TA NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀM HẮC NGUYỆT QUANG CỦA TÊN HÔN QUÂN NÀY


Mùa thu trôi qua nhanh chóng, sau một trận tuyết rơi, là đến đêm giao thừa.
Vi Oanh vẫn còn nhớ đại sự về chuyện gặp mặt người bạn qua thư từ của Hiền phi, nên từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị.
Đêm giao thừa hằng năm, trong cung đều phải chuẩn bị yến hội giao thừa, lần trước nàng với Tiêu Thiên Tuyết bị bỏ ở lãnh cung nên đã để lỡ buổi tiệc tối ăn uống linh đình kia, chỉ trông thấy những chùm pháo hoa rực rỡ nở rộ trong bầu trời đen kịt.
Sau đó nàng chạy ra ngoài, muốn chúc một tiếng giao thừa cho nữ quỷ cô nương, nhưng lại nhân được một cái hôn bất ngờ.
Vi Oanh nhớ tới chuyện năm ngoái thì mặt hơi nóng lên, bèn vốc tuyết áp lên trên má.
Tiêu Thiên Tuyết: "Ấy? Oanh Oanh, tỷ đang làm gì thế?"
Vi Oanh: "Khụ khụ, đắp mặt nạ, tốt cho da lắm!"
"Thật á?" Tiêu Thiên Tuyết lập tức vui vẻ vốc lấy hai nắm tuyết, áp lên má trái má phải của mình, rồi khịt vào vì lạnh: "Lạnh quá!"
Vi Oanh:...
Có thể không lạnh được sao, đứa ngốc này.
Đứa ngốc vừa hít hà vì lạnh, vừa kiên trì áp mặt mình vào băng.
"Da của Oanh Oanh trắng thật, sờ vào mịn mượt, y hệt như đậu phụ, ta cũng muốn được như thế, da mịn mượt mềm mại!"
Vi Oanh kéo nàng ta lại: "Thôi nào thôi nào, nếu đông cứng hỏng mất thì làm sao? Xoa một lát như thế là được rồi, phải làm nhanh."
Tiêu Thiên Tuyết vừa về phòng đã đứng trước gương ngó quanh ngó quất: "Da của ta đã đẹp hơn chút nào chưa, hình như mặt hơi đỏ lên, thật sự có hiệu quả!"
Vi Oanh: "...!Đồ ngốc, này là bị lạnh cứng mà thành đấy."
Tiêu Thiên Tuyết "à" một tiếng, hơi chút thất vọng.
Vi Oanh an ủi vài câu rồi bỗng hỏi: "Thiên Tuyết, muội có muốn xuất cung chơi không?"
Mắt Tiêu Thiên Tuyết thoáng chốc sáng bừng lên: "Gì? Ra ngoài chơi? Ra ngoài chơi!"
Nàng ấy y hệt như chú cún, vui vẻ chạy vài vòng trong tuyết: "Bao giờ ra ngoài chơi thế?"
Vi Oanh mỉm cười nhìn nàng ta: "Tối nay."
Tiêu Thiên Tuyết khựng lại, đánh mắt sang nhìn: "Tối nay, nhưng tối nay không phải tổ chức yến hội giao thừa sao?"
Vi Oanh mỉm cười, mắt mày cong cong: "Bây giờ không cần nữa."
Lúc Tiêu Thiên Tuyết đang mờ mịt, Phúc Thọ công công truyền tin tới rằng Thái Hậu bị bệnh cần phải nghỉ ngơi, vì sức khỏe của Thái hậu nên tiệc tối giao thừa năm nay không tổ chức nữa, các cung phi trong cung ở trong cung của mình cầu phúc cho Thái hậu.
"Cũng tức là không có cung yến nữa?" Tiêu Thiên Tuyết nghe xong, nhảy bổ lên người Vi Oanh, cho nàng một cái ôm thật chặt: "Oanh Oanh, tỷ lợi hại thật đấy! Tỷ đã tính đến từ sớm rồi có phải không? Sao tỷ có thể giỏi như thế chứ!"

