TA MANG THEO TIỂU THỤ ĐI DƯỠNG THAI

Hai ngày sau.

Thuần Cảnh tìm đến chỗ Tạ Tinh lúc y đang chơi bài ăn tiền với lũ nhóc. Thuận tiện ngồi cùng chơi hai ván rồi mới đề cập đến vấn đề chính.

: "Số liệu đo được bằng máy dạo này thất thường lắm. Còn có dị biến xảy ra khắp nơi. Chủ yếu là quanh vùng chúng ta đang ở." Thuần Cảnh đưa tay vò mái đầu lộn xộn của mình, châm chước chốc lát mới cẩn thận đáp: "Mọi người trước đây có làm gì đắc tội hệ thống trò chơi à?"

: "Mới có cố tình không tham gia trò chơi ba bốn lần gì đó thôi." Tạ Tinh tâm bình khí hòa cất giọng trầm ổn.

Thuần Cảnh nghe mà nghẹn họng trân trối,  không nhịn được hít một hơi thật sâu: "Bất tuân và chống đối có thể dẫn đến việc tiến trình bị đẩy nhanh thất thường."

"Mặc dù số lượng lãnh địa mở ra chưa đạt đến. Nhưng bất cứ lức nào chúng ta cũng có thể bị đưa đến Địa Ngục Thanh Trừng."


Túc Thanh vừa từ bên ngoài trở về. Nghe thấy vậy thì nhướng mày, buồn cười nói: "Bất cứ lúc nào, như bây giờ cũng có thể hả?"

Dứt lời, mặt đất ầm ầm chấn động.

Mọi người: "..."

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Vẻ mặt của mỗi người đều trở nên trầm trọng mà phức tạp. Chỉ cảm thấy da đầu tê rần, một luồng khí lạnh từ đầu vọt thẳng xuống chân.

Mặt đất nứt ra một vệt dài. Quanh người họ ai nấy đều xuất hiện một nguồn sáng.

Tạ Tinh trước tiên kịp phản ứng, bế Rui lên. Túc Thanh hai tay nắm lấy tay y và Quân Phi hai bên. Rất có phong cách một nhà bốn người đoàn kết.

Thuần Cảnh đứng một mình: "..."

Thuần Cảnh phiền muộn không lời nào có thể diễn tả được.

Vừa định tủi thân oán thán mấy câu, lại phát hiện cổ áo được Rui và Quân Phi nắm lấy. Điều này khiến Thuần Cảnh xúc động suýt khóc.


Quân Phi thản nhiên: "Chú là cún cưng."

Thuần Cảnh: "..." À.

Ánh sáng trắng loé lên truyền đến một tiếng nổ vang, mọi người đồng loạt biến mất rồi xuất hiện ở một nơi khác. Xung quanh chỗ đứng nhất thời tro bụi tràn ngập. Tiếng sét giữa không trung gầm hét mà đến, như thể trời đã sập xuống.

Tới khi nhận rõ cảnh tượng, hàng vạn, cũng có thể đến hàng triệu người đủ loại dáng vẻ tính cách đã bị gom đến một chỗ giống như đấu trường La Mã cổ xưa. Có điều diện tích vòng tròn này phải rộng gấp hàng tỉ lần, hơn trăm cái sân vận động ghép lại với nhau vẫn không đủ. 

Bầu trời âm u xám xịt, xa hơn một chút là một mảnh mơ hồ hỗn độn không biên giới. Mỗi giây đồng hồ lướt qua cực chậm.

Nhóm Tạ Tinh đứng ở sát rìa vòng tròn nhìn lên. Không trung hiện ra bảng sáng phổ biến quy luật của hệ thống.


[ Địa Ngục Thanh Trừng - Đánh gϊếŧ đến chết. ]

[ Nếu như nhân số không đạt mười. Hệ thống sẽ triển khai thanh trừng cho tới khi đủ số lượng. 

Mười người đứng đầu có thể lựa chọn trở về thế giới thực tế hoặc tiếp tục ở lại.

Người gϊếŧ được nhiều nhất, có thành tích đứng đầu toàn bảng sẽ nhận được điều ước.

Chúc mọi người may mắn. ]

Sau khi chất giọng máy móc giải thích xong luật chơi cùng phần thưởng chiến thắng, không khí rõ ràng đã chùng xuống. Bảng sáng hiện ra một bảng xếp hạng có tên người chơi và số lượng hạ sát ở ngay bên cạnh.

Trên mặt mọi người nổi lên thấp thỏm, bất an. Khắp nơi kinh hãi, tình thế vi diệu. Người mới đến nhìn tình cảnh trước mặt đều là thần sắc khác nhau.

Mỗi người đều có suy tính của riêng mình, nhiều phe phái ngo ngoe rục rịch đứng dậy chuẩn bị tinh thần đánh gϊếŧ.
Một người, rồi hai người, ba người. Nhân số cứ vậy lục đục chuyển động.

Mọi người dồn dập rời chỗ ngồi, chạy như điên về phía trước hoặc lăn xả vào nhau đánh đấm. Những người chơi cũ thì không để phí thời gian nữa, lập tức chia nhau ra hành động. Tiếng rít gào cùng tiếng bước chân vang lên liên miên.

