TA NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀM HẮC NGUYỆT QUANG CỦA TÊN HÔN QUÂN NÀY


Tiêu Thiên Tuyết kinh ngạc đến ngây người: "Đây lại là phương pháp tập luyện gì thế!"
Vi Oanh cũng sững sờ: "Đáng ghét, chuyện quái gì thế này, đây tuyệt đối không phải do ta dạy!"
Hoàng đế đi ngược sáng mà tới, làn tóc vương bên má khẽ đong đưa, ráng hồng khi tỉnh ngủ hãy còn đọng trên gò má.

Mỗi bước đi của nàng ấy đều rất ổn định, chậm rãi nhưng vô cùng chân thực.
Nàng ấy bình tĩnh nhìn Vi Oanh, tựa như đã qua rất lâu, lại tựa như ngắn ngủi, đi đến trước mặt Vi Oanh, do dự hồi lâu mới thấp giọng nói: "Đã lâu không gặp."
Vi Oanh:.........Hề lố? Có chuyện gì không?
Mới có mấy ngày không gặp thôi, sao lại thành đã lâu rồi, chẳng lẽ nàng ấy lại một ngày không gặp như cách ba thu sao?
Tiêu Thiên Tuyết gật đầu liên tục: "Vâng, đã lâu không gặp, bệ hạ, Người tới tìm Oanh Oanh à?
Lúc này Vân Thiều mới quay đầu liếc Tiêu Thiên Tuyết một cái rồi lại nhanh chóng thu ánh mắt lại, ánh mắt rơi xuống người Vi Oanh như trước: "Các nàng chuẩn bị về điện Yên Ba sao?"
Tiêu Thiên Tuyết tiếp tục khuấy động bầu không khí: "Dạ phải, chúng ta định cùng đi ăn cơm, Oanh Oanh nấu cá ăn ngon lắm! Bệ hạ người đã dùng cơm chưa, hay cùng đi ăn đi."
Vân Thiều nghe được là Vi Oanh nấu ăn thì hai mắt sáng lóe lên, khóe miệng nở một nụ cười, khe khẽ gật đầu.
Tiêu Thiên Tuyết hồ hởi phấn khích kéo Vi Oanh đi về phía điện, Vân Thiều ngoan ngoãn đi theo đằng sau, tựa như thói quen vậy, nàng ấy nhìn bóng lưng của Vi Oanh mà không nói lời nào.
Đột nhiên Tiêu Thiên Tuyết như nghĩ đến điều gì, nàng ta quay đầu lại: "Bệ hạ, người đi đằng trước đi."
Vân Thiều chau mày: "Hử?"
Tiêu Thiên Tuyết nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, chẳng phải Người nên đi đằng trước sao?"
Vân Thiều thoáng ngẩn ra, nhướn mi rồi cười bảo: "Không cần để ý đâu."
Tiêu Thiên Tuyết với Vi Oanh khẽ giọng khen bệ hạ thật tốt, rồi cùng nhau vui vẻ quay về điện Yên Ba.

Vừa mới về đến nơi, nàng ta đã đẩy Vi Oanh vào trong bếp, để nàng nấu cá.
Vi Oanh thấy muội muội tốt bán mình triệt để như thế thì chỉ đành thở dài một cách bất lực, xắn tay áo lên bắt đầu nấu cá.
Lúc đi nàng đã đặt cá ở trên lồng hấp rồi, bây giờ chỉ cần chế gia vị rồi rưới nước sốt sốt lên là có thể bắc ra ăn được ngay.
Nàng bắc cá ra, hai nữ nhân ở bên ngoài ngoan ngoãn ngồi xuống bàn, hệt như hai học sinh tiểu học đang đợi ăn cơm vậy.

