TA LÀ MẸ THẦN ĐỒNG

Trời âm u.

Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, An Tử Mặc từ từ đi vào sâu trong mê cung. Mùi máu trong không khí làm cậu dễ dàng tìm được những kẻ vừa ngược đãi mèo con.

Chúng đều là trẻ con.

Đứa lớn nhất chừng sáu bảy tuổi, thằng cầm đầu thì trông khá mập. Bọn chúng đang cầm kéo phá nát vườn hoa xung quanh. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy vết máu nhàn nhạt dính trên kéo.

An Tử Mặc nhìn chằm chằm bọn chúng như thú dữ nhìn con mồi của mình. Nhìn vết máu mờ nhạt kia, An Tử Mặc như mất hết lý trí, nhanh chóng tấn công từ đằng sau thằng mập nhất.

Thằng nhóc mập kia còn chưa kịp phản ứng thì An Tử Mặc đã há miệng, dùng răng nanh sắc bén của mình cắn một cái vào cổ nó.

“A ——!!”

Thằng nhóc kia thét chói tai, dùng hết sức lực ném An Tử Mặc ra.

Nó ngã trên đất, máu chảy ra khỏi cổ áo. Những đứa trẻ khác bị mọi chuyện trước mắt dọa sợ, sau khi lấy lại tinh thần thì chúng hốt hoảng khóc lớn rồi chạy trốn hết đi. Lúc này, Bùi Ngôn cũng đuổi qua đây, cậu túm lấy tóc một đứa rồi bắt đầu cắn.

Tuy rằng An Tử Mặc và Bùi Ngôn còn nhỏ tuổi, nhưng dựa vào ưu thế của quỷ hút máu nên mấy đứa nhỏ này không phải là đối thủ của hai người.

Sau khi An Tử Mặc xả giận xong thì nâng tay lên chà qua vết máu trong miệng, sau đó lôi tóc thằng mập kia như lôi một con chó.

Trên mặt An Tử Mặc dính vết máu, hai mắt cậu cũng đỏ bừng lên.

Ở thế giới này, sự tồn tại của quỷ hút máu chẳng phải là bí mật. Tuy rằng số lượng quỷ hút máu không nhiều, số người gặp được quỷ hút máu cũng chẳng phải là lớn nhưng trên phim điện ảnh cũng như trên TV, người ta vẫn cứ mặc định, xây dựng hình tượng quỷ hút máu vô cùng đáng sợ, đồng thời nhắc nhở mọi người cẩn thận khi tiếp xúc với chủng tộc này.

Thằng nhóc mập cùng lũ bạn lần đầu phát hiện ra trên đời này còn có người ghê gớm hơn mình, chúng lập tức khóc thét lên. Có đứa sợ quá còn đái cả ra quần.

“Con mèo vừa rồi chúng mày làm tổn thương chính là tao nuôi.”

Tiếng khóc của bọn trẻ đột nhiên im bặt.

Thằng nhóc mập nghe xong còn cảm thấy khó hiểu. Nó chẳng cảm thấy mình làm sai. Đó chỉ là một con mèo con thôi mà, khác gì con gia súc đâu chứ, dù đánh, mắng thậm chí là làm những điều tồi tệ hơn nữa thì An Tử Mặc cũng không nên đánh tụi nó như này.

Thằng mập vừa tức giận vừa tủi thân, nhưng nó cũng sợ hãi, lại bắt đầu khóc.

“Đưa tiền cho tao.” An Tử Mặc chìa tay ra.

“Tao, tao không có tiền hu hu hu, tao không có tiền…”

Thằng nhóc mập không khóc thì thôi, nó khóc lên làm An Tử Mặc cảm thấy nhức đầu.

“Được thôi. Nếu như vậy, tao cũng sẽ cắt một tai của mày, đập gãy một chân của mày.” Nói rồi ánh mắt An Tử Mặc liếc xuống dưới, không mang chút nhượng bộ nào.