Toàn bộ hiện trường lập tức đại loạn.

Náo loạn phát sinh cực nhanh, tiếng thét chói tai, tiếng đấm đá cùng tiếng vũ khí va chạm vào nhau không ngừng truyền đến. Ánh sáng chớp tắt loé lên liên hồi.

Túc Thanh vẫn giữ một vẻ đạm mạc thâm trầm mở bảng sáng rút ra hai khẩu súng đeo hai bên, nhấc chân đá bay một tên côn đồ cầm dao lao tới.

Người chơi có kinh nghiệm đã bắt đầu sử dụng các bảng sáng. Mưa bom bão đạn rầm rầm đổ xuống, che trời lấp đất mà đến.
Kình khí quét ngang, đạn cùng tia lửa lập chức bị phản chấn trở lại. Tạ Tinh thản nhiên thu tay vể.

Mạn phải xuất hiện một sát thủ ẩn nấp. Ám khí bắn ra, Tạ Tinh lập tức không biến sắc mà tránh thoát. Trở tay liền ném một đống rắn về phía ấy.

Bảng sáng không mở nên sát thủ kia cũng chẳng kịp đề phòng. Lập tức bị lũ rắn nhào lên quấn chặt lấy rồi cắn xé.

Túc Thanh khẽ nhíu mày: "Thật tàn ác ghê."

Tạ Tinh thần sắc bất biến: "Người tàn ác thì được sống thảnh thơi."

Quay đầu liền hỏi Thuần Cảnh một số thông tin cần thiết.

: "Địa hình mỗi lần đều thay đổi. Những người sống sẽ dần bị cưỡng ép gom lại về phía trung tâm để tiện cho hệ thống triển khai thanh trừng."

: "Nếu theo như tính toán, người mà anh tìm có lẽ được phân bố ở vòng thứ hai từ trung tâm trở ra. Bước đầu phỏng đoán có lẽ là như vậy."
Tạ Tinh sờ sờ cằm hơi suy tư trong chốc lát, ra quyết định: "Trước hết đến trung tâm đi."

Ánh mắt Túc Thanh trở nên lạnh băng, dáng đi tràn ngập sức mạnh dẻo dai. Vỏ đạn rơi tứ tung. Cánh tay thoăn thoắt nạp đạn rồi bắn. Ra tay ác liệt, quét sạch vật cản trên đường.

Tạ Tinh vung tay áo, lấy công làm chủ. Vừa ném rắn mở lối vừa sải bước hướng thẳng mà đi.

Lúc này phía trước đã loạn thành một đống từ lâu, người chết dồn dập phát ra tiếng kêu thảm. Mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, xung quanh xác chết rải rác.

Có lẽ thấy bên họ mang theo hai đứa nhóc chưa trưởng thành. Một đám tám chín người liền tập hợp lại vây công. Ỷ thế người đông thế mạnh muốn gϊếŧ người cướp vũ khí.

Trên không vụt qua hai bóng hình.

Quân Phi không chút nào động dung, kiếm trong tay ra khỏi vỏ vang lên âm thanh lạnh lẽo. Rui xoay người một cái, thành thạo điêu luyện vung xích gắn với lưỡi hái. Chiêu thức tàn nhẫn dứt khoát, truyền đến tiếng xé gió đầy khí thế.
Lưỡi đao xẹt qua, hào quang loé lên lẫn với máu tươi, phá vỡ vòng vây.

Thân hình của hai nhóc dứt khoát lưu loát lộn vài vòng trên không lại không rơi xuống. Ánh đao nhanh như chớp giật. Cơ hồ đều chỉ là chuyện trong nháy mắt, tiếng xé gió nổi lên bốn phía. Tiếp đó là các bóng hình lục tục nối đuôi nhau ngã xuống.

Thuần Cảnh ánh mắt trấn tĩnh ngoắc ngoắc ngón tay, dùng năng lực điều khiển hai đứa nhóc lơ lưng trên trời chiến đấu kiêm luôn tạo lá chắn. Tạo ra ưu thế tăng lên rõ rệt cho phe họ.

Thế lực khắp nơi dây dưa phức tạp, bất kỳ một tia biến hóa đều có khả năng tác động khiến thế cục thay đổi.

Sức tấn công của đội ngũ năm người Tạ Tinh quả thực là kinh thế hãi tục, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với xung quanh. Khiến một số kẻ tự lượng sức mà tránh xa ngắm mục tiêu khác, hạn chế bớt vô số phiền toái.
Thuần Cảnh vừa nhặt lấy một khẩu súng quang điện từ xác chết vừa hưng phấn thở hắt ra một hơi với hai đứa nhóc bay bay trước mặt: "Ta và hai nhóc sẽ là một đội ăn ý đấy."

Đã tiến được một đoạn đường khá xa. Lúc này, đối diện lại xuất hiện một thân thể cường tráng to lớn.

