TA LÀ MẸ THẦN ĐỒNG

Giường lớn làm người An Tưởng trở nên nhỏ hơn rất nhiều.

Cơ thể nhỏ nhắn của cô được bọc trong một cái chăn tối màu, mái tóc đen nhánh rối tung phủ lên trên gối làm gương mặt của cô đã yếu ớt càng trở nên yếu ớt hơn.

Bùi Dĩ Chu chăm chú nhìn cô, cuối cùng không nhịn được mà cẩn thận vén một sợi tóc trên má cô ra.

An Tưởng mơ mơ màng màng sắp ngủ, đầu óc cô cũng không còn tỉnh táo nữa.

Cho đến khi cảm nhận được có người chạm vào tóc của mình, An Tưởng mới từ từ mở mắt ra. Bùi Dĩ Chu thấy An Tưởng tỉnh lại thì hốt hoảng rụt tay về.

“Bùi tiên sinh vẫn ở đây à?” An Tưởng nói bằng giọng mũi, không giấu nổi sự mệt mỏi của mình.

“Cô có đói không?”

An Tưởng lắc đầu.

Cô chẳng có tâm trạng ăn uống, hiện tại ngực cô đang rất khó chịu, phế quản như bị cái gì đó gãi vào, lúc nào cô cũng không nhịn được mà muốn ho một tiếng. May là cổ họng vô vẫn còn dùng được, nói ra cũng không quá khó chịu.

Nhìn kim tiêm trên mu bàn tay, An Tưởng thở phào nhẹ nhõm, “Bùi tiên sinh, tôi không sao đâu, anh có việc gì thì cứ đi làm đi.”

“Ừm, cô ngủ đi.”

An Tưởng vô cùng mệt mỏi, nếu Bùi Dĩ Chu không đi thì cô cũng không ép anh, cô nhắm mắt lại chìm vào trong giấc ngủ.

Nước chảy tí tách từng giọt một theo ống kim truyền vào cơ thể An Tưởng. Bùi Dĩ Chu chậm rãi lấy tay nắm lấy tay An Tưởng. Tay cô rất lạnh. Anh nhíu mày, đứng dậy tìm một miếng giữ ấm sau đó lại nắm chặt lấy đôi bàn tay lạnh băng kia.

Tay An Tưởng rất nhỏ và mềm, mềm như không có xương vậy. Bùi Dĩ Chu nắm chặt lấy không chịu buông ra.

Trước đây anh không biết thích một người là cảm giác như nào. Trong khi những người bạn đồng trang lứa của mình thi nhau yêu đương thì Bùi Dĩ Chu đặt toàn bộ sức lực của mình lên sự nghiệp. Sau khi gặp được An Tưởng, anh phát hiện công việc không quan trọng bằng An Tưởng, lúc nào anh cũng muốn gặp cô, dù là chỉ nghe tiếng cô thôi cũng được rồi.

Anh muốn thấy cô cười, muốn nghe cô nói chuyện, muốn cô ở gần mình. Với Bùi Dĩ Chu thì hạnh phúc chỉ đơn giản là như thế thôi.

Hàng mi của Bùi Dĩ Chu rũ xuống, anh nhích người mình lại gần, cẩn thận đặt một nụ hôn lên trán An Tưởng.

Sau khi truyền xong túi nước thứ nhất thì Bùi Dĩ Chu thay túi mới cho An Tưởng. Tiếp đó anh nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Tuy anh cảm thấy khó chịu nhưng anh vẫn ra ngoài mở cửa.

Ngoài cửa, Bùi Cảnh Lâm đang đứng với vẻ mặt nơm nớp lo sợ.

Đáy mắt Bùi Dĩ Chu toàn khí lạnh.

“Cái đó, An… An Tưởng sao rồi? Ba định tìm cơ hội cho hai đứa ở chung với nhau nhiều hơn thôi, chứ không có ý gì khác.”

“Vâng, thế con phải cảm ơn ba. Bây giờ cô ấy ốm rồi, còn sốt rất cao nữa.”