Thằng nhóc mập kia sợ run người, nước mắt nước mũi giàn giụa.

An Tử Mặc chẳng động lòng chút nào. Cậu khom lưng dùng tay nhẹ nhàng kéo thằng mập kia tới cần.

“Tao… Tao cho mày tiền, tao cho mày tiền.” Thằng nhóc mập khóc sướt mướt sờ sờ vào túi, cuối cùng rút ra được một tờ 10 tệ nhăn dúm dó, còn một cái kẹo cao su nữa. Nó đưa hết cho An Tử Mặc. Những đứa trẻ xung quanh cũng học theo thằng mập, mang hết đồ chơi, đồ ăn vặt, tiền tiêu vặt của mình chất đống lên trước mặt An Tử Mặc.

Là học sinh tiểu học thì cũng chẳng có quá nhiều tiền trong người. Kể cả có móc hết túi lũ trẻ này ra cũng chỉ được ba mấy tệ.

An Tử Mặc không chê ít. Cậu nhặt hết tiền lên cho vào trong túi. Tuy vậy, cậu chưa vội tha cho mấy đứa trẻ kia. Cậu nắm tóc thằng mập, lấy kéo cắt vài nhát.

“Đây là mày nợ Bùi Nặc.”

An Tử Mặc buông tay ra. Bùi Ngôn đứng cạnh vô cùng bất ngờ nhìn cậu. Cậu bất ngờ vì An Tử Mặc lại thật sự giúp em gái mình xả giận.

Thằng nhóc mập thấy cuối cùng An Tử Mặc cũng tha cho mình thì vội ôm cái đầu bị phá tan tành chạy về nhà.

**

Trong lúc An Tử Mặc đang bận dạy dỗ mấy đứa trẻ hư thì Bùi Nặc đã nhanh chóng tập tễnh chạy về nhà. Cô gõ cửa nhà mình trước, sau đó gõ cửa bên cạnh. Do tiếng động quá lớn nên An Tưởng nghe thấy rất nhanh.

Cô mở cửa ra, nhìn Bùi Nặc trước mắt mà sững sờ một lát.

Rõ ràng là cô bé mới bị bắt nạt, một bên tóc bị cắt ngắn một nửa, trên mặt dính đầy nước mắt. Đôi bàn tay bẩn bẩn của cô bé thì đang cố gắng che chở cho một con mèo con. Hơi thở mèo con yếu ớt, vì bị đau nên cả người nó run rẩy.

Lúc này Bùi Thần cũng từ nhà bên cạnh ra. Cậu thấy bộ dáng này của em gái mình thì vô cùng tức giận, “Con mẹ nó! Thằng chó chết nào biến tóc em thành dạng này?”

Bùi Nặc ôm mèo con khóc nức nở, “Có, có người bắt nạt mèo con. Ông, ông Mặc Mặc cùng Ngôn Ngôn đã đi qua chỗ mê cung tìm bọn họ tính sổ rồi!! Tưởng Tưởng, cụ mau đi cứu bọn họ đi!!”

Cô bé rất sợ, nhưng vẫn nói được trọng điểm. Chỉ với một câu thôi mà cô bé đã nói rõ ràng sự việc rồi.

An Tưởng cùng Bùi Thần liếc nhìn nhau, cả hai không ngờ được câu chuyện lại là như vậy.

Nhìn Bùi Nặc ôm mèo con bị tra tấn thừa sống thiếu chết, có sống được hay không cũng là một chuyện khó nói. Bùi Thần – một người trời sinh đứng về phía người của mình làm sao có thể chịu được sự tức giận này? Cậu xắn ống tay lên định đi tẩn cho lũ ranh con bắt nạt em gái mình cùng mèo con một trận.

Thấy Bùi Thần hùng hổ định đi đánh nhau, An Tưởng vội ngăn cậu lại, “Bùi Thần, em mang mèo đến bệnh viện thú cưng trước đi.”