Người đàn ông sắc da ngăm đen để trần thân trên, cả cơ thể ngang dọc toàn là vết sẹo dữ tợn. Bước đi mang theo gió cuốn, khí thế hùng hổ. Trên vai vác một cây rìu lưỡi cùn phải đến hơn trăm cần. Dùng đôi mắt vô hồn như người chết nhìn năm người họ.

Mi mắt khẽ giật một cái, Túc Thanh cảm thấy kẻ này không dễ đối phó.

: "Là lão già này. Top 10 của Địa Ngục Thanh Trừng lần trước. Hai người bọn em nằm ở top 8 mà vẫn ăn không ít khổ từ lão đâu." Rui ngồi trên vai Thuần Cảnh cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.
Tạ Tinh khẽ nhếch đuôi mắt, vẻ mặt thản nhiên: "Nếu vẫn là người thì sẽ hạ được thôi."

: "Nhưng sẽ rất mất sức. Có thể ảnh hưởng đến việc tìm kiếm lúc sau." Thuần Cảnh ánh mắt đảo tới đảo lui, run rẩy khóe miệng.

Túc Thanh sầm mặt, giãn giãn gân cốt: "Kệ mother nó. Cùng lắm mọi người đi trước, để tôi đối phó với tên này là được."

Nói rồi liền cứ thế bổ nhào về phía đối phương. Người đàn ông khổng lồ cũng vung rìu lên tiếp chiêu. Nháy mắt đã đánh nhau loạn xạ.

Quân Phi sau một chốc mới lên tiếng: "Thế... chúng ta chuồn trước hả?"

[ Rồi xui xẻo tên kia tạch thì sao? ]

Tạ Tinh: "..."

Yên tâm, đây giỏi trốn tránh trách nhiệm lắm.

Nói thì nói thế. Cuối cùng Tạ Tinh vẫn xông về phía hai người kia. Thuần Cảnh chậc chậc một tiếng rồi cũng theo sát sau. Rui và Quân Phi cũng hỗ trợ từ trên cao.
Được giúp sức, Túc Thanh không nhịn được liếc mắt nhìn qua. Tạ Tinh trừng một đôi mắt to đen lay láy nhìn lại hắn.

Nam nhân thần sắc cẩn thận từng li từng tí, mang theo vài phần vô tội. Khoé miệng nhếch cao phơi phới như xuân về hoa nở.

Trong lòng Thuần Cảnh trở nên kích động, hô lớn: "Đang đánh nhau đấy ông nội của tôi ơi!"

Mặc dù đã chơi ứ công bằng, lấy năm áp một. Thế nhưng bọn họ vẫn bị quần ẩu một lúc khá lâu. Xem ra top 10 đúng như lời Rui nói, không dễ đối phó. Cũng chẳng biết những kẻ khác xếp cao hơn sẽ mạnh thế nào.

Lưỡi rìu xẹt qua một đường, xé rách vạt quần cùng nửa áo trên người Tạ Tinh. Khiến chúng hơi rơi xuống để lộ đường cong tràn đầy mỹ cảm mê người.

Túc Thanh suýt chút nữa té dập mặt.

Tạ Tinh nhìn nhìn bản thân một chút, lấy tay buộc lại quần áo một cách tạm bợ. Vẻ mặt tràn ngập không vui.
Thuần Cảnh mon men đi lên: "Anh Tạ, đừng để bụng nhé. Trước mắt hạ tên này rồi tìm người đã."

Tạ Tinh ngẩng đầu lên liền mỉm cười dịu dàng: "Đó giờ mình giận ai ít để bụng lắm, toàn để trong đầu."

Lưỡi rìu lần nữa vung lên. Tạ Tinh thân thủ linh hoạt lao tới, nghiêng người sang một bên. Lưỡi rìu kia sượt qua sát bên sườn y thẳng tắp đâm vào khoảng không. Cổ tay bị Tạ Tinh thình lình trở tay tóm lấy, vặn một cái giật mạnh về phía trước.

Đối phương nhất thời không dừng lại được, theo quán tính tiếp tục xông thẳng về phía trước. Bị Rui và Quân Phi từ phía trên cao đồng thời tập kích xuống hạ gục. Ngã xuống hôn mê trên đất.

Tạ Tinh đưa tay ra dấu hai nhóc lùi lại, chính mình xắn tay áo đi tới.

Túc Thanh chạy sang hoảng hốt giữ lấy tay y: "Không! Dừng lại! Anh mà đánh nó nó sẽ chết mất!"
Sau đó rút súng trường ra nã thẳng mười viên vào người trên đất. Thanh âm nhỏ nhẹ

: "Tôi yếu hơn, để tôi đánh."

Thuần Cảnh: "..."

Rui: "..."

Quân Phi: "..."

Dọn dẹp xong xuôi top 10, Túc Thanh lại vẫy đuôi chạy đến cạnh Tạ Tinh xun xoe như lấy lòng. Quanh người phảng phất có loại mùi vị dương dương tự đắc thị uy.

Tạ Tinh miễn cưỡng khen hắn một câu: "Cũng ra gì đấy."

_

Bình luận

Truyện đang đọc