Tiêu Thiên Tuyết hít hà, khen: "Thơm quá, Oanh Oanh giỏi ghê."
Hoàng đế chỉ nhìn nàng, cong cong đôi mắt.
Cá vược Nhật hấp vừa tươi vừa thơm, bên trên rắc hành tây trắng như tuyết và sợi củ cải màu đỏ tươi.
Tiêu Thiên Tuyết vừa vùi đầu ăn cơm, vừa nịnh nọt khen, khen rồi khen, nàng chợt phát giác bầu không khí không ổn, ngẩng đầu lên khỏi bát thì nhận ra Hoàng đế với Oanh Oanh đều không động đũa.
Nàng chớp mắt bảo: "Sao hai người không ăn thế?"
Vi Oanh chớp mắt bảo: "Ừm, ăn."
Hoàng đế thấy Vi Oanh động đũa thì mới cầm đũa lên theo.
Ăn xong, Vi Oanh nhìn về phía Hoàng đế đang ngoan ngoãn đặt đũa xuống, nàng thầm nghĩ, nay cẩu Hoàng đế tới chuyến này, chỉ vì một bữa cơm thôi à? Thế là nàng hỏi: "Bệ hạ, người ăn no chưa?"
Vân Thiều gật đầu, hai tay đặt lên trên đầu gối: "Ta no rồi."
Dừng lại một chút, nàng ấy nói tiếp: "Cá Oanh Oanh nấu rất ngon, hình như làm còn ngon hơn trước nữa."
Tiêu Thiên Tuyết mở to mắt thắc mắc: "Oanh Oanh, ngày trước tỷ từng nấu cá cho bệ hạ rồi ư?"
Vi Oanh không đáp lại, Vân Thiều lại cất lời trước: "Đúng vậy, Oanh Oanh đích thân xuống bếp, vì ta mà làm rất nhiều đồ ăn ngon." Nàng ấy như đang công khai chủ quyền, giọng nói dịu dàng, rồi nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Làm rất nhiều."
Tiêu Thiên Tuyết: "Woa, ghen tị quá."
Thế là nụ cười của Vân Thiều lại càng sâu hơn, ân cần dịu dàng.
Cơ mà Tiêu Thiên Tuyết ngẫm nghĩ rồi vẫn không hiểu Vi Oanh đã len lén đi nấu đồ ăn cho Hoàng đế từ bao giờ.
Lúc hai người còn ở điện Ngọc Lộ, ngày nào cũng tới chỗ của Hiền phi hết ăn rồi uống, xưa giờ chưa thấy Vi Oanh xuống bếp lúc nào.
Bình thường hai người cũng toàn ở cạnh nhau, hiếm khi ở một mình, nên nàng thật sự không nghĩ ra được làm cách nào Oanh Oanh có thời gian để đi tìm Hoàng thượng.
Tiêu Thiên Tuyết đảo mắt mấy vòng, ánh mắt lướt qua một vòng lên trên người bọn họ, mơ hồ cảm giác được một bầu không khí mờ ám, nàng bèn đứng dậy ngáp một cái: "Ôi chao, buồn ngủ quá, muội muốn đi ngủ, bệ hạ người tiếp Oanh...phi phi phi, Oanh Oanh, tỷ tiếp bệ hạ nha!"
Nói xong lại chạy bay biến đi, còn nhanh hơn cả thỏ.
Vi Oanh đỡ trán, khẽ thở dài.
Từ sau khi kết bái, nữ chủ bán đồng đội càng dứt khoát hơn.
Vân Thiều đột nhiên mở miệng: "Không nỡ để nàng ấy đi?"
Vi Oanh ngửa mặt lên nhìn nàng: "Bệ hạ còn có chuyện gì sao?"

Người vốn có ngữ điệu chua lè bỗng chốc khí thế liền trở nên ỉu xìu, hai tay siết ống ta áo, khẽ cúi đầu xuống, ngước mắt nhìn Vi Oanh, rồi lại nhanh chóng cụp mắt xuống, khe khẽ nói: "Oanh Oanh có đồng ý, có đồng ý dạo hồ Tẩy Mặc cùng với ta không?"
Vi Oanh đáp lời một cách gọn gàng dứt khoát: "Không muốn."
Thân thể Hoàng đế thoáng run, như thể phải chịu đòn đả kích to lớn gì, mãi lâu sau mới ngẩng đầu lên với đôi mắt đờ đẫn, đôi môi không chút sắc máu mấp máy nói: "Oanh Oanh không muốn làm Hoàng hậu ư?"
Vi Oanh im lặng hai giây, rồi vô cùng hứng chí, vươn tay về phía Hoàng đế: "Thế chúng ta đi thôi, hùng hổ xông pha Cửu châu!"
Hoàng đế cũng im lặng hai giây, chắc không ngờ lòng nàng lại dễ xuôi theo như thế.
Nàng ấy nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của thiếu nữ, đắn đo hồi lâu rồi vươn tay ra nắm lấy ống tay áo của nàng.
Vi Oanh:???
Tuy không biết Hoàng đế thích kéo tay áo người ta là có vấn đề gì, nhưng chuyện không có gì to tát, cho nên nàng bèn dẫn Hoàng đế đi dạo hồ Tẩy Mặc, nhanh chóng đi qua khúc hành lang khúc khuỷu rồi đi đến bên cạnh ao sen sóng nước dập dềnh.
Đã sắp tới hoàng hôn, sắc trời chạng vạng, chút nắng nóng cuối cùng bị gió dịu thổi tan đi, cả ao sen toàn là hoa lá cao dong dỏng.
Vân Thiều ngẫm nghĩ, rồi buông tay áo Vi Oanh ra, nhảy lên trên con thuyền bên hồ, vươn tay về phía Vi Oanh: "Xuống đây đi."
Vi Oanh cũng nhảy sang theo, ngón tay vô tình sượt qua tay Hoàng đế, mùi hương trầm của đế vương quyện cùng với gió sen phả vào nàng.