Phúc Thọ công công cười nhìn thiếu nữ nhảy lên nhảy xuống một hồi rồi cúi đầu xuống nói: "Oanh Tiệp dư, bệ hạ muốn mời người qua."
Tiêu Thiên Tuyết bỗng mất vui: "Hả? Bệ hạ lại muốn cướp Oanh Oanh đi nữa? Người không thể để Oanh Oanh cho bọn ta một lúc được sao, này là độc chiếm sự sủng ái của Oanh Oanh, hừ."
Phúc Thọ lau mồ hôi trên trán, cười ngại ngùng.
Đây là cái lời gì thế?
Từ lúc nào mà gọi là bệ hạ đoạt mất sự sủng ái của Oanh Oanh vậy? Có phải mấy vị phi tử này làm sai gì rồi không.
Hơn nữa, có thể lấy đi được ấy là do bệ hạ nhà ông giỏi giang!
Vi Oanh vỗ vai Tiêu Thiên Tuyết, khẽ giọng nói: "Lát nữa sẽ về, tối nay ăn vận xong xuôi, chúng ta lén ra ngoài xem hội đèn."
Tiêu Thiên Tuyết mừng rỡ reo hò: "Được! Thế..." Nàng ta cẩn thận hỏi: "Quý phi tỷ tỷ có đi không?"
Vi Oanh cong mắt, gật đầu với nàng ta.
Tiêu Thiên Tuyết tiếp tục vui sướng.
Vi Oanh đi theo Phúc Thọ công công, ngồi lên chiếc kiệu lắc lư đi về phía điện Dưỡng Tâm.
Mấy ngày trước nàng có nói với Hoàng đế là không muốn tham gia yến tiếc, không ngờ Hoàng đế lập tức rộng lượng hủy bỏ tiệc tối.

Nàng nghĩ thầm, bản thân nàng vẫn phải bày tỏ.
Lúc đến điện Dưỡng Tâm, nàng vừa mới vén tấm rèm dày trong phòng lên, trước mặt liền có hơi ấm của người, còn là một người vô cùng ấm.
Vân Thiều lao tới như chim phi vào rừng, ôm lấy Vi Oanh: "Oanh Oanh, nàng lạnh quá, để ta ủ ấm cho nàng!"
Phúc Thọ biết ý lùi ra, để căn phòng này lại cho hai người bọn họ.
Vi Oanh cười dịu dàng với Vân Thiều: "Bệ hạ, giao thừa năm nay người định đón thế nào?"
Vân Thiều kích động kéo tay áo của thiếu nữ: "Ta đang định nói với Vi Oanh chuyện này."
Nàng ấy hủy bỏ cung yến, là vì muốn ở riêng với Oanh Oanh, cùng nhau trải qua đêm giao thừa khó quên.

Nàng ấy đã chuẩn bị sủi cảo ở Kim Ốc, năm ngoái Oanh Oanh làm sủi cảo cho người khác, năm nay vẫn có thể làm cho nàng ấy được.
Vi Oanh sửng sốt rồi cười đáp: "Ta cung đang định nói chuyện này, bệ hạ nói trước đi, bệ hạ có sắp xếp gì?"
Vân Thiều nhìn nàng rồi khẽ bảo: "Hay là Oanh Oanh nói trước đi."
Vi Oanh cười, chớp chớp mắt: "Bệ hạ, chúng ta xuất cung chơi đi."

"Xuất cung?" Vân Thiều nghiêng đầu, vẻ mặt mơ hồ.
Vi Oanh lại nói tiếp: "Nghe nói giao thừa ngoài cung năm nào cũng đều có pháo hoa với hội đèn, bệ hạ muốn đi xem không?"
Vân Thiều nhớ tới chuyện cũ, ánh mắt xa xăm, ngẩn ngơ hồi lâu, nghe thấy Vi Oanh gọi mấy tiếng mới hoàn hồn về, cười đáp lại: "Là chỉ có mỗi hai chúng ta thôi ư?"
Vi Oanh: Ehmmmm.
Bỗng thấy chột dạ.
Vân Thiều cười nói: "Hóa ra không chỉ có mình ta, còn có bao nhiêu người cũng đi cùng, Tiêu Thiên Tuyết?"
Vi Oanh cúi đầu chọc ngón tay: "Thiên Tuyết muốn Quý phi đi, Hiền phi cũng muốn ra ngoài, còn Hoàng hậu, ta vẫn chưa đi hỏi."
Vân Thiều: "...!Không cần hỏi, Hoàng hậu đã xuất cung rồi."
Vi Oanh tròn mắt: "Ơ?"
Vân Thiều rầu rĩ ngồi xuống, hai tay đan vào nhau, khẽ khàng nói: "Hóa ra ta là người cuối cùng."
Hai tay Vi Oanh đặt lên vai nàng ấy, cúi đầu xuống cười bảo: "Nói cuối cùng với bệ hạ, đương nhiên là có chuyện quan trọng hơn, muốn làm chuyện với mình bệ hạ."
Vân Thiều ngẩng đầu: "Chuyện gì?"
Vi Oanh nhướng mày, cầm lấy tay nàng ấy: "Theo ta."
Hai người chạy qua trận tuyết dày, không ngồi xe kéo mà chạy thẳng đến Kim Ốc.

