TA MANG THEO TIỂU THỤ ĐI DƯỠNG THAI

Một ngày cứ thế êm đềm trôi qua, cũng đã đến lúc Tạ Tinh phải cắp sách đến trường.

Trường học quý tộc của Đế Quốc, nơi mà học sinh không phải thiên tài thì cũng là con ông cháu cha trong nhà lắm tiền theo học. Với chương trình học tập phong phú không chỉ gói gọn trong các môn căn bản mà còn có những môn thực tiễn như nghiên cứu khoa học, thực chiến,...

Tạ Tinh nhìn kiến trúc đồ sộ theo phong cách hiện đại tân tiến trước mắt, trong lòng có chút nghĩ ngợi, do dự một lúc rồi mới bước qua cổng trường đi đến lớp học.

Dù là lớp học quý tộc, nhưng nhìn qua xem ra vẫn giống các lớp học bình thường khác. Bạn học thân thiện hòa đồng, vui vẻ cùng nhau học tập tiến bộ.

Tạ Tinh ngồi cùng bàn với Lâm Lâm, ngay phía sau y là Lâm Khanh.

Thiếu niên cùng bàn vừa thấy người liền vươn tay ra kéo Tạ Tinh ngồi xuống, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất mà nhóc cảm thấy thú vị. Cũng chăng để ý vị nào đó ngồi phía sau đang cau mày khó ở, con ngươi mang theo một tia lạnh lẽo.


Không khí bình yên an nhàn này mới đẹp đẽ làm sao. Chỉ cho đến khi giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp và nói: "Hôm nay kiểm tra đột xuất môn hóa nhé, lấy giấy ra."

Tạ Tinh: "..." Bất ngờ đấy,nhưng không vui.

Tạ Tinh thở ra một hơi thật sâu, kìm nén lại cảm xúc đang sôi trào trong lòng. Trừng mắt nhìn đề bài tràn ngập mấy con số hoa mắt, bất lực buông bút mặc cho số phận.

Như một lẽ dĩ nhiên, cuối buổi học, Tạ Tinh bị giáo viên chủ nhiệm gọi riêng đến phòng răn dạy một trận.

Không ngờ Lâm Khanh cũng bị gọi đến theo, do hắn nộp giấy trắng không thèm làm bài.

Hai thiếu niên ngoan ngoãn khoanh tay cụp mắt xuống, im lặng phối hợp nghe mắng. 

Giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc nhìn hai người họ: "Tại sao các em không cố gắng một chút, viết ra phương trình cơ bản cũng được mà."


Tạ Tinh ấm ức, tia sáng trong mắt nhanh chóng hiện lên: "Em cố rồi. Nhưng mấy cái công thức này, nó lạ lắm."

Bảo Bảo [ Biết cách để làm tổn thương nhau nhưng lại không biết cách cân bằng phương trình hóa học. Loài người đúng là một sinh vật kỳ lạ. ]

Giáo viên chủ nhiệm nói một lần đến nửa tiếng mới chịu thả bọn họ về để chuẩn bị cho tiết buổi chiều. 

Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa. Hai thiếu niên từ phòng giáo viên đi ra, chậm rãi men dọc theo đường đi tới cổng phụ sau trường, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Bộ dáng cực kỳ thong thả, nhàn nhã như đi dạo chơi. Cuối cùng mới dừng bước trước quán cà phê xây trong trường treo đèn màu vàng ấm áp. 

Tạ Tinh cầm cốc trà nhài sữa nóng, nhấm nháp từng ngụm đầy thỏa mãn. Lâm Khanh theo sát sau y, bưng theo bữa trưa cho ba người. Tìm bàn ngồi xuống rồi nhắn tin cho Lâm Lâm.


Buông điện thoại, Lâm Khanh thuận tay đưa lên xoa tóc Tạ Tinh một cái, thái độ trông mềm mại hẳn đi.

Tạ Tinh híp mắt,  mỉm cười nắm lấy cổ tay đối phương: "Cậu có ý gì đây? Tôi không thích chơi trò mập mờ đâu."