Sau khi nàng nhảy sang, thuyền nhỏ ở trên mặt nước lắc lư hai lần, cơ thể nàng cũng không vững mà lắc lư theo, rồi nhanh chóng được người khác đỡ lấy.
Nàng ngước mắt lên, còn Hoàng đế đang rũ mắt xuống, không chạm phải ánh mắt nàng.
Sau khi Vi Oanh đứng vững vàng, Vân Thiều cầm lấy mái chèo đặt ở trên thuyền, thuyền ô bồng lướt qua ao sen, vượt qua những đóa hoa sen thướt tha, kéo một vệt gợn sóng dài trên mặt nước.
Vi Oanh ngồi ở mũi thuyền, trong tầm mắt toàn là sắc hồ màu hoa, phóng mắt ra xa là đình đài lầu các.
Mấy con chim nước chỉ ngủ trong hồ sen bay vút lên từ trong làn nước hồ xanh lam đến bầu trời xanh thăm thẳm.
Sau khi chèo thuyền đến giữa hồ, Vân Thiều vào căn buồng nhỏ trên thuyền lấy ra một chậu hoa quả ướp lạnh đã được chuẩn bị sẵn, rồi đưa cho Vi Oanh một miếng dưa hấu.
Vi Oanh nhận lấy miếng dưa hấu, cắn một miếng nho nhỏ một cách dè dặt, cảm giác có người cứ nhìn nàng mãi, bèn ngẩng đầu lên, chạm vào vẻ thoáng chút đau lòng của Hoàng đế.
"Bệ hạ?" Vi Oanh không hiểu mình lại làm sai ở đâu.
Vân Thiều cắn môi, quay đầu lại nhìn về đám lá sen chất chồng trước mặt, hỏi: "Sao nàng không kêu sột soạt?"
Vi Oanh:???

Sắc mặt Vân Thiều đầy vẻ lạc lõng, nàng đã sớm biết mình là một người ngoài, là tép tỏi bị gạt ra mà.
Oanh Oanh ăn dưa sột soạt cùng với người khác rất vui, nhưng lúc ở cùng với mình thì ăn dưa cũng không còn sột soạt nữa.

Vi Oanh làm thế nào cũng không đoán được suy nghĩ phức lạp lúc này của Hoàng đế, nàng thấy hơi no bụng bèn đặt miếng dưa sang bên cạnh, ngồi ở trên thuyền ngắm những đóa sen trước mặt.
Nàng cởi giày ra, vén quần lên rồi thả chân vào trong hồ nước xanh biếc, ngả người nằm trên mạn thuyền, tay gối đầu, ngẩng lên nhìn những đám mây trên trời.
Sắc trời từ từ sậm lại, ráng mây đỏ vàng như thiêu đốt dần chuyển thành màu đỏ sẫm, rồi chầm chậm tan biến đi, hòa cùng với bầu trời đen kịt.
Có những vì sao trên bầu trời ló dạng ra khỏi những đám mây, lấp lánh lập lòe, chốc lát sau đã lan ra thành cả một dải ngân hà tráng lệ.
Trong mắt nàng đầy ánh sao trời, nàng hơi nheo mắt lại, sàn thuyền dưới người khẽ đung đưa, Vân Thiều từ từ nằm nghiêng ở bên cạnh nàng, nhìn nàng một cách chăm chú.
Hiếm khi tâm trạng của Vi Oanh tốt, cũng hiếm khi nàng nhớ rằng bản thân thân dẫu gì cũng là một phi tử, là nữ nhân của cẩu Hoàng đế, bèn để mặc cho người kia ngắm mình.
Nàng nhìn những vì sao, vài con đom đóm ngày hè bay ra khỏi đài sen, chúng tụ lại với nhau rồi lại tản đi.
Những ngón tay của Vân Thiều chầm chậm di chuyển một cách dè dặt, nàng ấy nắm lấy tay áo của Vi Oanh, còn quấn lớp vải dư mềm mại vào lòng bàn tay.

Nàng ấy nhắm mắt, lúc lâu sau lại mở mắt ra, từ từ nói: "Oanh Oanh, nơi chúng ta từng sống, cũng có một hồ nước lớn thế này.