Áo choàng bị gió thổi bay tung cao lên, để lại hai hàng dấu chân tương xứng trên nền tuyết trắng.
Vi Oanh rũ tuyết ở trên người, thở ra một hơi khí trắng, xoa xoa bàn tay: "Lạnh quá."
Vân Thiều đau lòng bảo rằng: "Sớm biết đã ngồi kiệu đến rồi, lạnh thế này, chạy ra ngoài làm gì?"
"Đương nhiên là làm chuyện vui rồi!"
Vi Oanh cong mắt, kéo nàng ấy vào Kim Ốc, mở tủ quần áo rồi lấy ra một bộ váy trắng trơn, nhìn ngó, vừa vui vừa cau mày: "Mộc mạc quá."
Bệ hạ đẹp rực rỡ thế này, nên hợp với y phục mỹ lệ nhất.
May mà khoảng thời gian trước nàng có bảo Thượng Công cục dùng chất vải đẹp làm một lượt váy vóc đẹp đẽ, toàn bộ vừa với kích cỡ của Vân Thiều.
Ngày nào cũng mặc long bào thì có ý nghĩa gì, tuy rằng...!bệ hạ mặc long bào cũng khá đẹp.

Cuối cùng nàng cũng chọn được một bộ tương xứng, váy bên trong có màu trà nhàn nhạt như ánh trăng, bên ngoài khoác áo khoác màu tím vạt áo thêu hoa khiên ngưu.

Nhìn trái nhìn phải, chọn thêm cây trâm bạc có hoa khiên ngưu bằng thạch anh tím, cài vào búi tóc Lương Hồng (*) đã chải.
Vi Oanh rất hài lòng với lựa chọn của mình, dựa vào cửa sổ rồi mỉm cười ngắm.
Mỹ nhân ngồi trên ghế, cụp mắt xuống, thạch anh tím trên búi tóc khẽ đong đưa, đẹp mà không tục, đẹp mà như yêu.
Nàng như nghĩ đến điều gì, nhấn ngón trỏ lên lớp son đỏ tươi, nhấn mạnh một cái rồi nhấn lên ấn đường của Vân Thiều, cười bảo: "Đóng dấu xong."
Giữa hàng mày của mỹ nhân điểm chút chu sa, đôi mắt chứa chan tình lẳng lặng nhìn nàng.
Vi Oanh lại bảo Vân Thiều đội chiếc mũ có mạng che dài đến đầu gối, tránh bị người khác nhận ra, rồi kéo nàng đi về phía điện Ngọc Lộ.
Vân Thiều ngoan ngoãn đưa tay cho người đằng trước, đi theo phía sau nàng.
Thái giám cung nữ đi qua người bọn họ, vừa mỉm cười lễ phép chào hỏi vừa tò mò nhìn người đi phía sau Vi Oanh.
Vân Thiều biết chỉ cần vừa hơi vén chiếc mũ trùm lên thì bí mật mà nàng ấy vất vả giấu giếm sẽ bị bại lộ trước mặt tất cả mọi người.
Nhưng nàng ấy không hề lo lắng chút nào, chỉ tin tượng giao mình cho một người khác, ngoan ngoãn đi theo người ấy, bất kể muốn đi đến nơi nào.
***
Vào đêm, một chiếc xe ngựa lớn dừng lại ở điện Ngọc Lộ.
Vài vị phi tử đã thắp đèn đứng chờ ở một bên từ lâu, vui sướng trò chuyện liên miên.
Tiêu Thiên Tuyết vận áo choàng màu vàng nhạt trên người là vui sướng nhất, nói cũng nhiều nhất: "Hiền phi tỷ tỷ, người cũng xuất cung à, tốt quá, mọi người có thể cùng nhau chơi đùa rồi.