“Hả?” Bùi Thần há hốc miệng, “Nhưng mà…”

An Tưởng không nghĩ việc này dễ giải quyết như vậy.

Bùi Thần nóng tính xốc nổi, tính tình An Tử Mặc cũng chẳng phải hiền lành gì, Bùi Thần mà qua đó thì chỉ làm chuyện càng to hơn thôi. Hơn nữa nhìn tình hình của mèo con hiện tại cũng không được tốt lắm, cần phải được nhanh chóng đưa tới bệnh viện.

An Tưởng bình tĩnh giải quyết: “Em mang mèo con đi bệnh viện trước, Nặc Nặc, cháu gọi điện cho cụ mình đi, còn cô thì đi tìm hai đứa nhóc kia.”

Nếu như là lúc trước thì An Tưởng sẽ không làm phiền Bùi Dĩ Chu.

Nhưng tình hình hôm nay hơi đặc biệt một chút. Mặc Mặc chưa về nhà luôn có nghĩa là cậu đã đi tìm những đứa trẻ kia để “giải quyết”, nếu xảy ra chuyện gì… một mình cô không thể giải quyết được.

Bùi Nặc gật đầu. Sau khi giao mèo con cho Bùi Thần xong thì cô bé chạy nhanh vào trong nhà gọi cho Bùi Dĩ Chu. Bùi Thần cũng không dám chần chờ, nhanh chóng ôm mèo con đi bệnh viện thú cưng.

An Tưởng nhìn vậy thì cũng vào phòng mình lấy gậy bóng chày. Sau đó cô khóa cửa nhà lại, hùng hổ chạy qua chỗ mê cung.

Trùng hợp làm sao, An Tưởng còn chưa tới mê cung đã thấy bảy tám người lớn vây kín An Tử Mặc và Bùi Ngôn rồi. Xung quanh cũng có rất nhiều người dân đứng xem trò vui. Hai bạn nhỏ lẻ loi đứng nơi đó chẳng ai giúp đỡ.

Bùi Ngôn sợ tái mặt, rúc phía sau An Tử Mặc.

“Bố mẹ chúng mày đâu?! Gọi bố mẹ chúng mày qua đây, để cho họ xem chúng mày cắn con tao như nào! Mọi người nhìn xem hai đứa nó cắn con chúng tôi này.”

Một người đàn ông cao to kéo thằng nhóc mập cầm đầu lũ trẻ nghịch ngợm kia ra, vạch cổ áo nó ra. Mọi người xung quanh đều thấy được vết máu trên cổ nó, tất cả đều hít một hơi thật sâu sau đó sợ hãi nhìn An Tử Mặc cùng Bùi Ngôn.

“Chúng mày không gọi cũng được, tao sẽ đi tìm ban quản lý chung cư để tìm bố mẹ chúng mày. Bây giờ tao sẽ đi gọi cho họ để bắt hai con quái vật chúng mày lại luôn!!”

Giọng của người đàn ông kia rất to. Bùi Ngôn không cam lòng, vẫn muốn giải thích: “Là bọn chúng bắt nạt mèo con trước! Là bọn chúng bắt nạt em gái cháu trước!!”

“Mèo con?” Có vài vị phụ huynh nghe xong càng tức giận hơn, “Chúng mày vì một con súc sinh mà làm người khác bị thương? Cái mẹ gì thế?”

Bùi Ngôn chưa từng thấy người vô lý như vậy bao giờ. Cậu rụt cổ nắm chặt lấy cánh tay An Tử Mặc.

“Chúng mày mở miệng nói gì đi chứ, bố mẹ chúng mày đâu?”

Bọn họ hùng hổ dọa người, An Tử Mặc mím môi không hé một lời.

Hình ảnh trước mắt làm An Tưởng giận nóng đầu. Cô cầm gậy bóng chày trong tay, đẩy đám người dẹp sang một bên, đi vào bên trong. Cơ thể mảnh khảnh nhỏ bé của cô chắn trước người hai bạn nhỏ.