Bùi Dĩ Chu không thể hiện sự giận dữ của mình nhưng lại làm người đối diện cảm thấy căng thẳng.

Bùi Cảnh Lâm cúi thấp đầu xuống, vô cùng sợ.

“Ba trốn mẹ con về đây đúng không?”

Bùi Cảnh Lâm gật nhẹ đầu.

“Khi nào bữa tiệc kết thúc thì ba mẹ về Pháp. Con đã đặt xong vé máy bay cho hai người rồi.” Trong giọng nói của Bùi Dĩ Chu không che giấu chút sự ghét bỏ nào. Anh chẳng có tình cảm gì với người gọi là ba này của mình.

Bùi Cảnh Lâm tự biết lần này mình sai nên cũng không dám nói gì, ông cúi đầu rời khỏi Bùi gia.

Nhìn bóng dáng Bùi Cảnh Lâm rời đi, Bùi Dĩ Chu nhắm mắt lại, dùng tay xoa huyệt Thái Dương. Anh đang định đi vào thì phát hiện có người tới gần. Bùi Dĩ Chu dừng chân, quay đầu lại thì đụng với ánh mắt tối tăm của An Tử Mặc.

“Mẹ tôi bị ốm?”

Bùi Dĩ Chu im lặng vài giây, sau đó nói: “Bác sĩ bảo mẹ con bị viêm amidan, chắc là do đợt trước bị bệnh chưa chăm sóc bản thân hẳn hoi nên để lại mầm bệnh trong người.”

Nghe được lời này, An Tử Mặc lập tức nhớ tới khoảng thời gian An Tưởng quên ăn quên ngủ chăm sóc cậu ở bệnh viện.

Nói không đau lòng là giả. An Tử Mặc mím môi, tránh Bùi Dĩ Chu đi thẳng vào phòng.

An Tưởng đang nằm nghiêng người, ngủ vô cùng ngon lành.

An Tử Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó bỏ giày ra bò lên giường, nằm sát cạnh An Tưởng.

“Con làm vậy sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ con.”

“Không đâu.” An Tử Mặc nói, “Hai người nằm cạnh nhau thì sẽ ấm hơn.”

“……”

An Tử Mặc khiêu khích nhìn Bùi Dĩ Chu: “Bác sĩ bảo bị ốm phải ra mồ hôi thì mới khỏi được.” Nói rồi tay nhỏ của cậu trực tiếp ôm An Tưởng, dán mặt mình vào mặt cô.

Bùi Dĩ Chu: “……”

Không phải chứ? Nói thế nào thì một người chồng sắp được cưới hỏi đàng hoàng như anh còn chưa có quyền lợi đó, thằng nhãi ranh này tuổi gì mà đòi làm vậy?

Nhưng không sao, anh sắp trở thành người chồng được cưới hỏi đàng hoàng rồi. Bùi Dĩ Chu nghĩ vậy lập tức cảm thấy vui vẻ, không thèm chấp sự khiêu khích của An Tử Mặc nữa.

Không biết có phải do phương pháp này của An Tử Mặc có tác dụng không mà An Tưởng hạ sốt rất nhanh. Ngoài ngực vẫn còn hơi khó chịu thì cô gần như đã khỏi hẳn.

Bữa tiệc được bắt đầu rất nhanh, mới 5 giờ sáng mà An Tưởng đã bị dựng dậy chuẩn bị.

Đầu tiên là spa làm đẹp, sau đó là làm đẹp và làm tóc. Một buổi sáng cứ vậy mà trôi qua. Cô bị một đám người kéo qua kéo lại đến chóng hết cả mặt, buổi trưa cũng chẳng kịp ăn uống gì. Bùi Dĩ Chu sợ An Tưởng bị mệt nên bảo phòng bếp chuẩn bị chút cháo cho cô ăn.

Ăn một bữa trưa đơn giản xong, An Tưởng bắt đầu đi trang điểm.