Bình thường Hiền phi tỷ tỷ không ra ngoài, thế mà lần này lại xuất cung cùng với chúng ta!"
Hiền phi cong môi: "Ta có chút chuyện, Qúy phi tỷ tỷ cũng xuất cung ư?"
Bùi Khuyết nhìn sang chỗ khác, gật đầu đáp: "Ừm, ta cũng có chút việc."
Tiêu Thiên Tuyết tròn mắt: "Quý phi tỷ tỷ phải đi làm gì ư? Đi xem pháo hoa ư?"
Bùi Khuyết xùy một tiếng khinh thường: "Tất nhiên không trẻ con như thế, ta..." Nàng ta khựng lại, giọng trở lên khẽ khàng hơn: "Ta về nhà xem sao."
Tiêu Thiên Tuyết vỗ tay: "Về nhà à, được được, phủ của Bùi tướng quân hẳn là rất náo nhiệt."
Bùi Khuyết: "Náo nhiệt ư, phụ thân ta còn đang trấn thủ biên cương ở Vân Châu, cũng không biết khi nào mới về được, trong phủ ngoài ca ca ta ra, thì chỉ có một bà nấu nướng với một lão quản gia..." Nàng ta bỗng khựng lại, nhận ra mình nói hơi nhiều.
Nói nhiều với người này làm gì?
Hiền phi dịu giọng nói: "Nhờ có Bùi lão tướng quân cùng với tướng sĩ bảo vệ biên cương, Đại Thịnh mới có thể thái bình, dân chúng mới có thể có một năm tốt lành."
Tiêu Thiên Tuyết lẩm bẩm: "Thế thì hẳn là bọn họ rất nhớ nhà."
Bùi Khuyết: "Ừ..." nàng ta bỗng thấy mình hơi mềm yếu, bèn nói thêm: "Quen là ổn thôi."
Tiêu Thiên Tuyết nghĩ đến cái gì đó, mắt sáng bừng lên: "Khi nào chúng ta đến biên cương cùng đón năm mới với Bùi lão tướng quân đi!"

Bùi Khuyết chỉ tưởng nàng ta đang nói đùa, bèn diễu rằng: "Chúng ta như thế này, có thể xuất cung đã tốt rồi, còn đến biên cương?"
Tiêu Thiên Tuyết vẫn lạc quan: "Nhỡ đâu!"
Bọn họ đang nói chuyện thì Vi Oanh cầm đèn, dẫn mỹ nhân chầm chậm đi tới trong gió tuyết.
Tiêu Thiên Tuyết lập tức chuyển sự chú ý, vẫy tay: "Oanh Oanh!"
Ánh mắt nàng ta rơi xuống người ở đằng sau Oanh Oanh: "Ấy, người đó là ai vậy?"
Đèn trong cung mờ mờ, chiếu lên vạt áo màu trà nhàn nhạt của người kia.

Nàng ấy đội chiếc mũ có mạng che, cả người được che kín bởi lớp lụa trắng mờ mờ, lúc di chuyển, lớp vải trắng bay bay, hệt như được mây sương bao quanh.
Tiêu Thiên Tuyết: "Tuy không thấy rõ mặt nhưng thoạt trông rất đẹp!"
Bùi Khuyết hừ lạnh: "Không thấy rõ mặt, sao biết chắc được là có đẹp hay không?"
Tiêu Thiên Tuyết nghiêng đầu nghĩ: "Đây chính là khí chất của mỹ nhân! Tựa như Oanh Oanh, giống với mấy vị tỷ tỷ."
Hiền phi mỉm cười nhéo má nàng ta: "Thiên Tuyết thật biết ăn nói."
Vi Oanh bước đến, nắm chặt lấy tay Vân Thiều, không nói cho bọn họ biết thân phận của Vân Thiều, chỉ bảo là một mỹ nhân mà mình quen biết trong cung.

Nhưng lòng dạ mấy người này đều để ở việc lẻn ra khỏi cung, nên cũng không quá tò mò, rồi lần lượt lên xe.
Vi Oanh lên trước, khom người xuống rồi đưa tay ra.

Vân Thiều nắm lấy tay nàng, bước lên xe ngựa.
Trước đó đã lót đường, xe ngựa chầm chậm ra khoải cung mà không có ai ngăn cản.
Vân Thiều ngồi cạnh Vi Oanh, dán rịt lấy nàng, bàn tay nhỏ nhắn như không xương thõng xuống ống tay áo, khẽ khàng nắm tay nàng.
Tiêu Thiên Tuyết vén rèm xe lên, nhìn ngọn đèn tầng tầng lớp lớp của cung điện càng lúc càng xa, rồi thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Tốt quá, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi! Lại nói, mới nãy ta còn tưởng Oanh Oanh không về nữa."
Bùi Khuyết nhướng mày: "Tại sao không về?"
Tiêu Thiên Tuyết sự oán trách lại: "Bệ hạ lại triệu kiến Oanh Oanh.

Bệ hạ quá đáng ghê, ngày nào cũng gọi Oanh Oanh, hừ, chẳng lẽ Oanh Oanh là của một mình ngài ấy hay sao?"
Bùi Khuyết: "Xí, hôn quân!"
Hết chương 89.


Bình luận

Truyện đang đọc