“Anh gọi tôi?” Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người đàn ông hung dữ trước mắt. Cô không run sợ, không né tránh, “Tôi là phụ huynh của hai đứa nhỏ.”

Ba thằng mập không ngờ một cô gái sẽ đứng ra giải quyết chuyện này, anh ta sửng sốt một lúc lâu không nói nên lời.

An Tưởng vô cùng xinh đẹp, có thể nói là xinh một cách quá đáng. Ba của thằng mập kia nhìn mà ngơ ngẩn hồi lâu. Đã nhìn thì thôi nhưng hành động này của anh ta lại chọc giận mẹ thằng mập.

Mẹ thằng mập đẩy chồng mình ra, lạnh lùng hỏi: “Con cô cắn con tôi, cô nói xem nên giải quyết như nào?”

“Đúng đấy! Mà chuyện này cần phải gọi ban quản lý chung cư tới xử lý. Tôi phản đối việc quỷ hút máu sống ở chỗ này!”

“Sống gần loài sinh vật nguy hiểm như vậy, làm sao chúng tôi có thể yên tâm được?”

“……”

Những người này vô liêm sỉ, không nói lý.

An Tưởng rũ mắt, nhìn thằng mập đang đứng một bên cười.

“Mẹ, hai đứa chúng nó còn cướp tiền của con.”

“Con cũng thế!”

“Con cũng vậy!”

Mấy đứa trẻ kia đều nói rằng An Tử Mặc cùng Bùi Ngôn cướp tiền của mình. Ánh mắt nhìn Bùi Ngôn cùng An Tử Mặc của những người đứng xem xung quanh càng khinh thường hơn.

An Tưởng bình tĩnh, cúi đầu nhìn hai cậu nhóc nhà mình, “Hai con cướp của họ sao?”

An Tử Mặc không phủ định cũng không thừa nhận. Cậu bình tĩnh nói: “Cái đó là bọn họ đáng phải trả. Làm người khác bị thương phải bồi thường, làm mèo bị thương cũng vậy. Con chỉ cầm giúp mèo con thôi.”

Cậu quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức thằng nhóc mập nhìn ánh mắt lạnh nhạt của cậu phát sợ, khóc ré lên ôm chặt lấy chân mẹ mình.

Đột nhiên An Tưởng cảm thấy con mình đã thay đổi.

Ngày trước An Tử Mặc sẽ không ra mặt để bảo vệ một con mèo, càng không vì một chú mèo con nhỏ bé mà tự gây phiền phức cho mình. Tuy rằng An Tưởng biết chuyện này không dễ giải quyết nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy vui vẻ.

Một tay An Tưởng cầm gậy bóng chày, một tay An Tưởng che trước người hai bạn nhỏ.

“Làm gì cũng phải nói lý. Con mấy người ngược đãi mèo con, lại còn làm người khác bị thương trước. Mấy người sai trước nên chưa đến lượt mấy người đòi bắt lỗi chúng tôi đâu.”

An Tưởng nhát thì nhát thật, nhưng riêng chuyện này cô sẽ không nhường đám người kia.

Cô không ghê gớm, dọa người như mấy vị phụ huynh kia, giọng nói cũng không thô ráp như mẹ của thằng nhóc mập, cả dáng người cô cũng không to bằng người ta. Không điêu khi nói rằng nếu mẹ thằng mập đòi đánh người thì An Tưởng không trụ được một giây.

Chỉ là…

An Tử Mặc bình tĩnh nhìn chăm chú vào bóng dáng đang che chở trước mặt mình, môi cậu cong lên, không giấu được sự vui sướng.

—— Mẹ đang bảo vệ cậu.

—— Như mèo mẹ che chở cho mèo con vậy.

Đây là cảm giác mà An Tử Mặc chưa từng được trải nghiệm bao giờ.