Nhà tạo mẫu lấy một váy dạ hội do một nhà thiết kế tài năng nổi tiếng ở Pháp làm ra. Bộ váy này không chỉ có giá trên trời mà nhà thiết kế đó cũng hiếm khi tự tay làm một sản phẩm. Vì thế không cần nghĩ cũng biết rằng An Tưởng mặc chiếc váy này trong bữa tiệc sẽ làm bữa tiệc trở nên bùng nổ.

Ngoài bộ váy này thì bên cạnh còn có “Nước Mắt Máu”. An Tưởng liếc mắt một cái là biết được đây là chiếc dây chuyền đợt trước Bùi Dĩ Chu mua với giá 100 triệu. Đeo một món trang sức như vậy trên cổ làm An Tưởng cảm thấy giá trị con người của mình tăng hơn trước vài chục lần.

“Được rồi, An phu nhân đứng dậy đi.”

“An… phu nhân?” An Tưởng nhíu mày.

Nhà tạo mẫu cười cười, “Cô là vợ của Bùi tiên sinh, nếu vẫn gọi cô như bình thường thì không phải lắm.”

“……” Đúng là bây giờ quan hệ bên ngoài của cô và Bùi Dĩ Chu như vậy thật.

Nhà tạo mẫu cẩn thận đeo vòng cổ lên cho An Tưởng, sau đó ngạc nhiên nhìn về phía gương.

Chiếc váy dạ hội được nhà thiết kế tài năng đích thân thiết kế vô cùng đẹp đẽ và tinh xảo. Chiếc váy màu đỏ lấp lánh, tôn lên sự quyến rũ ẩn trong xương cốt của An Tưởng. Váy được chiết eo và trễ vai, dài chạm mắt cá chân, vì eo thon chân dài nên sau khi mặc chiếc váy này lên, sắc đẹp của An Tưởng dường như được đẩy lên cao nhất.

Chiếc vòng “Nước Mắt Máu” trên cổ An Tưởng cũng không kém, dưới ánh mặt trời, giọt máu trong vòng khẽ đung đưa.

Nhà tạo mẫu nhìn xương quai xanh đẹp đẽ của An Tưởng thì thầm nuốt nước miếng một cái. Đột nhiên cô cảm thấy thứ thu hút người ta nhất không phải là chiếc vòng cổ quý giá này, mà là xương quai xanh xinh đẹp của An phu nhân…

Mấy người lại cẩn thận dời ánh mắt qua mặt An Tưởng.

Hôm nay An Tưởng trang điểm rất cẩn thận, làm khuôn mặt vốn đã đẹp đẽ càng trở nên đẹp và quyến rũ hơn. Mái tóc dài của cô được làm xoăn, làm cho cô không còn vẻ thiếu nữ chưa trải sự đời như trước mà nhiều hơn một phần nữ tính duyên dáng.

Tóm lại là rất đẹp.

Cốc cốc cốc.

“Có lẽ là Bùi tiên sinh.” Nói rồi trợ lý của nhà tạo mẫu đi qua mở cửa.

An Tưởng quay đầu lại nhìn.

Bùi Dĩ Chu mặc một bộ vest màu đen được chế tác cẩn thận, tôn lên cặp chân dài rắn chắc, bờ vai rộng của anh. Gương mặt anh vừa đẹp lại vừa mang nét cấm dục, vô cùng quyến rũ. Anh đeo một cái nơ, hai mắt nhìn chằm chằm An Tưởng như b ắn ra những ánh lửa.

Không khí cũng trở nên nóng bỏng hơn. Nhóm nhà tạo mẫu nhìn nhau, vô cùng tinh tế rời đi để lại không gian riêng cho hai người.

An Tưởng vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Cô không dám nắm góc váy, cứ đứng im tại chỗ nhìn Bùi Dĩ Chu.

Cộc cộc.

Bùi Dĩ Chu bước lại gần.

Hôm nay Bùi Dĩ Chu có xịt nước hoa trên người. Mùi nước hoa không đậm, nhàn nhạt, nhẹ nhàng như con người của anh.