Khi ấy ta bị rơi xuống nước nhưng không biết bơi, Oanh Oanh đã nhảy xuống cứu ta, còn bản thân lại bi cảm lạnh, nên ta bèn chạy đi xin thuốc cho Oanh Oanh, ngày đó mưa rất to..."
Nàng ấy kể lại chuyện này, trong ánh mắt hiện lên vẻ chống cự nhưng rồi sau đó biến thành một nụ cười nhàn nhạt.
"May mà nàng cứu ta." Nàng ấy lặp lại.
Vi Oanh khoát tay: "Đừng khách khí."
Cứu người hay gì đó, là chuyện quá đỗi bình thường, nàng còn từng cứu nữ chủ nhiều kiểu hơn nữa kìa.
Chỉ là bình thường bọn họ không có cơ hội nói tiếng cảm ơn với nàng, nàng đã vèo cái chết đột ngột, biến mất hút trong nháy mắt, không để lại dấu vết nào.
Vân Thiều áp sát về phía nàng: "Oanh Oanh."
Hơi thở ấm áp phả vào mặt Vi Oanh, khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy.
Cẩu Hoàng đế càng lúc càng áp tới gần, nàng bắt đầu cảm giác được có điều gì đó không đúng, ngón tay hơi co lại, rút tay áo ra khỏi tay Hoàng đế.
Vân Thiều thở như đóa hoa lan, rục rịch nửa người dậy, nhìn nàng từ trên cao xuống.
Vi Oanh đột nhiên nhận được nhiệm vụ từ Cung Đấu Cơ:
[Hoàn thành tình tiết cá nước thân mật với Hoàng đế thay nữ chủ.]
Phần thưởng: +10 độ hòa hợp ký ức còn sót lại với người làm nhiệm vụ (mảnh ký ức +1), cơ hội rút thăm trúng thưởng +1 (bảo đảm thẻ xanh)

Lúc Vi Oanh nghe thấy nhiệm vụ này, cơ thể liền cứng đờ ra, bất giác lông mày khẽ chau lại.
Cung Đấu Cơ gióng trống khua chiêng trong đầu nàng: "Ký chủ, mau xông lên nào! Mau lên!"
Bỗng chốc Vi Oanh không rõ nổi từ lên của Cung Đấu Cơ là cái "lên" nào, nàng ngẩng đầu dậy, bất ngờ đối diện với đôi mắt đen sâu thẩm của Hoàng đế.

Lúc này Hoàng đế đã ở rất gần nàng, hơi thở quấn quýt cùng nhau, hương Trầm Thủy như mây đen rợp trời, nặng nhọc hướng về phía nàng.
Cung Đấu Cơ: "Ký chủ mau lên đi!"
Vi Oanh mím môi, nhìn chằm chằm vào mắt của Hoàng đế, cách gần như thế nàng thậm chí có thể nhìn thấy rõ những cọng lông mi dài đang rung rung, đảo loạn ánh sáng long lanh trong đôi mắt.
"Cá nước thân mật?" nàng hỏi hệ thống: "Vậy là ở trong sách, nữ chủ cùng Hoàng đế ở ngay đây đạt thành sinh mệnh đại hài hoà à?"
(* ý chỉ làm chuyện abc ý)
Cung Đấu Cơ: "Đúng thế, đúng thế, mau thay thế nàng ấy hoàn thành nội dung truyện đi."
Vi Oanh ngẩn ra rồi thở dài: "Thôi bỏ đi."
Vân Thiều vẫn còn đang nhìn Vi Oanh, càng lúc càng nghiêng người xuống, những sợi tóc buông rủ dưới kim quan vương trên gò má.

Ánh trăng từ phía nàng ấy chiếu đến, mạ lên gương mặt xinh đẹp kia một tầng sáng mỏng lành lạnh.
Cung Đấu Cơ: "Phần thưởng lần này của ngươi có độ dung hoà ký ức đó! Ngươi không muốn biết nhiệm vụ trước kia thất bại như thế nào sao?"
Vi Oanh rất bình tĩnh bày tỏ: "Không tò mò, không có hứng thú, không hạ thủ nổi."
Cung Đấu Cơ: "...!Vì sự yên ổn của mọi người, mau đi hoàn thành nhiệm vụ đi."
Vi Oanh: "Ta có chết, có nhảy từ chỗ này xuống thì cũng sẽ không làm chuyện cá nước thân mật gì đó với cẩu Hoàng đế đâu."
"Thưởng thêm một trăm điểm tích lũy được chưa?"
"Một lời đã định, ngươi lập chứng từ đi."
Cung Đấu Cơ thở dài một cách khổ sở, lần này tuyệt đối là ký chủ thuận theo bản tâm nhất mà nó từng đi theo.
Ta và người vốn vô duyên, toàn bộ đều dựa vào hệ thống vung tiền.

Vi Oanh ngước mắt lên, cười với Hoàng đế, lộ ra cả một hàm răng.
Tim Vân Thiều chợt đập rất nhanh.
Vi Oanh hỏi: "Bệ hạ, người có thích chuyện cá nước thân mật không?".


Bình luận

Truyện đang đọc