Cậu không ghét nó. Ngược lại cậu còn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Đột nhiên An Tử Mặc như được tiếp thêm sức mạnh, vẻ mặt cậu cũng trở nên nghiêm túc hơn, luôn chuẩn bị sẵn sàng nếu mấy người phụ huynh không nói lý bên kia ra tay thì sẽ nhảy lên cắn họ một lát.

Khác với An Tử Mặc, Bùi Ngôn cảm thấy vô cùng thấp thỏm lo sợ. Do sợ quá nên Bùi Ngôn đánh rắm một cái, lúc đánh ra còn tỏa ra một mùi đậu phụ thúi.

An Tử Mặc khó chịu quay đầu lại cảnh cáo: “… Cậu không thể chờ về nhà rồi đánh sau à?”

Bùi Ngôn che miệng, nói nhỏ vào bên tai An Tử Mặc: “… Vừa rồi cháu ăn hơi nhiều.”

Với bọn họ mà nói thì con người chính là đồ ăn, máu của thằng nhóc vừa rồi có vị đậu phụ thúi. Trùng hợp Bùi Ngôn rất thích ăn đậu phụ thúi nên cậu mới hút thêm hai ngụm.

An Tử Mặc bĩu môi, dời tầm mắt đi.

An Tưởng vẫn còn đang giằng co với mấy người kia. Gần như tất cả người thân của mấy đứa nhỏ kia đều sẵn sàng nghênh chiến. An Tưởng bị bọn họ vây ở giữa, vòng vây dần thu hẹp lại. Đừng nói là ra tay đánh người, bây giờ mỗi người bọn họ chỉ cần nhổ một ngụm nước miếng thôi là có thể làm ngập chết An Tưởng rồi.

Con cái kiêu căng vô lễ, đương nhiên là phụ huynh cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì rồi. Không phải người xưa có câu “gần mực thì đen gần đèn thì rạng” à?

Bọn họ không nghe An Tưởng giải thích, nói to: “Bây giờ cứ gọi ban quản lý chung cư lại đây, nhất định không thể để loại người này sống ở đây!”

Mí mắt An Tưởng giật giật: “Được thôi, gọi ban quản lý qua đây đuổi mấy người đi, tôi cũng không muốn ở cùng một khu chung cư với loại người như mất người. Hôm nay con mấy người bắt nạt mèo con, không biết mai sẽ bắt nạt ai, làm ra chuyện gì nữa!”

“Cô…” Vẻ mặt ba thằng nhóc mập kia thay đổi, “Tôi dùng tiền của mình mua nhà, dựa vào đâu mà tôi không được sống ở đây?”

An Tưởng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nói lại: “Thế tôi cũng tự mua nhà ở đây, dựa vào đâu mà tôi không được ở?”

Ba thằng nhóc mập nhìn An Tưởng từ trên xuống dưới. Đột nhiên anh ta nhớ tới An Tưởng hay đi cùng một người vào khu chung cư này. Ngay lập tức trong đầu anh ta nảy ra rất nhiều suy nghĩ đen tối, cười lạnh: “Có phải cô mua hay không, chuyện này ai mà biết được.”

Mặt An Tưởng đen lại ngay lập tức.

“Ban quản lý đâu?! Sao giờ vẫn còn chưa tới?”

Khi người đàn ông kia đang kiêu ngạo nói thì một giọng nói đột nhiên xuất hiện: “Tôi chính là ban quản lý. Có chuyện gì sao?”

Giọng nói người kia lạnh lùng.

Chỉ một câu như vậy, không khí xung quanh yên lặng ngay lập tức.

An Tưởng quay đầu nhìn lại. Dáng người người đàn ông kia cao lớn, đứng giữa đám người như hạc lạc giữa bầy gà. Ánh mắt anh vô cùng lạnh, vẻ mặt bình tĩnh như ẩn chứa hàng vạn cơn sóng dữ bên trong.

Bùi Dĩ Chu.

Ngoài ra ở đằng sau anh còn có bảo vệ, luật sư, cảnh sát. Những người nào nên có mặt thì đều có mặt đủ.

Bình luận

Truyện đang đọc