“Để tôi đi giày cho cô.

“Hả?” An Tưởng sửng sốt, lấy lại tinh thần rất nhanh, “Không cần đâu, tôi tự…”

Trong lúc cô nói chuyện, Bùi Dĩ Chu đã đưa cô đến bên cạnh sô pha. Anh nửa quỳ xuống, làm tư thế giống như kỵ sĩ đi giày cho An Tưởng.

Bùi Dĩ Chu rũ mi nắm lấy một chân An Tưởng.

Chân An Tưởng cũng khá nhỏ, trông rất xinh xắn. Năm ngón chân nhỏ xinh đẹp đẽ giờ phút này được đặt trong bàn tay của Bùi Dĩ Chu.

An Tưởng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng truyền từ lòng bàn tay của Bùi Dĩ Chu tới. Nhiệt độ này như truyền đến cả trái tim cô. Tim An Tưởng không khỏi đập nhanh hơn, cô không nhịn được mà co ngón chân lại. Tai cô đỏ hồng cả lên.

Dường như Bùi Dĩ Chu không cảm nhận được sự ngượng ngùng của An Tưởng. Anh vô cùng tự nhiên đi giày cao gót cho An Tưởng, sau đó anh đổi sang bên chân còn lại, động tác của anh vô cùng dịu dàng.

“Được rồi.” Bùi Dĩ Chu buông chân An Tưởng ra, ngẩng đầu hỏi, “Cô có đói không?”

Lúc nói chuyện với An Tưởng, vẻ mặt Bùi Dĩ Chu lúc nào cũng thả lỏng, dịu dàng, không chút nghiêm khắc nào.

An Tưởng xoa xoa cái bụng nhỏ của mình lắc đầu.

Cô hỏi ngược lại Bùi Dĩ Chu: “Anh đói à?”

Ừm, anh đói thật, nhưng ăn cơm không xoa dịu được cơn đói này của anh.

Ánh mắt Bùi Dĩ Chu sáng như đèn pha nhìn chằm chằm vào cái cổ thon dài, trắng nõn của An Tưởng. Mùi hương đào thoảng qua mũi anh, không ngừng mê hoặc tâm trí anh, làm Bùi Dĩ Chu mất đi khả năng suy nghĩ.

Bùi Dĩ Chu cắn mạnh vào lưỡi mình. Cơn đau đã kéo lý trí của anh trở lại, vẻ mặt anh lại khôi phục vẻ bình tĩnh như ngày thường.

“Tôi không đói.”

An Tưởng im lặng, không biết nên nói gì.

Cô cảm thấy thân phận của mình vẫn khá xấu hổ, việc hôm nay cô làm đều là vì cho An Tử Mặc một danh phận. Còn cô với Bùi Dĩ Chu… Ngoài đêm đó thì hai người cũng chưa từng tiếp xúc thân thể hay có gì quá giới hạn khác.

Bạn bè ư? Không phải.

Tình nhân hả? Cũng không đúng.

Trong lòng An Tưởng xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.

“Bùi tiên sinh, thật ra anh có thể trực tiếp nhận Mặc Mặc về.”

Lông mi Bùi Dĩ Chu run run. Anh lấy một cái hộp nhung đẹp từ trong túi ra. Bên trong hộp có một cái nhẫn.

“Nhưng tôi lại muốn đón Tưởng Tưởng về hơn.” Người đàn ông rũ hàng mi cong vút của mình xuống, cánh môi mấp máy, giọng điệu lúc tỏ tình trầm nhưng không giấu nổi sự lo lắng.

“…???”

An Tưởng sợ ngây người.

Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu vẫn bình tĩnh như cũ. Anh nắm lấy tay An Tưởng, vẻ mặt chân thành, cẩn thận đeo chiếc nhẫn kia vào ngón áp út của cô.

“Tí nữa gặp.” Bùi Dĩ Chu dịu dàng vuốt chiếc nhẫn trên tay An Tưởng, đứng dậy rời đi.

