
Cuối cùng mèo mun chạy hết nổi, thở hồng hộc, khạc ra một màn sương dày có sợi đỏ.
"Sao không chạy nữa thế?" Một bóng người đi tới.
"Meo!" Mèo mun cong sống lưng lên, đề phòng nhìn sang.
"Không cần phí sức đâu, rừng trúc này là ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, cho dù ngươi có chạy nhanh hơn nữa, căn bản cũng không chạy ra khỏi chỗ này được."
Người tới có gương mặt mới khoảng chừng ba mươi, nhưng tóc trắng như tuyết, chính là trưởng lão Thần Dật chờ đợi ở bên ngoài thôn Vân Linh đã lâu.
"Meo..." Mèo mun trợn tròn mắt, uy hiếp nhả ra một màn sương dày.
Đáng tiếc, màn sương kia còn chưa kịp khuếch rán, đã bị gió thổi tới khuấy loạn một lần nữa.
Làn gió này rất cổ quái.
Mèo mun không dám do dự nữa, xoay người muốn chạy, mới vừa chạy được hai bước, đã đụng vào một cái lưới đỏ thẫm.
Trên cái lưới kia ngập tràn mùi máu tanh, không biết làm bằng vật liệu gì, cho dù có dùng sức như thế nào cũng không thoát ra được.
"Meo meo meo meo!"
"Không sai." Trưởng lão Thần Dật đi tới phía trước, hài lòng xách lưới lên: "Kể ra, may mà có mũi tên vừa rồi của Tấn vương điện hạ, nếu không phải hắn làm Chương Tân Hữu bị thương nặng, khiến ngươi cũng bị tổn thương theo, ta sẽ không thể bắt ngươi dễ dàng như vậy được."
"Đi thôi, hồi kinh cùng với ta, làm thuốc dẫn cho đồ đệ ngoan của ta đi nào." Trưởng lão Thần Dật không nhịn được bắt đầu ngâm nga tiểu khúc.
"Meo..." Mèo mun lòng tràn đầy tuyệt vọng, dùng sức thò đầu từ trong lưới ra ngoài, như đang nhìn về hướng thôn Vân Linh.
--------------------