Lâm Khanh dịch người đến gần y, bả vai hai người đụng vào nhau. Thiêu niên nghiêng đầu, đan những ngón tay của hai người chặt chẽ với nhau, ghé vào tai Tạ Tinh thì thầm từng chữ: "Tôi thích câu."

Trong nội tâm Tạ Tinh khẽ động, như đang có thứ gì đó dần tan ra.

Ngay lúc y đã nghĩ được một câu có thể rất hay ho để đáp lại, đối diện có người kéo ghế ra ngồi xuống. Động tác còn rất lớn, khiến Tạ Tinh phải ngẩng đầu lên nhìn.

Một thiếu niên tướng mạo anh tuấn nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiêu ngạo, đi học mà treo đầy trang sức đắt tiền trên quần áo. Khóe mắt còn vẽ đồ án phức tạp, cổ áo hơi mở, trông mười phần hoa mỹ.
August, thái tử Đế Quốc, vị alpha số một trong hậu cung của Lâm Khanh. Thời điểm nhập học vô tình chạm mặt rồi bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của thụ chính. Sau đó điên cuồng công khai theo đuổi hắn khắp nơi. Tăng hoa rồi quà lộng lẫy. Tiếng đồn lan xa tới mức toàn trường không ai không biết.

Sao càng nghĩ càng muốn đấm hắn thế nhỉ?

Bộ dạng kẻ này rõ ràng muốn đến kiếm chuyện. Mọi người trong quán ai nấy tỏ vẻ chăm chú làm việc riêng của mình, nhưng tai đều vểnh hết lên, cố gắng không bỏ sót bất cứ tình huống nào bên này. Đôi mắt của mọi người lúc này sáng lên không ít. Thậm chí có người còn lén lút lấy điện thoại chụp hình hiện trường đăng lên diễn đàn.

Tạ Tinh không thèm để ý đến August, một tay vén tóc mai cúi đầu cắn một miếng bánh kẹp trên tay Lâm Khanh.
Lâm Khanh thấy thiếu niên phản ứng như vậy có chút hài lòng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ăn từ từ thôi."

August nhìn hai người khoa trương tỏ ra tình tứ trước mặt, tâm trạng vô cùng khó chịu. Hắn liếc mắt nhìn Tạ Tinh, không nhịn được gây chú ý: "Này cậu kia. Người tóc dài ấy. Cậu không nên phản ứng gì đó khi thấy bổn thái tử sao?"

Tạ Tinh lúc này mới nâng mí mắt nhìn đối phương, khoát tay lười nhác nói : "Quý hóa quá, thái tử đại nhân cũng đến đây ăn cơm sao?" Thái độ vô cùng tự nhiên.

August ngơ ngác, thuận miệng thốt lên: "Không có, ta chỉ đến đây tìm Lâm Khanh yêu quý thôi."

Lát sau, như nhận ra mình vừa nói gì. August liền đưa tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, dựng thẳng sống lưng, giọng điệu nỗ lực tỏ ra ngạo mạn nói: "Câu là ai? Có quan hệ như thế nào với Lâm Khanh?"
Tạ Tinh đặt một ngón tay lên môi, thanh âm hơi câu lên đầy mờ ám: "Cậu đoán xem."

August nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của người đối diện, không biết tại sao lại cảm thấy hơi ngượng ngùng. Mất tự nhiên gãi gãi đầu không dám nhìn thẳng.

Còn chưa kịp mở lời đáp lại, đầu ngón tay của Tạ Tinh lại khẽ động, nhấc cổ tay ném một gói gì đó qua đây.

: "Cho cậu." Nhóc con này trông khá ngốc ngốc đáng yêu, Tạ Tinh cũng lười so đo với hắn.

August vội vàng đỡ lấy vật nọ trong tay, nhìn vào thì phát hiện ra là một gói kẹo nhỏ màu hồng. Mặt hắn lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền đỏ ửng, mở miệng nói: "Tôi hiểu rồi. Cậu không cần lợi dụng Lâm Khanh yêu quý để tiếp cận tôi đâu. Tôi rất chung thủy. Giữa chúng ta sẽ không có kết quả."

Tạ Tinh: "..." Giỡn mặt hả?
_

Bình luận

Truyện đang đọc