Trong căn phòng trống vắng, tim An Tưởng đập như trống.

Cả đầu cô chỉ toàn mấy chữ “Đón Tưởng Tưởng về”.

Bùi Dĩ Chu có ý gì?

Anh muốn theo đuổi cô sao?

Không phải chứ?

An Tưởng ngơ ngác nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay mình.

Cô, cô đã mơ mơ màng màng mà kết hôn với người ta rồi sao????

An Tưởng vỗ vỗ trái tim nhỏ bé đang quá kinh ngạc của mình. Người cô lại bắt đầu lâng lâng, đầu cũng bắt đầu đau đau. Có lẽ do quá bất ngờ nên nhiệt độ cơ thể của cô lại tăng rồi.

Cô quay đầu lại, nhìn bản thân mình trong gương. Trong gương, người con gái không giấu nổi sự kinh ngạc của mình, cả người đỏ bừng lên.

An Tưởng sửng sốt. Vừa rồi… Cô cứ đỏ mặt như này nói chuyện với Bùi Dĩ Chu sao?

Chỉ một giờ nữa thôi là bữa tiệc bắt đầu rồi. Những chiếc xe của khách dần xuất hiện ngoài cửa.

Bùi Dĩ Chu sợ An Tưởng căng thẳng nên cho An Tử Mặc vào trong nói chuyện với cô. Hôm nay bạn nhỏ An Tử Mặc mặc một chiếc áo bành tô, tóc cũng được vuốt keo lên, cậu nhóc yên lặng ngồi trên ghế sô pha như hoàng tử trong chuyện cổ tích vậy.

Nhưng mà chàng hoàng tử này không muốn nói chuyện với An Tưởng. Cậu nhóc ngả người về phía sô pha, chẳng quan tâm tới An Tưởng.

“Mặc Mặc, con nói xem, có phải chú Bùi của con thích mẹ không nhỉ?”

An Tưởng không định nói chuyện linh tinh, lúc này cô chỉ muốn tâm sự với con mình. Vẻ mặt cô buồn bã, rõ ràng vẫn còn đang thả hồn vào trong câu chuyện vừa xảy ra.

Đuôi mắt An Tử Mặc giương lên rồi rũ xuống: “Chú ta thấy sắc nổi lòng tham đấy.”

“……?”

“Thằng già háo sắc.” An Tử Mặc chửi thầm, tâm trạng của cậu chẳng tốt chút nào cả, cậu dùng chân nhỏ của mình đạp một cái vào bàn nhỏ trước mắt.

Chỉ nửa giờ nữa là bữa tiệc bắt đầu. Khách khứa cũng tới đông dần.

An Tưởng hít sâu một hơi, tạm quên đi những cảm xúc kỳ lạ kia, đứng dậy đi đến trước mặt An Tử Mặc, “Mặc Mặc có muốn ra ngoài với mẹ không?”

An Tử Mặc định giữ cô lại thì trợ lý đi vào, “An phu nhân, tí nữa cô phải xuất hiện cùng Bùi tiên sinh, vì thế cô cứ để cậu chủ ở đây, chúng tôi sẽ giúp cô trông cậu chủ.”

An Tưởng ồ nhẹ một tiếng, sau đó rời đi.

Nhìn bóng dáng An Tưởng rời đi, An Tử Mặc ngồi trên ghế sô pha cảm thấy vô cùng khó chịu, ánh mắt của cậu cũng chẳng thân thiện chút nào.

Cậu nghĩ… Về sau sự chú ý của mẹ dành cho mình sẽ bị chuyển đi chỗ khác rồi.

Chờ sau khi An Tưởng kết hôn với Bùi Dĩ Chu, An Tưởng sẽ sinh thêm một em bé đáng yêu khác. Nhỡ đâu… cô không còn chăm sóc cậu như trước nữa thì sao?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong lòng thì một người vốn thiếu cảm giác an toàn như An Tử Mặc liền cảm thấy khó chịu. Cậu hoảng loạn, lo lắng nhưng không biết phải làm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc